Cơn mưa Giang Nam bất chợt đổ xuống, bao phủ mịt mờ cả khu vườn.
Lư Khiêm Ninh cầm ô, đứng đợi ở cuối hành lang. Khi Trang Hựu Khải bước ra, ông liền đưa ô cho anh, muốn che cho anh.
Trang Hựu Khải cao lớn, sự chênh lệch chiều cao khiến người già khá vất vả. Anh đành khẽ cúi đầu, vươn tay nhận lấy chiếc ô: "Đã nói với Triệu Mạn Chi về thời gian khởi hành chưa?"
"Tôi đang định nói với cậu chuyện này đây ạ." Lư Khiêm Ninh đi theo anh: "Cô Triệu có việc, lát nữa sẽ tự mình về."
Bước chân người đàn ông phía trước khựng lại một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Được."
"Cậu không hỏi là việc gì sao?"
"Thời gian riêng tư của cô ấy, tôi hỏi nhiều làm gì."
Lư Khiêm Ninh quan sát biểu cảm của anh, khóe mắt cong lên: "Ví dụ như quan tâm cấp dưới chẳng hạn?"
"..." Trang Hựu Khải im lặng một lúc: "Chú Ninh, hôm nay chú nói hơi nhiều rồi đấy."
"Ấy, là lỗi của tôi rồi."
Hai người đi vòng qua sảnh chính vào thang máy. Một hàng nhân viên mặc đồng phục kiểu Trung Quốc đi ngang qua, cung kính chào: "Chào Tổng giám đốc Trang."
Cửa thang máy từ từ khép lại, Trang Hựu Khải cụp mi, tạo thành một bóng râm dày đặc: "Vẫn nhớ đồng phục nhân viên là do anh Lâm thiết kế."
Nhắc đến người đã khuất, Lư Khiêm Ninh cũng không khỏi thở dài: "Thiếu gia A Lâm thực ra có năng khiếu nghệ thuật cao hơn, hồi nhỏ đã thích vẽ vời. Nếu để cậu ấy theo đuổi chuyên sâu, giờ có lẽ đã là một danh họa với bức tranh ngàn vàng rồi."
Lời của ông khiến người bên cạnh khẽ cười: "Thêm danh tiếng nhà họ Trang thì e là còn hơn thế."
Họ Trang đã giam hãm quá nhiều người, trước đây là Trang Hựu Lâm, bây giờ là Trang Hựu Khải. Họ thành công vì nó, nhưng cũng thất bại vì nó.
Trang Hựu Lâm hiểu chuyện từ rất sớm, tuần tự học các khóa dành cho người thừa kế. Sau khi tốt nghiệp Harvard sớm, anh ấy vào tập đoàn bắt đầu rèn luyện. Trong những năm Trang Triệu Thành thiên vị Triệu Bội San, chính anh ấy đã che chắn hầu hết sóng gió cho các em.
Người anh trai luôn ôn hòa và đáng tin cậy đã lớn lên thành một bức tường thành trong lòng Trang Hựu Khải, che chở cho anh tự do theo đuổi ước mơ, trở thành chỗ dựa cho sự tùy hứng của anh.
Mùa hè năm đó ở Luân Đôn đặc biệt ảm đạm. Trang Bội Anh từ ngàn dặm xa xôi đến, mắt đỏ hoe, bộ đồ đen càng làm cô trông tiều tụy vô cùng. Trang Hựu Khải nhớ đôi môi tái nhợt run rẩy của cô ấy hé mở rồi khép lại, giọng nói xa xôi như tiếng gọi từ thiên đàng:
"Anh Lâm mất rồi, là tai nạn xe hơi."
"Họ nói là tai nạn nhưng chị không tin! Triệu Bội San, nhất định là Triệu Bội San!"
Trang Bội Anh điên cuồng lay mạnh vai anh: "Năm đó mẹ chết cũng vì bà ta, bây giờ bà ta lại ra tay với anh cả. A Khải, ông nội không thể giúp chúng ta cả đời được đâu, chỉ có em, em mới có thể đi đoạt lại những thứ thuộc về chúng ta thôi!"
Thế gian thật khó giữ được mọi thứ.
Dù là ký ức từ rất nhiều năm trước, nhưng khi hồi tưởng lại, Trang Hựu Khải luôn cảm thấy lạnh thấu xương.
Cứ như thể cơn mưa Luân Đôn năm đó vẫn cứ rơi mãi.
"Thật ra Bội Anh là người phù hợp nhất để làm người thừa kế."
Cô ấy thông minh, táo bạo, có tham vọng, tiếc là ông cụ quá cổ hủ, sợ gia nghiệp rơi vào tay người ngoài nên không chịu để cháu gái kế thừa.
Lư Khiêm Ninh cười nói: "Cậu đã làm rất tốt rồi."
Trang Hựu Khải nhắm mắt tựa vào ghế sau, xoa xoa vầng trán rồi nói: "Nhưng tôi nghĩ chị ấy sẽ làm tốt hơn tôi."
Con gái nhà họ Trang cuối cùng đều phải kết hôn vì lợi ích, hy sinh tự do nửa đời sau, đánh đổi hôn nhân để đổi lấy lợi ích cao hơn. Dù xuất sắc như Trang Bội Anh cũng chẳng thoát khỏi số mệnh này.
Mưa ngày càng lớn, chiếc xe đen như một luồng sáng lạnh lẽo xé toạc màn mưa giăng lối rồi nhanh chóng rẽ vào đường lớn.
Mỗi năm vào thời điểm này, anh luôn đặc biệt u sầu. Ngày không thể nhắc đến này chính là ngày giỗ của Trang Hựu Lâm.
Tiếng mưa ào ào bị ngăn lại bên ngoài, trong xe, tiếng đàn cello du dương vang lên. Trang Hựu Khải nghiêng đầu nhìn ô cửa kính, những hạt nước nối tiếp nhau trượt về phía sau, để lại vệt nước loang lổ, tựa như những khoảnh khắc anh chẳng thể chạm vào hay níu giữ được nữa.
Liên tục lo lắng giải quyết khủng hoảng truyền thông, lại đích thân giao thiệp với biết bao khách hàng, Lư Khiêm Ninh cứ ngỡ anh đã mệt đến ngủ thiếp đi ở ghế sau. Vậy nên ông nhẹ nhàng điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn, sợ vị thiếu gia này bị cảm lạnh.
Ông vừa cài đặt xong nhiệt độ thì bất chợt nghe thấy tiếng "Chú Ninh" vọng lên từ ghế sau.
"Cậu chưa ngủ à? Tôi còn định điều chỉnh nhiệt độ một chút."
Trang Hựu Khải chẳng đáp lời ông, bèn hỏi: "Hôm nay Triệu Mạn Chi nói với chú rằng cô ấy đi đâu?"
"Ồ, cô Triệu ấy à, cô ấy nói là đi đến phố cổ tìm một thợ may để cắt sườn xám. Chẳng biết trời mưa to thế này, cô ấy đã tìm được chỗ chưa..."
Lư Khiêm Ninh chưa nói hết câu thì lời nói đã bị Trang Hựu Khải cắt ngang.
"Dừng xe."
*
Thời tiết đúng là thất thường!
Trong màn mưa gió lạnh lẽo, chiếc ô nhỏ của Triệu Mạn Chi gần như bị thổi bay. Trước khi ra ngoài, cô xem dự báo thời tiết chỉ có mưa nhỏ, nghĩ rằng chiếc ô này đủ để dùng, ai ngờ mưa lại lớn đến mức khó đi từng bước.
Cô đành chịu trận, đành trú dưới trạm xe buýt rồi vuốt mái tóc và vạt váy ướt sũng, sau đó lau khô điện thoại. Trên màn hình, ứng dụng gọi xe hiện lên dòng chữ "Tài xế còn 15 phút nữa sẽ đến", tuyến đường đỏ chói đáng sợ, rất có thể cô sẽ phải đợi lâu hơn.
Hôm nay Triệu Mạn Chi mặc một chiếc váy chiffon màu nhạt, vạt váy cắt chéo rủ xuống giữa bắp chân. Vải mềm mại vốn bồng bềnh như tiên nữ, giờ đây lại ướt sũng nước bẩn, dính chặt vào bắp chân cô, trông vô cùng thảm hại.
Cô mơ hồ nhớ rằng đó là lúc một chiếc xe lao nhanh qua góc cua khiến bùn nước bắn tung tóe.
Đúng là kém văn hóa.
Cô nhíu mày, lau đi lau lại những vết bùn lấm tấm, rồi thở dài thất vọng khi nhận ra không thể lau sạch.
Rõ ràng yêu cầu người khác văn minh thật khó. Lần sau gặp trời mưa, cô chỉ có thể cố gắng đi sát vào vỉa hè hơn thôi.
Trong màn mưa, đường phố vẫn tấp nập xe cộ hòa vào dòng ánh sáng đỏ rực từ đèn xe kéo dài, uốn lượn đến tận chân trời. Triệu Mạn Chi vứt khăn giấy, đi ra ven đường nhìn ngó, muốn xem có chiếc taxi nào đi ngang qua không, nhưng có thể đoán được trong thời tiết này mọi thứ đều chẳng theo ý muốn.
Đúng lúc đó điện thoại reo - là số Tô Châu, cô nhanh chóng bắt máy.
"Này cô gái, vị trí định vị của cô là ở lối vào Từ Gia Lộng phải không? Sao tôi không thấy cô nhỉ?"
Cô ngẩng đầu nhìn trạm xe buýt bên cạnh: "Đúng vậy, chính là lối vào Từ Gia Lộng, tôi đang đứng ở trạm xe buýt đây này."
"Trạm xe buýt?"
"Đúng vậy!"
Một chiếc xe đen bật đèn khẩn cấp chầm chậm tiến lại gần. Triệu Mạn Chi như vớ được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng vẫy tay: "Tôi thấy chú rồi!"
"Sao tôi không thấy cô nhỉ, cô gái?"
"Xe chú màu đen đúng không? Tôi đang vẫy tay, chú thấy tôi chưa?"
"Màu đen? Không phải."
"Hả?"
Triệu Mạn Chi sững sờ, nhưng chiếc xe đen đó lại thực sự dừng lại trước mặt cô. Vừa nãy vì vội vàng nên cô không nhìn rõ, giờ nhìn kỹ lại, lông tơ trên người cô dựng đứng.
Trên lớp kính đen kịt, cô có thể mơ hồ thấy được bóng dáng người đàn ông ở ghế sau. Chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã có thể nhận ra thân phận của anh.
Triệu Mạn Chi nín thở, chẳng bận tâm đến lời than phiền của tài xế ở đầu dây bên kia.
"Ôi cô gái ơi, cô nói là trạm xe buýt lối vào Từ Gia Lộng à, vậy thì cô đang ở phía đối diện rồi, quay đầu xe xa quá."
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, cô hoàn toàn không phòng bị mà để lộ hết vẻ thảm hại của mình. Đôi mắt hờ hững kia nhìn sang, tiếng mưa rơi lách tách cũng bị ngăn lại bên ngoài. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
"Alo? Đơn này tôi không chạy được đâu, cô đổi tài xế khác đi nhé, tôi hủy đây." Bên kia, tài xế xe công nghệ vẫn lải nhải: "Cô gái nghe rõ không? Alo?"
"Nghe rõ, nghe rõ rồi, chú cứ hủy đi." Triệu Mạn Chi vội vàng cúp điện thoại, nhịp thở cũng rối loạn, rồi nhìn vào Trang Hựu Khải trong xe: "...Thật trùng hợp."
Anh dời mắt đi, giọng nói lạnh lùng: "Lên xe."
"Nhưng mà—"
"Mưa vào xe rồi."
"...Ồ."
Triệu Mạn Chi do dự một chút rồi vẫn kéo cửa ghế sau ra. Chỗ cửa kính vừa mở có một vệt nước mỏng, cô cúi mắt lau đi. So với nó, toàn thân cô còn ướt sũng hơn nhiều.
Cô không biết tại sao vị thiếu gia này sợ mưa làm ướt xe nhưng lại sẵn lòng chở một người ướt như chuột lột như cô.
Cô sợ làm phiền anh nên vén vạt váy lên đặt trên đầu gối rồi lấy khăn giấy ra lau người thêm lần nữa, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, yết hầu anh khẽ nuốt khan không kiểm soát được.
Anh thừa biết Triệu Mạn Chi xinh đẹp. Trước đó, vẻ lộng lẫy của cô trong bộ lễ phục ở bữa tiệc đã đủ để phô bày ưu thế làn da trắng ngần, nhan sắc như hoa, răng trắng môi hồng. Thế nhưng vì sao vừa nhìn thấy cô trong mưa, lòng anh lại vô cớ rung động?
Hóa ra thật sự có người dù mộc mạc như sen vừa hé nở khỏi mặt nước thì vẫn có thể đẹp đến mê hoặc lòng người.
Triệu Mạn Chi thu dọn xong, rón rén ngước mắt nhìn Trang Hựu Khải, rồi lại nhìn chú Ninh đang im lặng, khẽ hỏi: "Chú Ninh, làm phiền chú đưa cháu đến ga tàu điện ngầm được không ạ? Cháu xem định vị thì nó ở cách đây vài trăm mét thôi."
Lư Khiêm Ninh vừa định nói gì đó thì nghe Trang Hựu Khải nói: "Thợ may sườn xám cô muốn tìm ở đâu? Tôi đưa cô đi."
Biểu cảm của cô khựng lại: "Ở phố cổ, đi lại khá phiền phức, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi."
Lư Khiêm Ninh lưỡng lự: "Thế này thì tôi nên nghe lời ai đây?"
"Cửa hàng ở đâu?" Trang Hựu Khải lặp lại: "Phía trước là ngã ba rồi, không nói là sẽ đi lỡ mất đấy."
Triệu Mạn Chi không thể cãi lại anh nên đành báo địa chỉ. Quả nhiên, Lư Khiêm Ninh liền đánh tay lái rẽ sang phải.
"Phía sau ghế cô ngồi có một chiếc khăn choàng len, tự lấy đi."
Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Trang Hựu Khải đang nhắm mắt dưỡng thần, tư thế tựa vào gối cổ vừa lười biếng vừa yên bình.
Triệu Mạn Chi chẳng nói gì, tìm chiếc khăn choàng len quấn quanh người. Toàn thân được bao bọc, cảm giác ẩm ướt nhanh chóng được thay thế bằng sự khô ráo. Hương thơm quen thuộc xộc lên, thứ đầu tiên xộc vào mũi vẫn là mùi thuốc lá cay nồng.
Đây không phải lần đầu cô ở chung một không gian với ông chủ, nhưng Triệu Mạn Chi vẫn cảm thấy căng thẳng.
Khi anh không nói gì, anh tự mang theo một áp lực như núi sông đổ ập, đặc biệt là khi anh nhắm mắt lại, chút mềm mại cuối cùng trên vẻ ngoài cũng được giấu kín sâu thẳm, chỉ còn lại sự lạnh lẽo không thể diễn tả bằng lời.
Vẻ ngoài thì như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm, thế nhưng trong những chi tiết nhỏ nhặt, anh lại thể hiện sự quan tâm một cách tinh tế.
Cô cúi đầu, dần dần vùi mặt vào khăn choàng, khóe môi bất giác cong lên.