Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 16

Triệu Mạn Chi xuống xe ở đầu ngõ.

Dù tháng Bảy, tháng Tám ở Giang Nam có nóng đến mấy nhưng mưa xuống vẫn mang theo hơi lạnh. Điểm này rất khác so với Hồng Kông, nơi mà mưa nhiệt đới chỉ làm không khí thêm ẩm ướt, oi bức.

Cô định tháo khăn choàng trả lại, nhưng khi mở cửa, một luồng gió lạnh ùa tới nên cô nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Triệu Mạn Chi đứng bên đường, khom người, hơi nghiêng đầu nhìn vào trong xe rồi khẽ hỏi: "Boss, chiếc khăn choàng này tôi mượn dùng được không? Tôi sẽ giặt và sấy khô rồi trả lại anh."

Trang Hựu Khải gật đầu rồi chợt nhớ ra một chuyện khác, anh mở lời: "Bộ vest đó cô cũng giặt sạch rồi sao? Tự giặt à?"

"Không phải, tôi tìm cửa hàng giặt ủi xử lý." Cô nắm một góc khăn choàng, bị anh hỏi nên có chút căng thẳng: "Tôi nghĩ làm vậy chắc sẽ không làm hỏng..."

Khi Triệu Mạn Chi không cố chấp, cô quả thực rất cẩn thận và chu đáo trong công việc, điểm này không thể chê trách. Tuy nhiên, Trang Hựu Khải hiểu rõ, ngưỡng cửa ăn mặc, chi tiêu của người nhà họ Trang xưa nay không hề thấp, ít nhất không phải tầng lớp bình thường có thể chạm tới. Vậy mà Triệu Mạn Chi có thể tìm được cửa hàng giặt ủi để xử lý mà không cần anh đích thân chỉ đạo, liệu là do gia cảnh cô giàu có hay là có mối quan hệ khác?

"Vậy cô nói xem, trường cô có những nhân tài nào mà vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi cô?"

"Cậu ấy năng động, tràn đầy sức sống, mọi môn đều đạt điểm A, xuất thân cũng rất tốt, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu căng."

Không hiểu sao anh lại nhớ đến cuộc trò chuyện đêm đó. Khi ấy, Triệu Mạn Chi khẽ ngẩng cằm, vẻ mặt mang theo chút kiêu hãnh của tuổi trẻ, tựa như đóa hồng nở rộ dưới ánh trăng.

Dường như chỉ khi nhắc đến người này, cô mới hiện lên một vẻ linh động đến thế.

Lời nói như nghẹn lại trong lòng khiến anh thấy hơi khó chịu. Mãi một lúc lâu sau, Trang Hựu Khải mới dời tầm mắt đi, sự quan tâm khó nói thành lời, cuối cùng vẫn mượn lời trêu chọc, nhẹ nhàng nói ra: "Có phải nhờ thằng nhóc đó giúp đỡ không?"

"Ừm?... Ừm."

Triệu Mạn Chi nhìn mặt khó chịu của anh rồi thầm nghĩ: Quần áo của anh quý giá đến thế, giặt khô thông thường thì sao mà được? Cứ kén cá chọn canh suốt.

Thấy anh không còn ý định nói gì thêm, Triệu Mạn Chi chào tạm biệt rồi đóng cửa xe. Lư Khiêm Ninh không lập tức khởi động xe, ông ngước mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu rồi cười hỏi: "Bây giờ về sao ạ?"

"Đợi tôi hút một điếu thuốc đã."

Chưa đợi Lư Khiêm Ninh đưa gạt tàn qua thì chỉ nghe một tiếng động nhẹ, ghế sau đã trống không.

*

"Chất liệu thì chọn gấm dệt kim này nhé, tà áo chéo là được." Triệu Mạn Chi lật ghi chú trong điện thoại rồi đưa cho thợ may già: "Đây là số đo, nhưng không biết có chuẩn không."

Người thợ già tóc bạc phơ đẩy kính lão xuống một chút, nheo mắt nhìn: "Nếu sợ không vừa thì làm kiểu áo xẻ tà toàn bộ cũng được, kiểu cổ điển đó tôi cũng hay làm."

"Vâng, chú cứ quyết định. Chắc phải đợi khoảng bao lâu ạ?"

"Gần đây không nhiều đơn hàng lắm, khoảng một tháng là xong."

"Khoảng một tháng..." Triệu Mạn Chi nhẩm tính thời gian trong lòng, vừa đúng lúc cô trở lại trường: "Vâng ạ. Nhưng đến lúc đó nếu cháu không tiện đến Tô Châu, lại phải làm phiền chú gửi giúp cháu."

"Không thành vấn đề. Cô bé này mua tặng người khác phải không? Thật có lòng."

"Vâng, cháu mua tặng mẹ cháu ạ."

"Đúng là cô bé hiếu thảo, bố mẹ thật có phúc!" Người thợ may chép lại số liệu rồi trả điện thoại cho cô: "Cô đợi tôi một lát, tôi đi viết biên lai đặt cọc cho cô."

"Cháu cảm ơn."

Dù lương thực tập không cao nhưng đó là tiền tự mình kiếm được. Mỗi lần nhận được khoản lương thực tập đầu tiên, Triệu Mạn Chi đều nghĩ đến việc mua quà cho bố mẹ.

Bây giờ quà cho bà Đinh đã chuẩn bị xong, còn quà tặng ông Triệu thì cô vẫn chưa có ý tưởng gì. Năm ngoái cô tặng bộ đồ câu cá, ông ấy rất thích, chẳng lẽ lại tặng thêm lần nữa sao?

Triệu Mạn Chi vừa nghĩ vừa nhìn quanh. Cửa hàng trong con hẻm hẹp và chật chội, khi mưa xuống còn có mùi ẩm mốc của rêu phong. Thế nhưng, từng chiếc sườn xám đã trang điểm cho nơi đây đều lưu giữ dấu ấn của thời gian.

Khoảng ba mươi, bốn mươi năm trước, khi người thợ may già vẫn còn là thợ may trẻ, và nơi đây chưa được gọi là khu phố cổ Tô Châu, cảnh tượng có lẽ cũng đại khái như bây giờ: tĩnh mịch và cổ xưa, như hũ rượu được ủ lâu, càng để lâu càng không nỡ mở ra.

Ngay khi cô nghĩ rằng buổi chiều mưa này sẽ cứ thế mà yên bình trôi qua thì cửa tiệm bất ngờ được đẩy ra, tiếng chuông gió báo hiệu kêu leng keng.

Triệu Mạn Chi quay đầu theo tiếng động, vẻ mặt từ ngơ ngác chuyển sang ngạc nhiên: "Boss?"

"Hoan nghênh quý khách!" Người thợ may già cũng quay lại, chào hỏi xong thì đưa biên lai cho Triệu Mạn Chi: "Khi nào làm xong tôi sẽ thông báo cho cô. Nếu tự đến lấy thì nhớ mang theo biên lai. Nếu muốn gửi bưu điện thì cho tôi địa chỉ nhé."

"Vâng, cháu cảm ơn chú." Cô gập qua loa biên lai rồi cho vào túi, đoạn nhìn Trang Hựu Khải: "Anh đến làm gì vậy?"

Người đàn ông nhướng mày: "May sườn xám, không nhìn ra à?"

"May sườn xám?"

"May sườn xám, để tặng người khác phải không?" Ông thợ may già nhanh chóng nhận lời: "Có mang theo số đo không? Vải trong tiệm đều có thể chọn, về phần tà áo thì ở đây có kiểu dáng—"

"Không có số đo." Trang Hựu Khải tùy ý chỉ tay: "May theo cô ấy đi."

"Cô ấy? Ồ, hai người..." Người già từng trải nhanh chóng hiểu ý, mắt híp lại thành một đường: "Được, được, tôi đi lấy thước dây."

Trang Hựu Khải đang làm gì thế? Anh lại muốn làm gì?

Triệu Mạn Chi hoàn toàn ngơ ngác. Người trước mắt nhìn cũng không giống đang đùa cợt. Vậy dù là may sườn xám để tặng người khác, sao có thể là tặng cô được chứ?

"Tôi không thích mặc sườn xám đâu, tôi may đồ là để tặng mẹ tôi." Cô ngập ngừng rất lâu rồi cố nói ra một câu ám chỉ khéo léo: "Hơn nữa, chuyện này cũng quá bất ngờ rồi..."

"Ai nói là để tặng cô?" Trang Hựu Khải nhìn cô từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh lùng đến gần như không có chút nhiệt độ nào, cứ như thể muốn đặt sự "tự mình đa tình" của cô ra giữa bàn dân thiên hạ.

Vô duyên vô cớ bị hụt hẫng, Triệu Mạn Chi đỏ bừng mặt, siết chặt quai túi định bỏ đi. Nhưng Trang Hựu Khải lại sải bước chéo qua, vừa vặn chặn lối đi của cô.

"Sếp Trang muốn tặng cho ai thì cứ để người đó tự đến đo kích thước đi ạ." Cô giận dỗi, không muốn đo mà cũng chẳng dám nhìn anh. Suy nghĩ miên man, chợt nhớ đến tin đồn mà Tưởng Dục nhắc đến: "Ồ, lẽ nào là cô ấy không tiện lộ diện? Nhưng có trợ lý mà, xin số đo cơ thể có gì khó đâu, thật sự không được thì tra trên bách khoa toàn thư, dù sao thông tin của nghệ sĩ đều công khai cả rồi."

Cô còn một bụng lời muốn nói, ví dụ như cô Ada chắc chắn gầy hơn cô nhiều, một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp dưới ống kính khắc nghiệt như vậy, có lẽ cân nặng chỉ hơn bốn mươi kilogram... Nhưng chưa kịp nói ra thì cô nghe thấy một tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu. Nếu không phải vì mái tóc khẽ bay theo hơi thở, cô gần như đã nghĩ đó là ảo giác của mình.

"Là tặng cho mẹ tôi," Trang Hựu Khải nói.

"Ồ..." Triệu Mạn Chi tiu nghỉu cụp mắt: "Thế, dáng người của dì cũng sẽ không giống tôi đâu ạ, may theo số đo của tôi rồi nhỡ dì mặc không vừa thì sao?"

"Sẽ không đâu," Trang Hựu Khải nghiêng người, tiện tay gạt gạt chiếc móc treo vải trưng bày rồi bắt đầu chọn lựa: "Bà ấy qua đời khi tôi mới sinh ra, tôi cũng không biết bà ấy trông thế nào, có mặc vừa hay không. Nhưng vóc dáng của bà ấy rất giống cô, đại khái cũng không khác là bao."

Khi nói những lời đó, anh thản nhiên như gió thoảng mây trôi, nhưng trong lòng cô lại dậy sóng.

Hóa ra đây chính là điều sếp Trang luôn canh cánh trong lòng sao? Khác hẳn với sự dịu dàng khi gọi điện thoại cho khách hàng lúc nãy, thậm chí còn có vẻ lạnh nhạt. Thế nhưng, lại chính là sự khác biệt so với thường ngày của anh.

Nhưng khác ở chỗ nào nhỉ, ánh mắt, hay giọng điệu của anh? Cô nhìn nghiêng khuôn mặt anh, nhưng nhất thời không tìm thấy dấu vết nào. Cứ như có trực giác dẫn lối, khiến cô cảm thấy Trang Hựu Khải hôm nay đặc biệt cô đơn.

"Còn đo số đo nữa không đây?"

Một câu nói của bác thợ già phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô chợt bừng tỉnh, nhận ra ánh mắt mình vừa rồi có phần khiếm nhã, mặt cô lại nóng bừng lên. Cô vội vàng rời xa anh và bước tới: "Đo, đo ạ, chú cứ đo đi."

"Được, đứng thẳng thư giãn nhé, tôi đo chiều rộng vai trước."

Trang Hựu Khải quay đầu lại, nhìn Triệu Mạn Chi như một con búp bê gỗ ngoan ngoãn phối hợp với thợ may già để đo đạc. Anh bỗng cảm thấy rất thú vị. Cô đẹp nhưng lại sắc sảo, như đóa hồng đầy gai nhọn. Thế nhưng, chỉ trong khoảnh khắc, cô có thể giấu đi tất cả sự sắc bén, chỉ để lộ ra một trái tim mềm mại.

Cô tốt bụng nên đặc biệt dễ đồng cảm với hoàn cảnh của người khác. Trang Hựu Khải không hề nghi ngờ, nếu có ai đó giả vờ đáng thương để lấy lòng, xin tiền hay tình cảm từ cô, cô cũng sẽ không ngần ngại mà dốc hết lòng mình.

Thật sự là ngốc nghếch đến mức nhiệt huyết tràn đầy, bất chấp tất cả.

Nhưng lại đủ đặc biệt.

Đặt xong sườn xám đi ra thì trời đã tạnh mưa. Ánh nắng tán xạ từ đám mây dày đặc, để lại một vệt hoàng hôn quý giá.

"Lại mất nhiều thời gian đến thế, tôi phải đổi vé tàu cao tốc rồi."

Triệu Mạn Chi cũng không ngờ việc đo kích thước lại phiền phức đến vậy. Đo xong lại chọn chất liệu rồi đến kiểu tà áo. Trang Hựu Khải kén chọn, cứ đi đi lại lại xem rất lâu mới vừa ý.

Nghe lời đó, Trang Hựu Khải nheo mắt: "Triệu Mạn Chi, cô rất không thích ngồi xe của tôi sao?"

"À? Tôi không có ý đó." Cô chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ người này lại keo kiệt đến mức này, ngay cả chuyện này cũng phải tính toán: "Hơn nữa, nhờ đi nhờ xe thì sao tôi có thể tự mình hỏi chứ, như vậy trông thật không biết điều."

"..." Trang Hựu Khải thấy vẻ thành khẩn sợ sệt của cô, cũng lười trách móc thêm. Anh đi thẳng về phía trước: "Vậy đừng nói nhảm nữa, đi thôi."

"Khoan đã!"

Sau cơn mưa, số người trên phố rõ ràng đã đông hơn. Quán há cảo nước cũng đã dọn ra lại, những đám hơi nước trắng xóa bay lượn, tạo nên một cảnh tượng sinh hoạt ấm áp.

Triệu Mạn Chi nhìn thấy quầy há cảo nước, mắt cô sáng bừng lên, ánh nhìn lấp lánh nhìn anh: "Đặc sản Tô Châu đấy, anh có muốn thử không?"

"Cái này có gì ngon đâu." Trang Hựu Khải chưa bao giờ ăn ở những nơi như thế này. Cái ghế đẩu thấp tè như vậy, không biết anh ngồi xuống có bị ngã không.

"Thử đi mà boss, một phần ít lắm, chỉ nếm thử thôi." Triệu Mạn Chi dỗ dành như dỗ trẻ con: "Chúng ta chỉ gọi một phần thôi, nếu ăn không hết thì phần còn lại tôi ăn hết cho."

"Cô muốn ăn đến vậy à?"

"Vâng!"

"Không ăn."

"Thế anh hỏi chú Ninh có ăn không, chúng ta ba người mà, đồng thuận theo số đông chứ."

Trang Hựu Khải tức cười: "Cô đang bàn bạc đồng thuận theo số đông với cấp trên của mình đấy à?"

"Bây giờ là ngoài giờ làm việc," Cô giả vờ ngây thơ một cách trắng trợn rồi nhìn Lư Khiêm Ninh: "Chú Ninh, chú có ăn không ạ?"

Lư Khiêm Ninh liếc mắt nhìn giữa hai người rồi đáp lời lấp lửng: "Thật ra thì cũng hơi đói rồi."

"Thấy chưa, hai đấu một!" Triệu Mạn Chi thậm chí còn giơ cả hai tay, một bên giơ hai ngón, một bên giơ một ngón để nhắc nhở anh về kết quả bỏ phiếu: "Đi thôi, đi thôi, thử một chút cũng chẳng sao đâu."

Bình Luận (0)
Comment