"Xin chào, Triệu Mạn Chi."
Không phải "lâu rồi không gặp", mà là "xin chào". Không chỉ là xã giao, mà là "xin chào, Triệu Mạn Chi" - gọi đích danh cô.
Mạn Chi chợt nhớ lần trước Thẩm Hàng hiếm hoi rung động, kể về điểm đặc biệt của Khâu Hoài: "Anh ấy với người khác chỉ gật đầu qua loa, nhưng mỗi khi thấy tớ thì đều chủ động nói 'xin chào'."
Lúc đó cô cười bạn suy nghĩ nhiều, nào ngờ giờ chính mình cũng rơi vào cảnh bẻ từng chữ như thế.
Thực ra chỉ là câu nói nhẹ tênh chưa đầy năm giây. Trang Hữu Khải nói xong, ánh mắt dừng trên người cô chớp nhoáng rồi bình thản bước vào hội trường.
Mạn Chi đưa Hàn Hiểu Sương đến cửa rồi rời đi, về ký túc nằm dài nhìn trần nhà ngẩn ngơ. Anh có ý gì đây? Lịch sự cho biết vẫn nhớ cô nhưng chỉ dừng ở mức đó thôi sao?
Phiền chết đi được!
Đáng lẽ giờ này anh phải tận hưởng cuộc sống thiếu gia ở Thâm Thủy Loan chứ, sao lại hạ mình đến núi rừng Trung Đại, còn chịu diễn thuyết cho đám nhóc mà anh ghét nhất?
Có chắc đây là Trang Hữu Khải thật không?
Bực bội, cô lướt điện thoại, chuyển sang WeChat thì thấy Cynthia vừa đăng trạng thái. Đúng là Cynthia "thép" - vừa sinh con chưa đầy tháng đã đi bộ đường dài.
Cô bấm like rồi mới để ý caption: "Hành trình mới ở Tân Giới".
Suy nghĩ một chút, Mạn Chi nhắn tin hỏi thăm: "Lâu rồi không gặp! Chị đang ở Tân Giới à? Em vẫn còn nợ quà cho em bé, khi nào rảnh mình đi ăn tối nhé!"
Cynthia trả lời ngay: "Được đó, dạo này chị hay ở Tân Giới, thời gian thoải mái lắm."
Thường xuyên ở Tân Giới? Tim Mạn Chi đập thình thịch.
Nếu không có điều chỉnh nhân sự, Cynthia vẫn là trợ lý theo sát Trang Hữu Khải. Nếu chị ấy thường ở Tân Giới, phải chăng nghĩa là...
Chưa kịp suy nghĩ sâu, Phương Linh gọi điện: "Mạn Mạn, bọn mình xong rồi! Theo phân công của hội sinh viên, trưa nay các nhóm tự túc. Bọn mình định đến canteen Đức Văn, cậu đi không?"
"Ừ, đang thèm chè đậu đỏ. Gặp ở canteen nhé."
Cô xỏ giày ra cửa, xuống cầu thang thấy mấy cô gái lén liếc nhìn rồi thì thầm. Mạn Chi dừng lại quan sát thì phát hiện toàn gương mặt lạ - tân sinh viên chăng?
Bàn tán về cô chuyện gì?
Ánh nhìn tò mò không lạ, nhưng cả đường đi đâu đâu cũng thấy người xì xào khiến cô khó chịu.
Đến canteen, cô chẳng thiết tha gọi chè nữa, ngồi phịch xuống cạnh Phương Linh: "Từ lúc mình đưa Hiểu Sương đi diễn thuyết xảy ra chuyện gì thế? Sao nhiều người nhìn mình thế này?"
"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ ngốc vậy?" Phương Linh cúi đầu khuấy ly cà phê sữa trước mặt: "Sếp cũ của cậu không thèm để ý đến ai, vậy mà lại chủ động chào hỏi cậu. Hiểu Sương gặp ai cũng nói vợ nhóm quen biết diễn giả hôm nay. Cậu lại nổi tiếng rồi đó!"
Triệu Mạn Chi đứng hình một lát, mãi một lúc sau mới trấn tĩnh lại: "Khoa trương đến vậy sao?"
"Đúng vậy, đám sinh viên mới tốt nghiệp này làm gì có cơ hội được tận mắt chứng kiến một doanh nhân trẻ tuổi, lắm tiền như vậy? Thế nên họ đương nhiên là đặc biệt quan tâm rồi."
"Chỉ là chào hỏi thôi mà..."
"Đúng là chỉ là một lời chào hỏi, nhưng cậu cũng phải xem người chào hỏi là ai chứ." Một nhân vật lớn lại hạ mình chủ động gọi tên cô, liệu có thể so sánh với một tiếng "hi" khi gặp bạn học không? Phương Linh bỗng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ngẩng mắt nhìn Triệu Mạn Chi: "Này, Mạn Mạn, sếp cũ đến Đại học Trung Văn, cậu có nhận được tin tức gì không? Người bên cạnh anh ta phải tiết lộ cho cậu chứ?"
Triệu Mạn Chi lắc đầu: "Đâu có, người ta bận trăm công nghìn việc, làm sao lại nhớ đến tớ chứ? Tớ còn phải lướt WeChat trên đường đi mới phát hiện ra là anh ấy đấy."
"Vậy à." Giọng Phương Linh nhẹ tênh: "Đúng là trùng hợp thật, vừa hay gặp ở cổng."
Lời nói của cô ấy khiến Triệu Mạn Chi cảm thấy hơi khó chịu, cứ như thể cô cố ý khoe khoang mối quan hệ của mình với Trang Hựu Khải vậy. Thế nhưng, vẻ mặt của Phương Linh lại không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, Triệu Mạn Chi sợ mình nghĩ nhiều, cô mấp máy môi, cuối cùng nắm chặt thẻ Octopus đứng dậy: "Tớ đi mua một ly đá đậu đỏ đây."
"Được."
Lý Khả bước vào, cô ấy dựa vào bàn của Trần Mục Xuyên và gõ nhẹ: "Lát nữa cử hai bạn nam hỗ trợ đi lấy vật tư của nhóm các cậu nhé. Đồ ở bên ngoài tòa nhà Phong Túc, phát theo đầu người, mỗi tổ trưởng phụ trách nhóm sinh viên mới sẽ có một phần."
Trần Mục Xuyên ngẩng mắt: "Cái gì vậy?"
"Hộp quà bánh ngọt của khách sạn Hoàn Nghiệp." Lý Khả nhận ra cậu ta đang không vui, cô liền nhắc nhở: "Đừng nghĩ nhiều nhé, cái này đã chuẩn bị từ sớm rồi, không liên quan gì đến chuyện hôm nay đâu."
"Tôi nào dám nghĩ nhiều chứ, thiếu gia của tập đoàn lớn như vậy, tặng chút quà nhỏ có đáng là bao." Giọng điệu của Trần Mục Xuyên chua chát, lộ rõ vẻ để tâm.
Buổi diễn thuyết sáng nay của Khoa Kinh doanh không nghi ngờ gì là ấn tượng nhất. Ngoài các sinh viên mới và tổ trưởng nhóm, còn có rất nhiều sinh viên từ các năm khác cũng chen chúc đến nghe. Trần Mục Xuyên dẫn sinh viên đến chỗ ngồi rồi lùi về hàng sau. Cậu ta vừa nhìn Trang Hựu Khải điềm đạm nói về tư duy kinh doanh, vừa nghe Phương Linh cảm thán: "Không trách trước giờ nghe Mạn Chi nhắc nhiều về sếp cũ, quả nhiên khác người thường."
Có gì mà không tầm thường chứ, ai có xuất thân và tài sản như vậy thì ngồi ở vị trí đó cũng đều có thể thao thao bất tuyệt. Chỉ cần ra tay tặng chút quà là có thể mua chuộc lòng người.
Bộ quà bánh ngọt mà Hoàn Nghiệp tặng vô cùng tinh xảo. Những người tinh ý có thể nhận ra, đây là quy cách quà tri ân dành cho khách hàng thuê phòng suite.
Trần Mục Xuyên càng nhìn càng khó chịu. Cuối cùng, khi về ký túc xá, cậu ta ném cả hộp vào thùng rác.
*
Ocamp của sinh viên đại lục, thường được gọi là "Tiểu O", sau khi kết thúc sẽ là "Đại O" do nhà trường tổ chức, có thêm cả sinh viên địa phương và quốc tế tham gia. Theo thông lệ, ngày cuối cùng của Tiểu O sẽ có một buổi trò chuyện đêm theo nhóm. Các anh chị khóa trên sẽ dẫn các em sinh viên mới ra bờ vịnh Thổ Lộ, vừa hóng gió biển vừa trò chuyện những chủ đề sâu sắc hơn.
Chia sẻ tình trạng cá nhân cũng là một truyền thống trong ngày này.
Thông thường, sinh viên các trường đại học Hồng Kông sử dụng A (available) và NA (not available) cùng với số để biểu thị tình trạng của mình. A có nghĩa là độc thân, NA có nghĩa là không độc thân, và con số thể hiện số lần yêu. Từ đó lại phát triển thêm nhiều cách diễn đạt khác, ví dụ như ABNA, tức là Available but not available, thường chỉ độc thân nhưng không thể tán tỉnh người đang có mặt.
Khi đó, từ "crush" chưa thịnh hành, mọi người gọi đối tượng tiềm năng là "potential". Nếu có ai đó báo mình là ABNA trong phần này, mọi người sẽ truy hỏi xem có "potential" thật không, rồi dò tìm đối tượng qua khoa, trường, năm học. Về mặt này so với Đại lục, phong cách của các trường đại học Hồng Kông khá cởi mở. Khi mọi người trò chuyện về những chủ đề này vào buổi tối, họ cũng không che giấu gì cả. Sinh viên mới ban đầu có thể hơi ngần ngại nhưng cũng nhanh chóng hòa nhập. Ai có câu chuyện thì chia sẻ chuyện tình cảm, ai không có chuyện thì cũng nghe rất vui vẻ.
Là những gương mặt nam thanh nữ tú của Ocamp, Trần Mục Xuyên và Triệu Mạn Chi đương nhiên là tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện.
Lý Khả bên cạnh hùa theo: "Triệu Mạn Chi, làm gương đi chứ, đừng có e thẹn, làm gương cho các em sinh viên mới đi."
Lưu Nhất Phàm phụ họa: "Đúng đó, cậu phải làm gương tốt chứ!"
"Này, sao lại chỉ nói mỗi tớ mà không nói Trần Mục Xuyên chứ?" Triệu Mạn Chi đẩy Lý Khả một cái: "Tình trạng quan hệ của cậu ta mới thú vị cơ."
"Không không không, chính vì của cậu không hấp dẫn lắm nên mọi người mới tò mò có gì mới không."
La Doãn Nhi "phụt" một tiếng cười: "Mấy người này ác ghê!"
Các sinh viên mới không hiểu chuyện bị những câu nói úp mở của họ làm cho quay cuồng, thi nhau nhìn về phía Triệu Mạn Chi: "Sao vậy ạ, vợ nhóm có chuyện gì vậy?"
Trần Mục Xuyên nhướng mày: "Nói đơn giản thì lần trước cô ấy báo là A0."
"A0?"
Phương Linh cười giải thích: "Có nghĩa là chưa từng yêu ai từ khi sinh ra."
"À?!" Quả nhiên, như tiếng sét đánh ngang tai, cả hội trường náo loạn. Gió biển thổi tan tiếng cười nói của tuổi trẻ, ù ù lọt vào tai Triệu Mạn Chi.
"Thật hay giả vậy?! Vợ nhóm xinh đẹp thế kia mà!"
"Xem ra là chồng nhóm vẫn chưa đủ cố gắng rồi."
"Có phải vợ nhóm có tiêu chuẩn quá cao nên dứt khoát không muốn yêu ai không?"
"Chuyện này thật sự khiến tớ sốc!"
"Ôi chao ôi chao, A0 thì sao chứ. Chưa yêu bao giờ thì là chưa yêu bao giờ thôi, chẳng cần lý do gì cả." Cô trước nay vẫn luôn cảm thấy yêu đương là khía cạnh không đáng giá nhất trong trải nghiệm cuộc đời, cũng chẳng có tâm trạng nào mà dành sức lực cho chuyện này: "Nhìn mấy người kìa, cằm sắp rớt xuống đất rồi đấy."
"Vậy vợ nhóm, là chị không muốn hay là chưa gặp được người phù hợp vậy ạ?" Hàn Hiểu Sương nghiêng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Triệu Mạn Chi suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước đây là không muốn, còn bây giờ thì..."
Bây giờ dường như là không thể.
Với Trang Hựu Khải là thích sao? Cô không biết, chỉ biết rằng muốn ở bên anh dường như là một câu chuyện cười cực kỳ hoang đường. Tình cảm của cô hình như đã định sẵn là sẽ không có kết quả, vậy nên cô cũng không cầu mong gì, chỉ là cất giấu một người như vậy trong lòng. Thế rồi cô không thể chứa thêm ai khác được nữa.
"Cậu có ý là có 'potential' rồi sao?" Lý Khả nhìn biểu cảm của cô, nhận ra điều gì đó khác lạ: "Khoa nào, trường nào, thành thật khai báo đi!"
Có người vô thức nhìn về phía Trần Mục Xuyên. Cũng phải, chuyện tốt đẹp như giúp người khác thành đôi thì ai cũng thích mà.
Trần Mục Xuyên nuốt khan, siết chặt ly trà chanh Vitamix trong tay. Cậu ta biết Triệu Mạn Chi không thích mình, nhưng trong khoảnh khắc này, điều cậu ta quan tâm hơn là cô có thật sự có người trong lòng không.
Triệu Mạn Chi chỉ lắc đầu: "Không phải người trong trường mình."
"Vậy có nghĩa là thật sự có rồi à?!" La Doãn Nhi vỗ tay: "Khi nào chinh phục được thì mời bọn tớ đi ăn mừng nhé!"
"Nói đùa thôi, chính tớ còn không biết đó có được tính không nữa. Khả năng bằng 0 thì còn được tính là 'potential' không?"
Triệu Mạn Chi tùy tiện lái sang chuyện khác, đẩy sự chú ý sang Lý Khả. Dưới màn đêm, Trần Mục Xuyên không lộ vẻ gì nhưng đã bóp méo lon nước ngọt trong tay. Phương Linh nhìn cậu ta, ánh mắt tối sầm từng chút một.
Cứ thế trò chuyện đến hơn một giờ, mọi người rải rác trở về ký túc xá.
Đại học Trung Văn được xây dựng dựa vào núi. Đi bộ dọc đường vành đai núi thì quá mệt mỏi, nên hầu hết thời gian có thể đi thang máy trong các tòa nhà giảng đường nằm rải rác trên núi để tiết kiệm sức lực. Từ tòa nhà Khoa Y ra là sân thượng của Ký túc xá Đức Văn. Từ đây có thể nhìn xuống toàn cảnh đêm lấp lánh của bờ vịnh Thổ Lộ.
Lưu Nhất Phàm đang kể về truyền thuyết trong khuôn viên tòa nhà Khoa Y làm các bạn nữ liên tục la hét. Trong lúc đùa giỡn, Trần Mục Xuyên đi chậm lại chờ Triệu Mạn Chi rồi kéo cô lại: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Phương Linh đứng cạnh sững sờ một lát, cô hiểu ý và rời đi: "Mạn Mạn, tớ đợi cậu ở phía trước nhé."
Triệu Mạn Chi nhìn thẳng vào mắt Trần Mục Xuyên, cô biết ngày này sớm muộn gì cũng đến. Cô mím môi, nói với Phương Linh: "Cậu về tắm rửa trước đi, tớ sẽ về sau."
"...Được."
Tiếng người dần xa, bóng dáng của họ cũng hòa vào những bóng cây lay động ở phía xa như những vệt mực nước loang ra. Gió đêm hiu hiu thổi tung mái tóc dài của Triệu Mạn Chi. Cô vuốt một lọn tóc, tùy ý vắt ra sau tai: "Được rồi, cậu nói đi."
"Người cậu nói chuyện trong buổi nói chuyện đêm vừa rồi là sếp cũ của cậu phải không?" Trần Mục Xuyên hít sâu một hơi: "Cậu thật sự thích anh ta sao?"