"Thế rồi hai cậu cứ thế chiến tranh lạnh mấy ngày à?"
"Đúng vậy, cậu ấy không tìm tớ, tớ tìm cậu ấy thì cậu ấy cũng hờ hững. Đã nói những lời quá đáng như vậy, ai cũng có lỗi nên tớ không thể cứ vồn vã đi xin lỗi được."
"Thế thì đúng là nghiêm trọng thật." Là bạn học mười mấy năm, Thẩm Hàng đương nhiên biết tính cách của Triệu Mạn Chi. Cô đối xử với mọi người theo kiểu "có qua có lại". Người khác đối xử với cô thế nào, cô sẽ đối xử lại y như vậy. Nếu lúc giận dỗi mà không thể hiểu nhau, Triệu Mạn Chi tuyệt đối sẽ không hạ giọng dỗ dành. "Vậy cậu còn định đợi cậu ấy tìm cậu sao? Tớ nhớ Phương Linh rất hướng nội mà, lại nhạy cảm nữa, e là còn khó mở lời hơn cậu đấy."
"Không biết nữa." Triệu Mạn Chi có chút phiền muộn, cô nhấn nút dừng máy chạy bộ, bước chân dần chậm lại, thở hổn hển: "Để sau đi. Tớ thấy chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm, vì mấy câu nói mà cãi nhau như vậy thì không đáng chút nào."
Thẩm Hàng ở đầu dây bên kia khúc khích cười: "Vậy tớ nghĩ cậu vẫn có khả năng sẽ tìm cậu ấy đấy, mềm lòng mà, nguyên tắc gì cũng vứt bỏ hết."
"Này cậu đúng là phiền chết đi được. Rốt cuộc khi nào cậu định về? Tớ sẽ xử lý cậu thật tốt."
"Tớ đang chuẩn bị thi ở bên này, tuần sau sẽ về thăm bố mẹ tớ."
"Thật sự muốn thi vào Bộ Ngoại giao à? Nghĩ kỹ rồi chứ?"
Gần cuối thời đại học, mọi người khi trò chuyện đều không thể tránh khỏi những lựa chọn cho tương lai. Vì Thẩm Hàng, Triệu Mạn Chi cũng tìm hiểu về loại kỳ thi này, cô biết hệ thống ngoại giao rất khó vào. Với một cô con gái một không có hộ khẩu Bắc Kinh như Thẩm Hàng thì lại càng khó khăn hơn.
"Ừm, dù sao cũng thử xem sao. Ngành tiếng Pháp đã bão hòa rồi, hoặc là làm phiên dịch hoặc là làm thương mại với Pháp. Nếu có thể làm công việc ngoại giao thì cũng khá vinh dự."
"Cậu sau này đừng có ra nước ngoài làm việc nhé, chúng ta lâu lắm mới gặp nhau một lần, tiếc lắm."
Thẩm Hàng cười cô: "Bây giờ chúng ta cũng có gặp nhau thường xuyên đâu. Có những tình bạn đâu cần phải dựa vào việc gặp mặt để duy trì."
"Cũng đúng. Vậy khi nào cậu đến Thượng Hải thì nói với tớ nhé, tớ mời cậu ăn bữa lớn!"
"Không thành vấn đề."
Cuộc điện thoại kết thúc, Triệu Mạn Chi tháo tai nghe Bluetooth nhét vào túi áo, cầm cốc nước uống hai ngụm. Cô tìm tủ đồ của mình, thay bộ quần áo vừa ướt đẫm mồ hôi ra, cầm túi tập gym đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng gym thì bị một người chặn lại: "Chào cô, xin hỏi cô có phải là Mandy không?"
Đó là một chàng trai cao lớn, trên mặt vẫn còn vương những giọt mồ hôi, nụ cười rất rạng rỡ: "Tôi là Eric của phòng Marketing. Mấy ngày nay tôi hay thấy cô ở phòng gym, muốn làm quen với cô."
Vừa cãi nhau với Phương Linh xong, cụm từ "bạn bè khác giới" liền gióng lên hồi chuông cảnh báo trong đầu Triệu Mạn Chi. Cô khẽ nhếch mép, giọng điệu lạnh nhạt: "Làm bạn thì không cần đâu."
"Đừng mà, cho tôi một cơ hội đi chứ." Eric không hề nản lòng, anh ta đi theo cô: "Tôi biết cô có mắt nhìn cao, nhưng background của tôi tốt lắm đó, thật đấy, hay cô tìm hiểu thử xem?"
Dáng vẻ anh ta khoe mẽ vô cớ làm Triệu Mạn Chi nhớ đến một người quen cũ. Cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà than: Sao một Trần Mục Xuyên vẫn chưa đủ, lại thêm một Trần Mục Xuyên phiên bản 2.0 nữa vậy?
"Thật sự không cần đâu, tôi tạm thời không có ý định yêu đương." Cô bước vào thang máy, mỉm cười với anh ta: "Tạm biệt."
"Này, đợi tôi với." Eric chen vào: "Tôi cũng tiện thể lên lầu báo cáo công việc."
"Mặc đồ tập à?"
"...Sếp của bọn tôi khá thoải mái."
Đến tầng, Triệu Mạn Chi đi thẳng về phía văn phòng. Eric biết đó là nơi làm việc của sếp mình, bèn nản lòng mà dừng lại.
Jennie ở phòng Hành chính đến thay trà rồi nhỏ giọng buôn chuyện: "Kia không phải Eric sao, trai đẹp của phòng Marketing, anh ta đang theo đuổi cậu hả?"
"Làm gì có, tìm tớ nói chuyện thôi mà." Triệu Mạn Chi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô bạn: "Cả ngày cứ suy nghĩ linh tinh."
"Ối giời, mới chỉ là nói chuyện thôi mà đã mong ngóng thế rồi." Jennie nhún mũi: "Mandy, cậu không có bạn trai rồi chứ? Nhìn thấy Eric mà vẫn có thể giữ mình trong sạch, không đơn giản đâu nhé."
"Tớ không có, với Eric cũng chẳng có gì."
"Cứ tưởng có thể chứng kiến sự ra đời của một đôi kim đồng ngọc nữ chứ, tiếc thật đấy."
Dáng vẻ kỳ quặc của Jennie chọc cười Triệu Mạn Chi: "Cậu nhập tâm như fan ship vậy."
"Chẳng phải sao? Nói về sự xứng đôi nhất thì vẫn phải là cậu và Trang—"
Lời còn chưa nói xong, giọng của Jennie bỗng nhiên im bặt. Cô ấy nhéo Triệu Mạn Chi một cái khiến cô đau điếng mà đứng thẳng dậy: "Này cậu làm gì thế..."
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Trang Hựu Khải, cô liền nuốt hết những lời thừa thãi vào trong, cung kính chào: "Chào boss."
Trang Hựu Khải chỉ gật đầu. Bên cạnh anh là một quý cô có dung mạo đoan trang. Triệu Mạn Chi gần như nhận ra ngay lập tức, đó chính là người đã giúp cô nhặt chiếc trâm cài áo ở sảnh Hoàn Nghiệp.
"Chào cô."
Trang Bội Anh cũng mỉm cười với cô: "Chào cô."
Hai người vào khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống. Triệu Mạn Chi đặt trà và đồ ăn nhẹ xong thì liền lùi ra ngoài. Dù có vẻ ngoài pha trộn nét Á – Âu tương tự nhau nhưng Trang Hựu Khải thì lạnh lùng, còn Trang Bội Anh lại dịu dàng. Thế nhưng không hiểu sao Triệu Mạn Chi lại cảm thấy vô cùng bất an khi có chút tiếp xúc với cô ấy.
Nhìn bóng lưng cô gái đi khuất, ánh mắt Trang Bội Anh hơi trầm xuống, cô nhấp một ngụm trà: "Phong cách của khách sạn đã trở nên như thế này rồi sao?"
"Chỉ là vài câu nói đùa giữa các nhân viên thôi."
"Chuyện của Vivian trước đây, em đâu có thái độ này." Trang Bội Anh nở nụ cười nhìn anh, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: "A Khải, đừng hành động theo cảm tính."
Ánh mắt Trang Hựu Khải đặt ở nơi khác, ngón tay anh nghịch một chiếc bật lửa mỏng, bề mặt kim loại ánh lên những tia sáng lạnh: "Trác Văn nói hai năm nay chị trở nên lải nhải hơn một chút, xem ra cậu ấy nói không sai."
"Em đừng lơ là, những lời họ vừa nói là sao vậy?"
"Chị quá căng thẳng rồi."
"Chị lo cho em!" Thật quá bất thường. Anh vốn sợ vướng vào chuyện tình cảm hơn ai hết, vậy mà lần này lại bao che đến vậy? Trang Bội Anh đặt tách trà xuống, tiếng xương sứ va vào nhau lanh canh như tiếng chuông báo động bị lệch tần số: "A Khải, chị đã nói với em rồi, nếu thật sự quyết định đi con đường này thì tốt nhất là đừng bao giờ động lòng phàm."
Ký ức ùa về như thủy triều nhấn chìm anh, gần như khiến anh nghẹt thở.
Đúng vậy, anh đã định sẵn phải đi con đường này, phải giành quyền lực với mẹ con Triệu Bội San, phải rửa oan cho mẹ và anh trai.
Anh là quân át chủ bài cuối cùng, dù muốn hay không thì cũng phải thử một lần.
Sau một khoảng lặng dài, Trang Hựu Khải quay người lại, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của chị gái rồi an ủi: "Chị, em biết chị lo cho em vì chị sắp kết hôn không thể quán xuyến việc nhà nữa, nhưng chuyện này em có chừng mực, chị cứ yên tâm."
"Thật không?"
"Thật."
Vẻ mặt Trang Bội Anh dịu đi đôi chút, cô đặt tay lên tay anh, vỗ nhẹ: "Em biết chị không cấm em chơi bời, nhưng chơi thì chơi, đừng thật sự lún sâu vào, cũng đừng gây ra chuyện không hay rồi để lộ ra mấy scandal tình ái. Bà nội quan tâm và thích Tưởng Dục, nhưng nếu thật sự muốn bàn chuyện hôn nhân, người có thể mang lại lợi ích cho em nhất vẫn là người ở Hồng Kông. Trước đây em ăn cơm với phu nhân nhà họ Hứa, bà ấy rất ưng ý em..."
Trang Hựu Khải rút tay ra: "Mấy năm nay em chưa có ý định đó."
"Mấy năm nay đúng là chưa vội, nhưng cũng nên đưa vào lịch trình rồi. Sau này chị sang Singapore, không tiện về Hồng Kông bất cứ lúc nào. Những gì có thể sắp xếp trước cho em, chị chắc chắn phải lo liệu ổn thỏa."
"Đừng nói em nữa, chị hãy nói về cuộc hôn nhân của mình đi." Trang Hựu Khải tựa người vào chiếc ghế bành đơn: "Ông chủ Ngô đúng là rất giàu có, nhưng có đến mức phải đánh đổi bản thân vào không? Ông ta lớn hơn chị nhiều tuổi, gia đình lại phức tạp, cưới chị chỉ vì muốn vớt vát danh tiếng. Chị gả sang đó, vậy cô diễn viên nhỏ kia thì sao?"
Sắc mặt Trang Bội Anh tái nhợt, ngón tay bất giác cuộn tròn lại: "Chị sẽ tự sắp xếp ổn thỏa, em không cần lo."
Thấy vậy, Trang Hựu Khải khẽ cười thành tiếng: "Ai cũng có vẻ hồ đồ, nhưng biết đâu người hồ đồ nhất lại chính là mình."
Câu nói này như chạm đúng chỗ đau của Trang Bội Anh, cô cầm tách trà lên nhưng mãi không uống một ngụm, cũng chẳng đặt xuống. Trang Hựu Khải suy nghĩ một lát rồi quyết định bỏ qua chuyện này: "Thôi được rồi chị, đến giờ ăn cơm rồi. Chị có muốn thử món mới của nhà hàng không? Tiện thể xem giúp em một chút."
Trang Bội Anh liền xuôi theo, cô chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy: "Cũng được. Để chị xem emkết hợp phong vị địa phương thế nào."
*
Đã quá giờ tan làm từ lâu, Triệu Mạn Chi vốn đã buồn bực. Cô tranh thủ lúc Trang Hựu Khải bận rộn hai hôm nay để đi tập gym, ai ngờ vừa về đã gặp sếp trong lúc nói chuyện phiếm, tâm trạng lại càng tệ hơn. Cô thậm chí chẳng muốn nghĩ xem ăn gì, liền đến thẳng nhà hàng khách sạn để tìm đồ ăn.
Chế độ đãi ngộ của nhân viên Hoàn Nghiệp cực kỳ tốt, ngay cả thực tập sinh cũng được miễn phí thưởng thức bữa tiệc buffet sang trọng của khách sạn. Triệu Mạn Chi chẳng mấy hứng thú ăn nên tùy tiện chọn một ít salad, bánh mì, sữa chua, rồi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống ăn. Thế nhưng, chưa đầy hai phút, cô lại nghe thấy giọng nói dai dẳng kia: "Hi, Mandy!"
Cô chẳng cần ngẩng đầu cũng có thể hình dung ra dáng vẻ Eric đang nhe hàm răng trắng bóng chào hỏi.
"Không ngờ lại có duyên đến vậy, trùng hợp thật đấy," Eric vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống đối diện cô rồi kéo ghế ngồi xuống: "Tôi cứ tưởng cô đã về rồi chứ, sao bận đến giờ này, tăng ca à?"
"Không có, chỉ đơn giản sắp xếp lịch trình ngày mai thôi." Triệu Mạn Chi vừa chọn salad ăn vừa hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chẳng phải vừa nãy quá vội vàng sao, tôi muốn giới thiệu bản thân thật kỹ với cô." Anh ta hắng giọng, rồi trịnh trọng mở lời: "Tôi tốt nghiệp UCLA năm kia, vị trí hiện tại là..."
"Dừng lại." Triệu Mạn Chi ngắt lời anh ta: "Eric, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không hứng thú với những điều này. Hơn nữa, chúng ta thường ngày cũng không có giao thiệp công việc gì, hình như quả thật không cần thiết phải cố ý kết bạn như vậy, anh nói có đúng không?"
"Nhưng chúng ta đều tập gym mà, đúng không? Cô đừng nhìn tôi thế này, bình thường tôi nghiên cứu về mảng này khá nhiều đấy. Những gì cô không hiểu có thể hỏi tôi, tôi cũng có thể cùng cô tập luyện. Tôi thấy đường nét vai và lưng của cô đã rất đẹp rồi, nếu có thể tập thêm phần mông và đùi—"
"Anh hoàn toàn không chịu nghe người khác nói gì sao?" Triệu Mạn Chi sắp tức đến bật cười: "Tôi đã nói không cần tức là thật sự không cần. Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ đổi chỗ khác để ăn đấy."
Eric bị dáng vẻ sắp nổi đóa của cô dọa sợ, bèn ngậm miệng rồi cúi đầu ăn cơm.
Triệu Mạn Chi cuối cùng cũng được yên tĩnh. Cô vừa nghịch điện thoại vừa gắp thức ăn trong bát.
Hai người im lặng ngồi đối diện, hoàn toàn không hề nhận ra một ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía họ từ đằng xa.