Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 17

Trang Hựu Khải đã ăn biết bao nhiêu nhà hàng Michelin trên khắp thế giới. Ngay cả khi du học ở Anh, vào những lúc giản dị nhất thì bữa ăn của anh cũng chẳng sơ sài. Thế mà ai ngờ có ngày anh lại ngồi ăn quán vỉa hè ở một con hẻm nhỏ trong thành phố.

Những chiếc há cảo vừa luộc nổi lên mặt nước. Người ta vớt chúng ra khi còn nóng rồi cho thêm tép khô, rong biển và gia vị vào, hương thơm liền lan tỏa. Triệu Mạn Chi bưng bát nhỏ, hít hà một hơi thật sâu ở chóp mũi rồi vội vàng dùng thìa khuấy đều. Cô múc một chiếc há cảo, đang định đưa lên miệng thì thấy Trang Hựu Khải vẫn khoanh tay bất động, bèn đưa đến trước mặt anh: "Boss nếm thử đi, thơm lắm!"

"Đến cả vị nước dùng tươi ngon này cũng là do pha chế, rốt cuộc có gì ngon đâu?" Trang Hựu Khải nhíu mày lùi lại: "Cô cứ ăn đi, đừng bận tâm tôi."

Triệu Mạn Chi bênh vực món há cảo nhỏ: "Anh còn chưa ăn mà đã vội phán xét nó sao? Như vậy có phải quá độc đoán rồi không?"

"Có thể nhìn ra bằng mắt thì sao còn phải thử? Kẻ ngốc mới lãng phí thời gian và sức lực vào những chuyện không đáng."

"Nhưng có những chuyện, có những người, lại không giống với vẻ bề ngoài và định kiến ban đầu đâu ạ." Cô từ từ rụt tay về, đặt chiếc há cảo đã nguội vào bát canh: "Giống như anh vậy, cũng không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu."

Lư Khiêm Ninh đứng một bên thích thú: "Cô Triệu nói vậy là sao?"

"Ừm..." Nếu nói ra, liệu Trang Hựu Khải có thấy bị xúc phạm không? Cô thăm dò nhìn vào mắt anh, nhận được sự đồng ý ngầm thì mới từ từ mở lời: "Lúc tôi nhìn thấy anh ở trên xe, tôi đã cảm thấy tâm trạng anh hôm nay không được tốt lắm, tôi còn tưởng là chuyện công việc. Thế mà ở tiệm sườn xám, anh lại nói muốn may sườn xám cho mẹ. Tôi nghĩ phần lớn là có liên quan đến gia đình anh."

Cô khuấy khuấy thìa: "Hồi nhỏ, bà ngoại thường nấu há cảo nước cho tôi. Mỗi lần ăn tôi đều rất vui. Lúc bà đi xa, bà nói với tôi rằng nếu nhớ bà thì cứ ăn há cảo nước, sẽ không buồn nữa đâu. Nhưng bà không ngờ rằng vì đó là hương vị của bà nên tôi ăn mới thấy vui."

"Sau này, có một thời gian dài tôi không dám ăn há cảo nước. Tôi sợ vừa ăn là lại nhớ bà. Mãi cho đến một ngày, tôi tình cờ ăn một lần. Lúc đó, tôi lại nhớ về những khoảnh khắc ấm áp nhất khi tôi còn ở bên bà. Tôi mới hiểu ra rằng ý của bà ngoại thật ra là khi nhớ bà thì phải vui vẻ, đừng cảm thấy tiếc nuối."

"Tôi không biết hôm nay anh có đang hoài niệm về mẹ không, tôi cũng không biết cách ăn há cảo này có hiệu quả với anh không. Nhưng tôi muốn anh biết rằng người thân của anh chắc chắn cũng muốn anh vui vẻ chứ không phải cứ nghĩ đến họ là lại buồn."

Nói xong, Triệu Mạn Chi đẩy bát há cảo trước mặt Trang Hựu Khải về phía trước rồi cúi đầu ăn phần của mình, chẳng còn vẻ lanh lợi như vừa nãy.

Lư Khiêm Ninh đã ăn mấy chiếc, vừa ăn vừa cảm thán: "Thật sự rất ngon, A Khải, cậu nếm thử xem."

Nếu không phải trường hợp đặc biệt, ba bữa của Trang Hựu Khải rất đều đặn. Đúng giờ ăn, lại bận rộn cả nửa ngày, anh quả thực cảm thấy đói. Nhìn những chiếc há cảo nhỏ trước mặt, anh không có lý do gì để từ chối.

Anh ngập ngừng múc một chiếc, thổi nguội rồi đưa vào miệng, nhai nuốt xong thì nhanh chóng múc thêm một muỗng nữa để ăn.

Thấy Trang Hựu Khải như vậy qua khóe mắt, Triệu Mạn Chi khẽ cong môi một cách kín đáo. Khi cô rụt ánh mắt lại, vô tình chạm mắt với Lư Khiêm Ninh, ông liền thò tay từ dưới bàn quán ăn, lén lút giơ ngón cái về phía cô.

Về đến Thượng Hải đã là buổi tối.

Triệu Mạn Chi vẫn xuống xe ở ngã tư, khách sáo nói lời cảm ơn rồi nhìn theo bóng họ rời đi.

Vừa rẽ qua ngã tư, Lư Khiêm Ninh liền nói: "Xem ra há cảo của cô Triệu ngon thật đấy, hôm nay cậu trông thoải mái hơn nhiều."

"Liên quan gì đến cô ấy?"

"A Khải, đôi khi cậu cứng miệng quá đấy, không chịu xuống nước." Lư Khiêm Ninh, người gần như đã chứng kiến anh lớn lên sao lại không biết rằng Trang Hựu Khải luôn ngại bộc lộ tấm lòng mình? Việc anh có thể nuông chiều Triệu Mạn Chi đến mức đó, bản thân nó đã là sự ngầm đồng ý rồi.

Trang Hựu Khải vẻ mặt u ám, nghiêng đầu nhìn ánh đèn neon vụt qua ngoài cửa sổ mà chẳng nói gì.

Lư Khiêm Ninh thấy mình vừa mạo phạm nên im lặng một lát. Mãi một lúc sau, ông mới nhắc đến một chuyện khác: "Vài ngày nữa cô Bội Anh sẽ đến thăm cậu, cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi rồi."

"Chị Bội Anh? Sao chị ấy không gọi trực tiếp cho tôi?"

"Lúc đó cậu đang ở sự kiện hội viên, có rất nhiều kênh truyền thông đang trực tiếp, cô ấy đương nhiên biết không thể tìm được cậu." Người quản gia già cười nói: "Cô ấy sắp đi Singapore, nên trước khi đi, cô ấy muốn đến thăm cậu."

Trang Hựu Khải nhắm mắt lại, vầng trán vốn đang giãn ra lại nhíu chặt. Anh hít một hơi thật sâu: "Vậy ra chị ấy thật sự sẽ lấy ông già đó."

"Cô Bội Anh mà nghe thấy câu đó chắc sẽ mắng cậu đấy."

"Tôi chỉ thấy tiếc thôi."

"Vậy thì chi bằng hai hôm nữa khi ăn cơm hãy khuyên cô ấy thêm lần nữa."

"Thôi đi, đến lúc đó lại thành ra tôi được lợi còn ra vẻ ta đây." Trang Hựu Khải ngồi thẳng hơn một chút rồi cởi một chiếc cúc áo vest: "Khi nào chị ấy đến?"

"Đến vào tối ngày kia, ở lại năm ngày rồi về. Vừa hay cũng hoàn thành chỉ tiêu kiểm tra cửa hàng năm nay."

"Được. Chú hãy sắp xếp lịch trình với Sussie rồi lập một kế hoạch đơn giản. Chị Bội Anh đến là việc riêng của gia đình, vậy nên đừng điều động nhân lực công ty."

"Rõ ạ."

*

Triệu Mạn Chi vừa đi bộ về nhà, vừa rút điện thoại định gọi cho Phương Linh. Nhưng cô còn chưa tìm thấy số thì đã nghe thấy giọng cô bạn từ phía sau vọng lại: "Mạn Mạn!"

Phương Linh xách một túi nhỏ đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi bước ra. Triệu Mạn Chi nhìn thấy, hàng mày thanh tú khẽ cau lại: "Tớ đã bảo cậu rồi mà, đến chỗ tớ không cần mang quà đâu. Cậu thì hay rồi, lần nào cũng mua quà ra mắt."

"Cũng chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà."

"Đúng vậy, cũng chỉ là chút đồ ăn vặt thôi, làm phiền thế làm gì." Triệu Mạn Chi kéo tay cô bạn: "Đợi khi nào kế toán trưởng Phương kiếm được nhiều tiền thì tớ sẽ tha hồ vặt tiền cậu."

"Người ta nói rồi, kế toán phát đạt cuối cùng đều phải đi tu nghiệp ở nhà tù, cậu nói thế là mong tớ tốt hay không tốt đây?"

"Sao tớ có thể không mong cậu tốt được chứ!" Dù chỉ là nói đùa với Phương Linh, nhưng Triệu Mạn Chi biết cô bạn mình tỉ mỉ, sẽ suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nên vội vàng giải thích: "Thế thì chúng ta cứ làm giàu một cách tuân thủ pháp luật, quân tử yêu tiền thì phải kiếm tiền đúng cách, phải không nào?"

Phương Linh khẽ cười, không còn bận tâm đến hai câu nói đùa đó nữa. Triệu Mạn Chi đi công tác khẩn cấp hơn một tuần rồi, hai người còn rất nhiều chuyện khác để nói.

Nghĩ đến đây, cảnh tượng cô nhìn thấy qua cửa kính cửa hàng tiện lợi lại hiện lên trong đầu Phương Linh. Chiếc xe sang hiếm khi xuất hiện trên những con phố hẹp ở khu phố cổ Thượng Hải đậu bên đường. Một cô gái trẻ xinh đẹp bước xuống, mỉm cười rạng rỡ chào tạm biệt người trong xe.

Cô không nhìn rõ người ngồi trong xe là ai, nhưng trực giác mách bảo đó là người có địa vị. Hơn nữa, lại khiến Triệu Mạn Chi khách sáo như vậy thì e rằng thân phận không tầm thường.

Phương Linh xé hai hộp trà chanh vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, đưa cho Triệu Mạn Chi một hộp rồi do dự hỏi: "Mạn Mạn, cậu về từ Tô Châu bằng tàu cao tốc à? Sao nhanh vậy đã đến rồi, tớ còn tưởng phải đợi thêm một lúc nữa chứ."

"Không phải đâu, sếp đưa tớ về." Triệu Mạn Chi hít một hơi. Dù đã quen với khẩu vị Hồng Kông, nhưng ngụm trà chanh này vẫn khiến cô chát đến tận xương tủy: "Căn nhà này còn một chiếc chìa khóa dự phòng, hay cậu cầm đi, đỡ phải chờ tớ bên ngoài hoài."

"Tớ không sao đâu, tớ đến trước là muốn chọn đồ cho cậu mà."

Họ trở về căn nhà thuê của Triệu Mạn Chi. Phương Linh quen thuộc giúp cô đặt đồ ăn vặt vào tủ: "Sếp cậu không phải là vị thiếu gia mà cậu từng than phiền trước đây chứ?"

Triệu Mạn Chi ừ một tiếng: "Là anh ấy. Đại thiếu gia Trang có hơi thất thường một chút, nhưng lúc tốt thì cũng thật sự rất tốt, thỉnh thoảng tiện đường thì cho tớ đi nhờ một đoạn."

Phương Linh gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, tớ thật sự sợ cậu cãi nhau với anh ấy, uổng phí cơ hội thực tập."

"Không đến nỗi đâu, tớ vẫn biết điều mà." Triệu Mạn Chi thấy cô bạn mình lo lắng quá hóa ra rối: "Thật ra thì cũng từng cãi rồi, vì một chút hiểu lầm, sau này nói rõ ra thì lại ổn thôi."

Cô tiện thể kể lại chuyện gặp Vương Hoài Nam sau khi cãi nhau với Trang Hựu Khải trước đó.

"Ồ, vậy là bộ vest đó..." Phương Linh đầu óc nhanh nhạy, lập tức xâu chuỗi mọi chuyện lại: "Hóa ra cậu ở trước mặt Trang Hựu Khải mới lôi Trần Mục Xuyên ra à?"

Cô ấy tặc lưỡi hai tiếng: "Vậy thì Trần Mục Xuyên đúng là châu chấu đá voi, trứng chọi với đá rồi."

Triệu Mạn Chi bị dáng vẻ phân tích nghiêm túc của cô bạn chọc cười: "Biết cậu giỏi văn rồi, sao lại bình luận như thế? Cậu không biết cái vẻ kiêu ngạo lúc anh ấy hỏi tớ đâu, tớ cũng bị ép buộc nên mới lôi Trần Mục Xuyên ra để lấp l**m thôi."

Có phải thật sự không chịu thua không? Hay là muốn nói cho anh biết rằng cô trong chuyện tình cảm không thể bị xem thường?

"Người ta là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo quen rồi, cậu cũng vậy đó, cứ thích so đo làm gì." Phương Linh vẻ mặt bình tĩnh: "Hơn nữa tớ thấy cậu cứ lấy Trần Mục Xuyên ra phô trương cũng không tốt đâu. Sau này người ta nói ra khó nghe lắm, cứ như cậu đang lợi dụng cậu ta vậy."

"Tớ không có lợi dụng cậu ta đâu, là cậu ta dai như đỉa đói, Phương Linh cậu biết mà."

"Tớ biết không có nghĩa là tất cả mọi người đều biết đâu. Người ngoài nhìn vào chẳng phải là cậu vừa lấp lửng với Trần Mục Xuyên vừa..." Nói đến đây, cô ấy lại im bặt: "Thôi thôi, không nói chuyện này nữa."

"Phương Linh, tớ từ chối Trần Mục Xuyên bao nhiêu lần cậu cũng thấy rồi đó. Người khác nói khó nghe thì tớ không quan tâm, nhưng cậu không thể nghĩ như vậy được, chúng ta là bạn tốt mà." Triệu Mạn Chi cảm thấy ngực mình hơi nghẹn: "Với lại sếp của tớ thì sao chứ, chỉ là một câu nói chuyện phiếm thôi, sao cậu lại suy nghĩ nhiều đến thế."

Phương Linh nhìn cô bạn làn da trắng sứ ửng hồng vì giận dỗi. Ngay cả khi tức giận, vẻ mặt cô vẫn kiềm chế và xinh đẹp. Cô ta quay mặt đi, giả vờ như không có chuyện gì mà lướt điện thoại. Hàng loạt giao diện ứng dụng đủ màu sắc lướt qua trước mắt, nhưng cô ta chẳng nhìn vào được gì.

Trong lịch sử tìm kiếm vẫn còn từ khóa "Trang Hựu Khải". Cô ta đã sớm hiểu được một công tử nhà giàu hàng đầu với tài sản hàng nghìn tỷ ở tuổi còn rất trẻ có bối cảnh như thế nào, lại có vẻ ngoài đẹp trai đến mức nào. Anh càng tốt, cô ta lại càng không muốn nghe Triệu Mạn Chi khen ngợi.

Tất cả những điều đó đều là sự ưu ái của số phận dành cho những khuôn mặt đẹp.

Phương Linh siết chặt ngón tay, móng tay hằn sâu vào da thịt. Đây là kiểu móng cô ta đã đắn đo rất lâu mới đi tiệm làm, rất giống một kiểu mà Triệu Mạn Chi từng làm trước đây, nhưng trên tay cô ta, nó dường như không mấy nổi bật.

"Chính vì chúng ta là bạn nên tớ mới nhắc cậu. Cậu với Trần Mục Xuyên không dứt được chẳng phải vì cậu nói là từ chối cậu ta nhưng lại thấy làm bạn với cậu ta rất tốt sao? Nếu là tớ, ngay cả lần này tớ cũng sẽ không ghép nhóm với cậu ta trong nhóm thực tập."

Cô ta hít sâu một hơi, khóa màn hình điện thoại, rồi ngẩng mặt nhìn Triệu Mạn Chi, nói: "Với lại, mấy công tử nhà giàu đó coi nhẹ tình cảm lắm. Cậu cứ chấp nhận chút ân huệ nhỏ nhặt rồi dần dần sẽ lún sâu vào. Họ có thể yêu đương với cậu, nhưng liệu có thật sự cưới cậu về không? Mạn Mạn à, tớ thật sự vì tốt cho cậu mới nói những lời này, lời thật lòng thường khó nghe—"

"Thôi đi Phương Linh," Triệu Mạn Chi ngắt lời cô bạn. "Tớ biết cậu vì tốt cho tớ, nhưng ngoài chuyện Trần Mục Xuyên thích thả thính và nói năng không giới hạn ra, năng lực và tinh thần trách nhiệm của cậu ấy hoàn toàn đủ tư cách làm trưởng nhóm. Kể cả không phải thế thì với tư cách một người bạn, cậu ấy cũng rất xứng đáng. Chẳng lẽ tớ phải vì những lời đồn thổi vô căn cứ mà không qua lại với cậu ấy sao? Huống hồ cậu ấy là người đầu tiên tìm tớ ghép nhóm, cái nhóm này là do cậu ấy lập ra. Thế nên, tớ và cậu ấy ghép nhóm không vì lý do nào khác, đơn thuần là cậu ấy hỏi tớ, tớ cũng rất muốn hướng dẫn đàn em mới, tớ cũng nói với cậu ấy rằng nếu không tìm được người phù hợp thì hãy cân nhắc tớ và cậu ấy đã đồng ý."

"Rồi đến chuyện sếp của tớ này, sao cậu lại suy nghĩ xa xôi đến vậy? Tớ có thể vừa mắt người ta, nhưng người ta chưa chắc đã vừa mắt tớ. Hơn nữa, trước đó là vì anh ấy hiểu lầm tớ muốn lợi dụng anh ấy để thăng tiến, tớ mới phải giải thích rằng có người đang theo đuổi tớ." Cô nói một hơi không ngừng nghỉ, có chút hụt hơi: "Cậu nói tớ muốn gả cho anh ấy, e là chính cậu mới muốn gả cho anh ấy thì có."

Từ khi Phương Linh quen Triệu Mạn Chi, không phải là cô ta không biết bạn mình sắc sảo và cực kỳ thẳng thắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bị lời nói của bạn mình làm tổn thương. Lòng cô ta bỗng chốc tràn ngập chua chát, nước mắt liền lăn dài.

"Tớ có lòng tốt khuyên cậu mà cậu lại nói tớ như vậy? Rõ ràng biết tớ không xứng mà còn nói đùa kiểu đó!"

Chưa đợi Triệu Mạn Chi kịp phản ứng, cô ta cúi đầu lau mặt, đứng dậy, rồi vội vã đóng sầm cửa bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment