Triệu Mạn Chi bất động trong giây lát, phải một lúc lâu sau cô mới thốt lên được một câu khô khan: "Người hẹn tôi không phải là cô Tưởng sao..."
"Khoản tài trợ xuất phát từ tài khoản của tôi, tôi đến nói chuyện với cô thì có gì là không hợp lý?" Anh hơi nhấc cằm, "Tôi còn có việc, nói chuyện trên xe đi."
Cơ thể cô như bị điều khiển mà ngồi vào ghế phụ, lòng bàn tay vẫn còn dính mồ hôi, ngay cả khi kéo dây an toàn, tay cô vẫn run rẩy.
Trang Hựu Khải lại gần, bàn tay lớn của anh đặt lên tay cô, siết chặt rồi đẩy chốt vào khóa.
Khoảng cách quá gần, cô lại quá căng thẳng. Cô chỉ cảm thấy hơi thở của anh hòa vào hơi thở của mình, như thể đang nép mình trong vòng tay anh.
Chỉ một thoáng sau, cô đã kinh ngạc và sợ hãi vì ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình—Không phải chứ Triệu Mạn Chi, chỉ mới chạm tay thôi mà đã muốn lao vào lòng rồi sao?
Thế nhưng rõ ràng là anh không có ý định rời đi.
Giống như cái ngày dưới bóng cây lờ mờ ấy, đầu ngón tay anh chạm vào làn da hơi lạnh của cô, giọng nói khàn khàn: "Tôi có tên, tại sao không gọi?"
"Trang Hựu Khải..."
Ký ức và hiện thực đan xen, khi nhận ra mình đã lỡ lời gọi tên anh, Triệu Mạn Chi chợt thấy bối rối. Ý thức nhanh chóng trở lại, cô rụt tay lại như bị điện giật: "Ý tôi là nói Trang tiên sinh, hình như điện thoại của anh đang rung..."
Đâu phải điện thoại của anh. Rõ ràng là cô cứ mãi bấm số di động ở Hồng Kông của Tưởng Dục nên chiếc điện thoại trong tay anh mới rung liên tục. Trang Hựu Khải khẽ nhíu mày ngồi lại, lặng lẽ tắt máy, vẻ mặt vẫn điềm nhiên: "Đối phương cúp máy rồi."
Sau đó, anh chuyển chủ đề: "Vừa rồi thấy cô đang gọi điện, gọi cho ai vậy?"
"Cô Tưởng đó mà." Cô khẽ kêu lên, "Hỏng rồi! Tôi, tôi quên cúp máy!"
Khi nhìn lại màn hình điện thoại hiện ra trước mắt cô đã không còn là giao diện cuộc gọi nữa.
Triệu Mạn Chi thở phào nhẹ nhõm: "May mà cô ấy không nghe máy, thật là quá đáng xấu hổ."
Trang Hựu Khải khởi động xe: "Có gì mà đáng xấu hổ?"
"Trang tiên sinh chẳng biết cảnh tượng hôm nay đáng sợ đến mức nào đâu, suýt chút nữa tôi còn tưởng mình phải bỏ mạng ở đây rồi."
Cô vừa nói vừa soạn tin nhắn cho Tưởng Dục để giải thích cuộc gọi nhỡ. Vừa gửi đi, cô lại nghe thấy tiếng rung nhẹ của thông báo tin nhắn từ phía Trang Hựu Khải.
Triệu Mạn Chi "ơ" một tiếng: "Trùng hợp thế, cứ như là tôi gửi tin nhắn cho anh vậy."
Trang Hựu Khải khẽ ho hai tiếng, chưa kịp nói gì, lại nghe cô lảm nhảm: "Nhưng tôi đâu có cách liên lạc của anh."
Anh không khách khí đáp lại: "Cô không chịu hỏi tôi."
"Anh cũng đâu có nói muốn cho," Triệu Mạn Chi bĩu môi: "Trang tiên sinh gia thế lớn quá. Người liên hệ với tôi toàn là trợ lý hoặc quản gia, chỉ khi thực tập dùng email nội bộ thì mới có thể trực tiếp báo cáo cho anh thôi."
Lời nói dịu dàng nhưng lại phảng phất mùi chua. Trang Hựu Khải khẽ cười: "Cô cũng có thể follow Facebook và Instagram của tôi. Nếu nhắn tin riêng, nói không chừng tôi cũng sẽ trả lời đấy."
"..." Triệu Mạn Chi quay đầu sang một bên, mui trần hạ xuống, gió thổi tung mái tóc cô lên cao. "Thôi tôi không dám."
Gặp lại Trang Hựu Khải, cô vui thật đấy. Những cử chỉ thân mật vừa qua khiến cô quên luôn cả lần trước bất hòa lẫn sự thật rằng người đàn ông này vốn chót vót trên cao, sao hiểu được hàm ý của cô.
Là cô quá đắc ý quên mình, lại còn quanh co bóng gió làm nũng với Trang Hựu Khải.
Vô thức, chiếc xe đã tiến gần đến bờ biển. Ngẩng đầu nhìn ra, biển xanh biếc, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh, sóng vỗ dập dìu.
Phía nam đường xích đạo quanh năm không có mùa đông, đầu thu ở phương Bắc, nơi đây vẫn rực rỡ và tươi sáng cùng hoa nở rộ.
Triệu Mạn Chi chợt nhận ra mình chưa hỏi điểm đến. Cô vừa định mấp máy môi, lại nghĩ đến thái độ trả lời của Trang Hựu Khải, đành nén giận nuốt lời lại.
Khoảnh khắc xe dừng hẳn, cô liền tháo dây an toàn định đẩy cửa xuống nhưng bị giọng nói phía sau gọi lại: "Khoan đã."
Cô quay người lại: "Có gì hay ho mà không đáng được đăng lên Instagram và Facebook để tôi xem sao?"
Trang Hựu Khải không những không giận mà còn bật cười: "Không ngờ Triệu tiểu thư nói lời cay nghiệt cũng lợi hại thế."
"Vậy cô lên Instagram và Facebook xem đi."
Triệu Mạn Chi không biết anh đang dở trò gì, cô cúi đầu nhìn, màn hình khóa hiện lên hai thông báo.
"Raymond Chong đã theo dõi bạn."
Nhấp vào, quả nhiên là tài khoản thường dùng của anh. Tuy không đăng nhiều bài nhưng lại có rất nhiều người theo dõi.
Sự tò mò của công chúng đối với người giàu có thực sự đặc biệt cao.
Cô không lập tức theo dõi lại mà chỉ hỏi: "Thì ra anh thích dùng hai app này hơn?"
Chỉ là sự tò mò đơn thuần, nhưng lọt vào tai Trang Hựu Khải, anh cảm thấy cô vẫn còn đang giận dỗi, dù bất đắc dĩ cũng chiều theo, anh nhanh chóng gõ một dãy số và gửi cho cô: "Số điện thoại của tôi."
Triệu Mạn Chi có chút bất ngờ nhưng không nói gì, lịch sự đáp lại bằng cách đưa số điện thoại của mình cho anh: "Mong Trang tổng lưu lại giúp ạ."
Trang Hựu Khải cười: "Bây giờ lại thành Trang tổng rồi sao?"
Tâm tư cô gái trẻ hiện rõ trên mặt – lúc ghen bóng gió thì gọi "Trang tiên sinh", lúc muốn giữ khoảng cách lại xưng "Trang tổng", khiến cho lần gọi tên thật trở nên thân mật đặc biệt.
Nghe ra ý trêu chọc của anh, Triệu Mạn Chi chỉ cảm thấy má nóng bừng, cô đẩy cửa xe bước xuống. Ngoài việc đi học, cô không quen thuộc với Hồng Kông. Nhìn xuống những con sóng dâng trào, cô chỉ có thể đoán đây là một sườn núi nào đó.
"Đây là đâu?" Cuối cùng cô cũng hỏi.
"Vào trong cô sẽ biết."
Đi về phía trước là một cánh cổng sắt nghệ thuật đôi cổ kính. Dù nằm ở nơi yên tĩnh như vậy, lớp sơn đen trên cánh cổng vẫn không một hạt bụi, đủ thấy chủ nhà chăm sóc rất chu đáo.
Triệu Mạn Chi ngẩng đầu nhìn thấy những cành cây tươi tốt vươn ra từ bức tường đỏ, vươn dài xuống đầy hoa. Rõ ràng đây là một trang viên, nhưng dựa theo thời gian di chuyển lại không giống Deep Water Bay. Hơn nữa, với quy mô của nhà họ Trang, nơi đây tuy nhã nhặn nhưng lại thiếu đi sự phú quý, không giống nơi ở của những đại gia hàng đầu ở Hồng Kông này.
Chẳng lẽ đây là chỗ ở của Trang Hựu Khải sao?
Một bà lão tóc bạc đến đón họ ở cửa. Dù tóc đã bạc trắng, ánh mắt bà vẫn tinh anh. Khi nhìn thấy Triệu Mạn Chi, bà có chút kinh ngạc rồi nhanh chóng che giấu đi: "Cháu là bạn của A Khải phải không?"
"Chào bà, cháu họ Triệu." Triệu Mạn Chi ngơ ngác gật đầu, cầu cứu nhìn Trang Hựu Khải. Nên gọi người ta thế nào đây? Anh thì chẳng nói gì cả.
"Đây là dì Từ, quản lý vườn hoa." Trang Hựu Khải nói: "Trước đây, hoa dùng cho các lễ kỷ niệm của khách sạn Hoàn Nghiệp đều do bà ấy phụ trách chuẩn bị."
À, ra là vậy.
Mảnh đất này từng là nền tảng cho sự phát triển của khách sạn Hoàn Nghiệp, nơi từng dần lớn mạnh với ý tưởng "khu vườn nghỉ dưỡng". Chuyên ngành quản lý khách sạn ở Hồng Kông vẫn thường xuyên nhắc đến đây như một ví dụ điển hình xuất sắc, hôm nay cô cuối cùng đã được tận mắt chứng kiến.
"Vậy sao sau này lại không dùng nữa ạ?"
"Cô muốn làm dì Từ mệt chết à?"
Triệu Mạn Chi: "..."
Dì Từ thấy hai người cãi nhau thú vị, cười hiền từ: "Sức khỏe của tôi chưa tệ đến mức đó đâu. Nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Bà quả thực không giống một bà lão đã ngoài bảy mươi, dáng vẻ nhẹ nhàng dẫn họ đi qua hành lang kiểu Pháp rồi đến một cánh đồng hoa rộng lớn: "Ở đây vừa trồng tulip, đỏ, vàng, tím, trắng. Mùa xuân đến hoa nở, trông như một cầu vồng vậy."
"Khu kia là hoa cát tường, đã nở một đợt rồi, cô cậu xem, vẫn còn một số bông chưa tàn."
"Còn một khu nữa là hoa oải hương, ở trên sườn đồi đằng kia, hơi xa nên tôi không dẫn cô cậu đến." Ánh mắt dì Từ sâu lắng: "Vừa nãy cô Triệu hỏi tại sao sau này không dùng hoa của vườn nữa, đó là vì có một năm xảy ra hỏa hoạn, tất cả đều bị thiêu rụi hết."
Sắc tím đỏ, vàng vương giả ngày xưa, tất cả đều hóa thành tro bụi, biến thành cả ngọn núi hoang tàn.
Triệu Mạn Chi có chút xót xa: "Hôm nay có được cảnh đẹp thế này, bà chắc chắn đã phải dốc rất nhiều tâm sức."
"Nói ra cô không tin, lúc đó tôi cũng rất tuyệt vọng. Trồng hoa như nuôi người, chúng đều như con của tôi, mất đi làm sao không tuyệt vọng được chứ? Gia đình họ Trang đều muốn xử lý mảnh đất này theo cách khác rồi, nhưng lão phu nhân nói mọi người đều nghĩ đất cháy không thể trồng ra hoa hồng nhưng bà ấy không tin. Thế là bà ấy giữ tôi lại, cũng giữ lại khu vườn này, còn đề một dòng chữ, gọi nó là 'Lưu Viên'."
Quả không hổ danh là bà cụ Quan, sự giàu sang phú quý chưa bao giờ che lấp được phong thái kiên cường của bà. Người Hồng Kông nói về khí vận, chắc hẳn, bà ấy không chỉ cố gắng để xem có trồng được hoa hồng hay không mà còn là sự huy hoàng của Hoàn Nghiệp mà mảnh đất này đang gánh vác.
"Vậy cuối cùng Lưu Viên có trồng được hoa hồng không ạ?" Cô hỏi.
"Tất nhiên rồi!" Dì Từ chớp mắt: "Để A Khải dẫn cô đi xem, còn tôi, tôi sẽ giúp cô cậu chuẩn bị trà chiều."
Trang Hựu Khải rất quen thuộc nơi đây. Con đường nhỏ trong vườn hoa không khiến anh lạc lối. Dẫn Triệu Mạn Chi đi được vài phút, biển hoa Freud đã hiện ra trước mắt.
Chỉ vài cành hoa bó thành bó đã đủ quyến rũ lòng người với màu hồng đỏ kiêu sa. Giờ đây, chúng trải rộng dưới chân cô như những vệt màu, hương hoa nồng nàn xộc vào mũi, gần như muốn thấm vào tận xương tủy.
Triệu Mạn Chi nhìn một lúc chợt cười: "Thật trùng hợp, lại là Freud."
Giống hệt bó hoa mà Trần Mục Xuyên tặng cô hôm đó.
Rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý đây? Trong khung cảnh như mơ này, thật khó mà không nảy sinh những ảo tưởng.
Thế là cô quay người lại, đối diện với ánh mắt Trang Hựu Khải hỏi anh: "Trong vườn hồng của Trang tiên sinh chỉ có loại này thôi sao?"
"Cô không thích à?"
"Tất nhiên là thích, chỉ là không biết tại sao Trang tiên sinh lại đặc biệt dẫn tôi đến xem bụi hoa này."
Trang Hựu Khải đẩy kính râm lên sống mũi: "Không vì gì cả, dẫn cô đi xem thứ tốt thôi."
"Ồ—" Triệu Mạn Chi kéo dài giọng: "Vậy thì Trang tiên sinh cũng không biết hoa Freud nên tặng cho ai rồi?"
"Cô biết sao?" Anh hỏi ngược lại.
"Biết chứ, tặng cho đối tượng theo đuổi mà."
Cô nói thật nhẹ nhàng, như thể đó là điều hiển nhiên. Nhưng anh lại không có tư cách gì để trách mắng.
Một cơn nóng giận dâng lên, Trang Hựu Khải chỉ cảm thấy choáng váng. Anh nhắm mắt định thần dưới lớp kính râm. Cô bé này nói chuyện ngày càng khó chịu, biết cái gì không lọt tai thì cứ nhằm vào đó mà nói.
Nhưng anh cũng không thể chấp nhặt như vậy được.
Anh điều chỉnh lại tâm trạng, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã bình thản như không có gì: "Vậy bó hoa của cậu ta cô cũng nhận sao?"
"Cậu ta vốn đang theo đuổi tôi, có vấn đề gì à?" Triệu Mạn Chi thong thả nói: "Hơn nữa đó là hoa mà các em trong nhóm chọn, trẻ con biết gì đâu, không nên so đo với chúng."
Trang Hựu Khải tức đến bật cười, nhấm nháp từng lời cô nói: "Đúng, trẻ con biết gì đâu."
Anh vốn nghĩ mình đủ bản lĩnh để tỏ ra bình thản, nhưng dưới lớp dầu Triệu Mạn Chi đổ thêm, ngọn lửa trong lòng càng cháy rừng rực. Đành quay mặt đi chỗ khác giận dỗi.
Triệu Mạn Chi nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh. Thật kỳ lạ, đây không phải lần đầu tiên cô thấy mặt anh tái mét, nhưng lại là lần đầu tiên không cảm thấy sợ hãi.
Không biết có phải do ánh nắng mặt trời không, nhưng Trang tiên sinh hôm nay trông... dễ thương lạ thường.
Khiến người ta rất muốn dỗ dành.
"Tức giận rồi à?"
Dáng người Trang Hựu Khải bất động. Triệu Mạn Chi nhăn mũi, thầm nghĩ anh vẫn là một kẻ hẹp hòi.
"Đừng giận nữa mà, tức giận hại gan. Như tôi này, chẳng bao giờ giận, nhất là giận thầm, chỉ tổ hại thân."
Trang Hựu Khải cuối cùng cũng mở lời: "Cô không giận sao? Hôm đó buổi diễn cô cười giả lả, sắc mặt còn tệ hơn cả tôi nữa."
"Ngày hôm đó ư..." Triệu Mạn Chi hồi tưởng lại rồi mới nhớ ra tâm trạng của mình lúc ấy. Cô rất giỏi tự điều chỉnh bản thân, dù có khúc mắc không thể vượt qua, cô cũng không giữ mãi trong lòng để làm khổ mình. Vậy mà anh lại nhắc đến khiến lòng cô khẽ dâng lên một nỗi tủi thân mơ hồ: "Hôm đó anh không đến được, tôi hiểu; để cô Tưởng đến, hai người thân thiết, tôi cũng hiểu."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Nhưng tại sao cô ấy lại phải làm rùm beng lên, tự xưng là trợ lý của anh, rồi còn cùng Cynthia dàn dựng một màn kịch? Khiến người ta bị xoay như chong chóng, dĩ nhiên sẽ không vui rồi."
"Cô ấy là—"
"Tôi biết cô ấy có lý do riêng. Nên chuyện đã qua tôi cũng không để tâm nữa. Chỉ là trước đó cô ấy..." Triệu Mạn Chi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa tiếng ve kêu ở Tô Châu, cô khẽ cắn môi, "Cô ấy đã thử tôi, xem tôi có tuân thủ nguyên tắc của một trợ lý không."
Cô không khỏi nghĩ liệu Vivian trước đây cũng từng chịu đựng những lời "khuyên răn" như vậy không? Xem những cô gái trẻ đẹp nhưng nghèo khó cố gắng vươn lên rồi bất ngờ rút đi cái cành cây họ bám vào, để họ ngã tan xương nát thịt, đó cũng là niềm vui của họ sao?
Cô ghét sự ngạo mạn như thế.
Triệu Mạn Chi vốn không định nhận bó hoa đó. Thế nhưng, khi nghe Trang Hựu Khải nói anh đặc biệt đến đón Tưởng Dục, lúc chia tay, cô đã cố tình cầm chặt bó hoa, nở nụ cười rạng rỡ nói lời tạm biệt.
Cô có phần cố ý, thậm chí có chút ác ý trả đũa. Nhưng vào đêm sau khi tiễn họ đi, nhóm Lychee Mousse chơi trò ma sói, cô thua từ đầu đến cuối, ai cũng thấy rõ Triệu Mạn Chi mất tập trung.
Có những người thích hợp với lối ăn miếng trả miếng, còn những người khác thì chỉ nghe theo lý lẽ rõ ràng và khách quan.
Trang Hựu Khải không ngờ sự việc qua góc nhìn của Triệu Mạn Chi lại trở nên lố bịch như vậy. Dù biết Tưởng Dục không hề có ý xấu nhưng lúc này anh cũng không thể biện hộ nửa lời cho cô ấy.
Càng nói nhiều càng sai, càng giải thích càng rối. Chuyện rắc rối do Tưởng Dục gây ra, cứ để cô ấy tự đi giải thích.
"Vậy tại sao khi Tưởng Dục mời cô bàn chuyện tài trợ thì cô lại đồng ý?"
Rõ ràng trước đây, cô thậm chí còn có gan trực tiếp cãi lại anh.
Triệu Mạn Chi cười nói: "Chuyện lớn liên quan đến tiền bạc, dĩ nhiên tôi phải tỉnh táo chứ."
"Cô không sợ cô ấy làm khó cô sao?"
"Rốt cuộc vẫn phải do anh quyết định, dù có bị làm khó cũng không ảnh hưởng kết quả cuối cùng."
Giờ phút này, cô lại biết co biết duỗi, thế mà lúc thương lượng với anh thì cứng cỏi như thép.
Trang Hựu Khải nói: "Nếu vậy, lúc đó cứ nhận lời tôi là xong."
Cô nheo mắt, vươn vai: "Đúng vậy, lúc đó tôi cứ chấp nhận điều kiện của anh thì tốt rồi, việc gì phải đi một vòng lớn như thế này."
Đi một vòng lớn, cô mới nhận ra trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Đồng thời cô cũng hiểu rằng, người sa vào không chỉ có mình cô.
Cứ coi như một giấc mơ đi, nhưng quyền thức tỉnh phải nằm trong tay cô.
Kính râm che đi ánh mắt của Trang Hựu Khải, vì vậy Triệu Mạn Chi không hề biết rằng, lúc này trong mắt anh lại có một tia dịu dàng khó nắm bắt.
Anh khẽ hé môi: "Vậy bây giờ cô..."
"A Khải, cô Triệu." Từ xa, giọng dì Từ vọng lại, ngắt lời anh một cách vô tình: "Trà chiều đã sẵn sàng rồi, mời cô cậu đi lối này."
Triệu Mạn Chi không chút do dự, đáp lời và đi lên trước: "Vâng, làm phiền dì rồi."
Cô chạy nhanh lên chiếc xe du lịch sân vườn đang đợi cùng dì Từ. Đến khi Trang Hựu Khải thong thả bước đến, hai người rõ ràng đang trò chuyện rất hăng say. Thấy anh tới, họ lại giấu đầu hở đuôi mà ngừng câu chuyện.
Anh không hiểu chuyện gì, hỏi: "Đang nói gì vậy? Tôi đến thì không nói nữa à?"
"Nói là cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, để cô Triệu phơi nắng nửa buổi đấy." Dì Từ khẽ đẩy tay anh: "Nếu tôi không đến, cậu định cứ thế mà phớt lờ người ta à?"
"Cô ấy có miệng, nếu nóng thì tự sẽ nói."
"Cậu đấy, chỉ được cái kiêu ngạo quá, quan tâm con gái thì phải nói ra. Cứ ăn nói khó nghe thế, ai mà chịu hẹn hò với cậu chứ?"
"Thôi mà dì," Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã vội vàng bước xuống, tránh khỏi lời chỉ trích của người lớn: "Đến rồi, ăn gì đi đã."
Buổi trà chiều được sắp đặt tại sân vườn có cảnh quan đẹp nhất. Trên thảm cỏ xanh mướt có một đài phun nước nhỏ. Trên chiếc bàn kiểu Rococo, một tháp bánh ngọt kiểu Pháp được bày biện, với macaron, canelé, choux kem Paris-Brest, dacquoise, tất cả đều tinh xảo như những tác phẩm nghệ thuật.
"Trà Bá tước, Darjeeling, Chính Sơn Tiểu Chủng, trà Ceylon, cô Triệu thích loại nào?"
"Hồng trà Ceylon, cảm ơn."
Dì Từ mỉm cười hiểu ý: "Cùng khẩu vị với A Khải."
Trà đã được chuẩn bị từ sớm, không đợi lâu liền được mang ra bàn. Triệu Mạn Chi cúi xuống ngửi, rất thơm, còn thơm hơn cả trà Ceylon cô dùng trước đây ở Thượng Hải.
"Trang tiên sinh bình thường có hay đến đây không?" Cô cắt một miếng canelé nhỏ: "Nhìn không giống phong cách của anh lắm."
"Đúng là không thường xuyên. Sau khi về nước tôi đi công tác nhiều, thời gian ở Hồng Kông ngắn, cơ bản cũng ở Deep Water Bay."
"Thật là phí của trời."
Trang Hựu Khải cầm tách trà nhấp một ngụm, thấy cô vẻ mặt tiếc nuối, anh bổ sung: "Nhưng nghe nói trước đây mẹ tôi thường xuyên đến đây nghỉ dưỡng, thậm chí tôi còn được sinh ra ở đây nữa."
Anh rất ít khi kể về những chuyện cũ này. Nhưng Triệu Mạn Chi dần dần chắp vá được toàn bộ sự việc năm xưa từ tin đồn. Tin đồn lan truyền khắp thành phố, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe người trong cuộc kể lại.
"Thật ra những thủ đoạn của Triệu Bội San chẳng đáng sợ. Bà ta làm ầm ĩ một trận ở Deep Water Bay, bố tôi không những không giận mà còn quỳ trước từ đường thề rằng bà ta mới là tình yêu đích thực của đời ông. Mẹ tôi tuy thất vọng não nề nhưng không hề nghĩ đến việc tự làm hại bản thân, chỉ đành mắt không thấy tâm không phiền, vậy nên mới chuyển đến Lưu Viên."
Triệu Mạn Chi chợt liên tưởng đến vụ hỏa hoạn trước đó: "Chẳng lẽ..."
Trang Hựu Khải gật đầu: "Triệu Bội San lòng tham không đáy, bà ta không chỉ muốn hưởng vinh hoa phú quý đời này mà còn muốn giữ cho Trang Hựu Lương một đời an yên. Mẹ tôi dĩ nhiên là cái gai trong mắt bà ta. Sau này, bà ta được bố tôi cho phép đến Lưu Viên chọn hoa trang trí cho Deep Water Bay. Thế nhưng sau khi bà ta rời đi, lửa bỗng nhiên bùng lên, khiến mẹ tôi sinh non. Bà ấy bị xuất huyết nhiều trên đường đến bệnh viện, bác sĩ gia đình hoàn toàn bó tay."
Lần đầu tiên nghe được sự thật đẫm máu về cuộc đấu tranh quyền lực trong giới thượng lưu, Triệu Mạn Chi kinh ngạc đến há hốc mồm. Hóa ra đó là tai họa do con người gây ra mới khiến Lưu Viên đẹp như tranh vẽ biến thành một đống đổ nát. Sau hơn hai mươi năm xây dựng lại, nó mới có được diện mạo như ngày hôm nay.
Triệu Mạn Chi cụp mắt xuống, "Vậy ngày xưa, nơi này chắc chắn còn đẹp hơn nhiều."
"Nói rất đúng. Bởi vì ban đầu, bố tôi đã dùng cả một biển hoa trên núi để cầu hôn mẹ tôi. Mẹ tôi cứ nghĩ tình yêu nồng cháy ấy xứng đáng để bà gửi gắm cả đời."
Bức tranh từng viết nên tình yêu, giờ lại biến thành nấm mồ chôn vùi nửa đời sau của bà. Cuộc đời ngắn ngủi của Lâm Thục Vân quả thực khiến người ta phải thở dài tiếc nuối.
Điều đáng xót xa hơn là với tư cách là thiên kim của tập đoàn giải trí và sòng bạc, bà ấy đến với nhà họ Trang mang theo sản nghiệp làm của hồi môn mà không giữ lại chút gì, bà không chút do dự sáp nhập vào Hoàn Nghiệp. Sự hi sinh trọn vẹn ấy cuối cùng cũng không thắng nổi lòng người đen bạc.
Ngọn lửa lớn đó không chỉ thiêu rụi cánh đồng hoa mà còn cả tình yêu và sinh mệnh của bà.
"Bà nội nói đất cháy có thể nở ra hoa hồng lần nữa. Nhưng dù nở thế nào cũng không thể nào xum xuê như trước kia được." Anh đặt tách trà xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi. "Không nên kể cho cô những chuyện này, ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà chiều."
"Không sao đâu." Triệu Mạn Chi nói, "Anh xem, những bông hoa này trên khắp núi, dưới sự chăm sóc của dì Từ và mọi người cũng nở rất đẹp mà. Chỉ là anh chưa từng thấy cánh đồng hoa trước đây nên anh cứ không ngừng tô vẽ nó rồi mới cảm thấy hiện tại không bằng; hoặc là anh tin rằng mảnh đất đã bị thiêu rụi không thể nảy mầm mới, nên dù chúng có nở đẹp đến mấy thì anh cũng sẽ không để mắt đến đâu."
Khi cô nói những lời này, gió nhẹ nhàng lướt qua những cánh hoa hồng mềm mại cắm trên bàn, kéo theo cả những sợi lông tơ nhỏ trên má cô cũng khẽ run rẩy. Đôi môi căng mọng của cô gái dính vụn bánh macaron càng tăng thêm vài phần vẻ ngây thơ, chưa từng trải sự đời.
Nhưng chính vì vậy, cô lại có một ma lực khó cưỡng, khiến người ta không thể không tin.
Anh chưa bao giờ cảm nhận nhịp tim mình rõ ràng đến thế. Gió đang thổi, hoa đang đung đưa, và cứ như vậy lắng nghe cô nói chuyện đã là một điều vô cùng tuyệt vời rồi.
Triệu Mạn Chi ngẩng mặt lên. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cô mới phát hiện ánh mắt Trang Hựu Khải nhìn mình thật khác lạ. Ánh nắng xuyên qua đôi mắt hổ phách của anh, đong đầy sự chiêm ngưỡng và ha.m m.uốn.
Lòng cô giật mình, không cẩn thận làm rơi chiếc thìa tráng miệng trong tay.
Tiếng động đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh. Trang Hựu Khải lấy lại tinh thần, dời ánh mắt đi.
Triệu Mạn Chi cũng cúi đầu, mặt nóng bừng, không biết phải đối mặt với anh thế nào, càng không biết phải đối mặt với sự rung động thẳng thắn như vậy ra sao.
Rõ ràng trước đây có rất nhiều người tỏ tình với cô, ngay cả Trần Mục Xuyên, khi cậu ta đến gần, trong lòng cô chỉ dâng lên sự sợ hãi. Không giống như bây giờ, ngoài niềm vui sướng thì còn có thêm sự lo lắng và bất an.
Nếu thực sự phải cạnh tranh với Trang Hựu Khải trong cuộc chơi tình ái, liệu cô có thể nắm chắc hoàn toàn vận mệnh của mình không?
"Triệu Mạn Chi." Trang Hựu Khải gọi cô.
"Hử?"
"Hôm đó tôi không đến được là vì sinh nhật 80 tuổi của ông nội, thực sự không thể thoát ra. Tưởng Dục được lệnh trong tình thế khẩn cấp, sợ cô hiểu lầm mối quan hệ của bọn tôi nên mới tự xưng là trợ lý, cũng tiện cho cô giới thiệu với bên ngoài."
Anh đang giải thích cho cô. Thật hiếm có, Trang Hựu Khải hóa ra cũng có thể nói chuyện đàng hoàng như vậy.
Triệu Mạn Chi dùng chiếc thìa nhỏ nghiền nát bánh mousse: "Anh nói với tôi những chuyện này làm gì, đã qua rồi mà."
"Cô cho qua là vì khoan dung, tôi giải thích là không muốn chuyện này trở thành hiểu lầm." Trang Hựu Khải bình tĩnh nói, khiến giọng nói anh càng thêm truyền cảm: "Cynthia đã ở vị trí này lâu rồi, quả thực đã đến lúc được thăng chức. Hơn nữa, con của cô ấy còn nhỏ, việc ở lại trụ sở trung tâm ở Trung Hoàn là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy. Jeffery - người thay thế cô ấy, vẫn đang công tác ở châu Âu, một thời gian nữa mới có thể đến báo cáo. Vị trí trợ lý thực tập quả thực đang trống. Nhưng từ đầu đến cuối, người tôi nhắm đến chỉ có một mình cô."
Cô cười rất nhẹ nhàng, "Nói nhiều như vậy, Trang tiên sinh vẫn muốn gửi offer cho tôi thôi."
"Ừm." Đây là một trong số ít những lý do chính đáng để giữ cô ở bên cạnh anh.
Bị cô từ chối hai lần, anh vốn không muốn miễn cưỡng. Thế nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô gái trẻ, anh lần đầu tiên kiên quyết muốn giữ cô lại đến vậy.
Cứ như vậy bất chấp tất cả, vứt bỏ phẩm giá và thể diện, để cô nắm quyền quyết định.
Anh khuấy thìa trà, "Vậy, cô đồng ý không?"
Triệu Mạn Chi chớp mắt, "Tôi có thể đưa ra yêu cầu không?"
"Cô nói đi."
"Thứ nhất, không được làm ảnh hưởng đến các khóa học và hoạt động hiện có của tôi. Nên nếu Trang tổng đi công tác xa, một số trường hợp tôi không thể đi cùng."
"Không vấn đề gì."
"Thứ hai, địa điểm không được quá xa, thời gian cũng không được quá muộn, nếu không Trang tổng phải trả tiền làm thêm giờ cho tôi."
"Được."
"Thứ ba, bất kỳ bên nào cũng có quyền đơn phương chấm dứt mối quan hệ."
Trang Hựu Khải đọc kỹ điều khoản cuối cùng rồi rất chậm rãi gật đầu, "Chỉ có thế thôi sao?"
Cô hít một hơi thật sâu, "Chỉ có thế thôi."
Đây là lối thoát của cô. Nếu một ngày nào đó thực sự sa chân vào, cô vẫn còn cơ hội chủ động rút lui.
Trang Hựu Khải cong môi cười, "Được, tôi đồng ý với cô."
Khi rời Lưu Viên, dì Từ còn muốn bó một bó hoa tặng cô nhưng Triệu Mạn Chi đã khéo léo từ chối.
Bó hoa Trần Mục Xuyên tặng hôm đó đã đủ phô trương rồi. Mang thêm một bó nữa về, chắc chắn lại gây sóng gió không nhỏ.
Cô cũng không để Trang Hựu Khải đưa về học viện mà cùng anh đến Hoàn Nghiệp Shatin rồi bắt xe buýt của trường về. Về đến ký túc xá, Phương Linh đang ôm máy tính ngồi trên giường. Nghe thấy cô vào, cô ấy không ngẩng đầu mà chỉ chào: "Về rồi à?"
"Ừm." Triệu Mạn Chi từ từ đóng cửa lại, "Đang làm gì vậy?"
"Tìm việc làm thêm đấy, xem có chỗ nào phát offer chính thức không." Mùa tốt nghiệp còn chưa đến, Phương Linh vốn giỏi lập kế hoạch đã bắt đầu lo lắng trước. Nộp CV cho đợt tuyển dụng mùa thu vẫn chưa đủ, cô ấy muốn thông qua thực tập để được chuyển thành nhân viên chính thức để có thêm lựa chọn.
Nhưng những người có suy nghĩ như cô ấy không ít. Những công ty tốt có chính sách chuyển đổi nhân viên chính thức thì người xin việc chen chúc nhau, ngay cả Phương Linh với điều kiện khá tốt cũng bị từ chối thẳng thừng.
Cô ấy vừa gõ bàn phím sửa CV, vừa không quên quan tâm Triệu Mạn Chi: "Hôm nay chuyện tài trợ nói chuyện thế nào rồi?"
"Cũng được, khá thuận lợi."
"Đúng là vậy mà, theo đúng người sếp giỏi thì mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió. Sếp cũ của tớ hồi thực tập hè chỉ giỏi vẽ vời hứa hẹn suông để thao túng tâm lý, nói rằng nếu thể hiện tốt thì cơ hội được nhận chính thức rất cao. Thế mà kết quả lại nghe nói nhận cái người được cả nhóm công nhận là tệ nhất ấy."
Phương Linh dừng lại một chút: "Thường ngày cũng không thấy cô ta có quan hệ, thật là vô lý."
Không biết có phải do dạo gần đây bận rộn nên mối quan hệ với Phương Linh có phần xa cách hơn hay không, nhưng một câu trò chuyện bình thường như vậy, Triệu Mạn Chi lại nghe thấy có chút khó chịu.
Vì dù sao không biết sự thật thì không nên đánh giá, cô cười trấn an Phương Linh: "Mất đi người tài như Tiểu Linh nhà mình mới là tổn thất của họ. Vàng thật không sợ lửa, biết đâu cuối cùng cậu lại nhận được offer ưng ý hơn thì sao."
Triệu Mạn Chi đặt áo khoác và túi xuống, buộc tóc dài lên, vuốt mái rẽ ngôi sang hai bên, để lộ khuôn mặt chuẩn bị tẩy trang.
Hồng Kông đất chật người đông, thường thì mỗi tầng lầu sẽ dùng chung nhà vệ sinh và phòng tắm. Cô đang dọn đồ chuẩn bị ra ngoài thì nghe Phương Linh hỏi: "Này, Mạn Mạn, cậu nói Trang tổng trọng dụng cậu như vậy, có khi nào cậu có cơ hội được giới thiệu người khác vào Hoàn Nghiệp không?"
Triệu Mạn Chi khựng bước. Cô có chút không dám tin đây là yêu cầu mà Phương Linh sẽ mở lời. Suy nghĩ một lát, cô mới tìm một cách nhẹ nhàng để đánh trống lảng: "Bây giờ tớ cũng không phải nhân viên chính thức của Hoàn Nghiệp, không có tư cách giới thiệu đâu. Hơn nữa, quan hệ với Trang tổng cũng không tốt như cậu tưởng tượng, tớ chẳng qua chỉ từng là nhân viên bình thường dưới quyền anh ấy thôi."
Cô chân thành khuyên nhủ: "Quan trọng nhất là con đường thăng tiến nghề nghiệp của cậu cũng không liên quan đến ngành khách sạn mà. Nên đi vào Big 4 sẽ hợp hơn, tốt cho sự phát triển của cậu hơn."
Vẻ mặt Phương Linh cứng lại một thoáng rồi rất nhanh lại cười: "Cũng đúng, mình tìm việc đến phát điên rồi, có bệnh thì vái tứ phương thôi mà."
Hai người không nói gì nữa. Khi Triệu Mạn Chi rửa mặt trong nhà vệ sinh, cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Tiểu Linh bây giờ sao lại cảm thấy xa lạ đến vậy? Chẳng lẽ dạo này quá bận nên cô đã lơ là cậu ấy sao?
Mơ hồ nhớ rằng học kỳ này Phương Linh có một môn học chung với Trần Mục Xuyên nên mối quan hệ của hai người hình như cũng gần gũi hơn một chút. Trần Mục Xuyên có chút thiên về lợi ích, nhưng tầm ảnh hưởng lớn đến vậy, đó là điều Triệu Mạn Chi không lường trước được.
Triệu Mạn Chi tiện tay mua hai hộp sữa đậu nành mang về, đặt trước bàn Phương Linh rồi nói: "Tiểu Linh này, có vài lời chúng ta cứ đóng cửa lại mà nói, dù cậu có nghe lọt tai hay không thì tốt nhất cũng nên để ý một chút."
Phương Linh ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
"Trần Mục Xuyên ấy à, cậu ta có một số điểm khá tốt, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Cậu ta tự cho mình là trung tâm, lại rất giỏi kích động người khác. Cậu khi tiếp xúc với cậu ta phải nhớ giữ khoảng cách nhé."
"Ồ..." Ánh mắt Phương Linh có chút né tránh, "Sao tự dưng lại nói với tớ chuyện này? Tớ với cậu ta có gì đâu."
Triệu Mạn Chi tháo ống hút c.ắm vào hộp sữa: "Cậu ta làm bạn thì được, còn kết giao sâu thì thôi đi. Dù sao thì cứ coi như tớ nói thừa, còn việc tiếp xúc thế nào thì chắc chắn cậu vẫn tự mình nắm bắt thôi."
"Cậu yên tâm đi Mạn Mạn, tớ biết chừng mực mà."
Phương Linh tiếp tục sửa CV, còn Triệu Mạn Chi đeo tai nghe xem video bài giảng. Bỗng một tin nhắn WhatsApp hiện lên, là của Trang Hựu Khải.
【Gửi tôi lịch học.】
【?】
【Để tôi xem làm sao sắp xếp thời gian làm việc cho cô mà không làm lỡ việc học.】
Cô không nhịn được cười, chụp màn hình lịch học gửi qua: 【Năm 4 không có nhiều tiết đâu, thứ Hai và thứ Sáu đều được nghỉ. Tối thứ Năm đôi khi câu lạc bộ kịch nói phải tập duyệt và hòa nhạc, cuối tuần có thể sẽ dẫn các em trong nhóm đi chơi. Thời gian còn lại thì tùy anh sắp xếp.】
Trong lúc chờ Trang Hựu Khải trả lời, cô nhấp vào ảnh đại diện của anh. Đó là một bức ảnh anh mặc đồ trượt tuyết với phông nền là dãy núi Alps trắng xóa.
Khi đó anh ấy dường như trẻ hơn, cười một cách phóng khoáng và ngạo nghễ.
Thì ra Trang tiên sinh khó tính cũng có những năm tháng ngây thơ, hồn nhiên đến vậy. Chỉ nghĩ thôi cũng không khỏi cảm thán thời gian trôi đi thật nhanh. Sao cứ phải đến khi gặp cô thì anh lại trở thành một người khó đối phó đến thế chứ.
Trang Hựu Khải gửi lịch làm việc cho cô. Cô trả lời "ok", bong bóng trò chuyện hiện hai dấu tích, nhưng đối phương không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Triệu Mạn Chi định đi lấy cốc nước. Vừa quay người, cô suýt nữa đụng trúng Phương Linh. Cô còn tưởng mình đeo tai nghe nên không nghe thấy động tĩnh gì, vội vàng tháo ra: "Tiểu Linh, cậu làm tớ hết hồn!"
Phương Linh ôm máy tính xách tay, cười có chút gượng gạo: "Cũng tại tớ đứng ngay sau cậu, xin lỗi nhé."
"Không sao, có chuyện gì à?"
"À, muốn nhờ cậu xem giúp tớ, phần kinh nghiệm thực tập trong CV viết thế này có được không?" Cô lờ mờ nhớ lại, trong khóa học viết đơn xin việc của môn Tiếng Anh Đại Cương học kỳ trước, Triệu Mạn Chi đã đạt điểm A hiếm có đối với sinh viên đại lục.
Triệu Mạn Chi đặt cốc nước xuống, nhận lấy máy tính, xem xét kỹ lưỡng rồi đánh dấu vài chỗ quan trọng, lần lượt đưa ra lời khuyên cho cô ấy: "Kinh nghiệm thực tập phải dùng ví dụ cụ thể để tăng tính thuyết phục, có dữ liệu hỗ trợ thì càng tốt. Rồi phần trao đổi sinh viên, nếu cậu học những môn liên quan mật thiết đến vị trí này thì phải viết vào. Học bao nhiêu tín chỉ, GPA bao nhiêu, làm sao cho đẹp thì làm. Tuy yêu cầu thực tế nhưng cũng phải biết cách PR bản thân."
"Tớ chỉ sợ viết quá lên, đến lúc làm việc lại bị lộ tẩy."
"Chỉ cần đó là thành tích do chính cậu làm ra thì đó là thật và cậu có năng lực đó." Sau khi xem xét và sửa đổi từng câu chữ, Triệu Mạn Chi trả lại máy tính cho cô ấy: "Được rồi. Nếu cậu thấy tớ sửa không ổn thì cứ theo ý cậu mà làm thôi."
"Sao lại không chứ, tốt hơn tớ viết nhiều." Phương Linh nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện trên điện thoại cô vừa nhìn thấy, lòng cô ngứa ngáy, liền dò hỏi: "Mạn Mạn, cậu thật sự không định tìm việc làm sao?"
"Giai đoạn này vẫn muốn tập trung học hơn."
"Nếu là tớ, tớ sẽ chuẩn bị cả hai đường. Với hồ sơ của cậu, đừng nói là tìm việc làm thêm để chuyển chính thức, dù bây giờ cậu có nộp đơn xin việc trong đợt tuyển dụng mùa thu, chắc chắn cũng có rất nhiều công ty sẽ gửi offer thôi."
Triệu Mạn Chi biết cô ấy có ý tốt, nhưng không thể đồng tình với quan điểm này: "Nhưng bây giờ tớ không muốn đi làm mà. Offer có tốt đến mấy cũng không phải là thứ tớ cần lúc này. Mất nó cũng không coi là mất đi gì cả."
"Vậy cậu..." Vậy tại sao cậu lại chấp nhận Trang tổng chứ?
Phương Linh rất muốn hỏi, nhưng không có tư cách mở lời, đành lặng lẽ nuốt câu hỏi vào trong.
Triệu Mạn Chi khác cô ấy, cô có nhiều cơ hội để thử và sai hơn, đối với việc được mất cũng ung dung hơn. Còn cô ấy chỉ là cố gắng hết sức mới chạm được một góc thịnh vượng, muốn bám rễ ở đây thì chỉ có thể thân tàn ma dại, chật vật sống qua ngày.
Những thứ cô ấy coi trọng như báu vật, đối với Triệu Mạn Chi lại nhẹ tựa lông hồng, nói không cần thì không cần nữa. Nhưng cô không hề nghĩ rằng sự ung dung đó cũng có thể là một kiểu bắt nạt người khác.
Việc làm trợ lý bán thời gian cho Trang Hựu Khải, Triệu Mạn Chi tạm thời không nói cho bất kỳ ai. Một mặt là lo ngại Phương Linh tinh ý, sợ cô ấy hiện tại chưa tìm được việc, nghe thấy sẽ cảm thấy khó chịu. Mặt khác là sợ Trần Mục Xuyên sau khi biết được lại làm ra chuyện gì đó. Nên cô chỉ sau giờ học là mang theo quần áo vội vàng đến thay đồ trong phòng vệ sinh rồi mới làm việc.
Trước đây khi học ở dưới núi, họ thường hẹn nhau đi ăn chung. Cứ như vậy, Phương Linh dần trở nên lẻ loi. Một ngày nọ, cô ấy ăn ở căng tin khu trung tâm, tình cờ gặp Trần Mục Xuyên, cậu ta cũng đang một mình nên họ liền ghép bàn ăn chung.
Phương Linh biết cậu ta có ý đồ khác, vừa ngồi xuống đã nói nửa đùa nửa thật: "Mạn Mạn không có ở đây đâu nhé, dạo này cậu ấy bận lắm, tôi chỉ gặp được vào buổi tối khi về ký túc xá thôi."
Tay Trần Mục Xuyên đang trộn mì khựng lại một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Phương Linh nói gì lạ vậy, như thể Triệu Mạn Chi không có ở đây là hai chúng ta không quen biết nhau vậy."
"Đâu phải tôi nói, mỗi lần cậu tìm tôi, không phải là để hỏi chuyện của cậu ấy sao?" Cô ấy múc một thìa thịt xá xíu: "Tiếc là tôi không có thông tin gì cho cậu đâu, tung tích cậu ấy bí ẩn lắm, chỉ có thể hỏi chính chủ thôi."
"Không quan tâm được cô ấy thì tôi quan tâm cậu vậy. Nghe nói cậu đang apply tuyển dụng mùa thu, thế nào rồi?"
"Chưa có gì đâu, chắc là điều kiện của tôi cũng bình thường thôi."
Cứ hễ khen người khác, Trần Mục Xuyên lại hăng hái hẳn lên: "Làm sao thế được? Cậu phải tin vào bản thân chứ. Cậu xem này, Phương Linh nhà ta GPA thì khỏi nói rồi, là thiên tài PAC luôn, lại còn xinh đẹp nữa. Vừa đi phỏng vấn là có thể khiến mọi người ngạc nhiên rồi, sao lại nói mình không được chứ? Là do họ không có mắt nhìn thôi."
Cậu ta quá lanh mồm lanh miệng, nói chuyện cứ như diễn hài độc thoại khiến Phương Linh vốn rụt rè cũng phải bật cười: "Tôi biết mình thế nào mà, cậu có khen tôi lên tận mây xanh thì cũng chẳng có ai gửi offer cho tôi đâu."
"Cậu chỉ là quá khiêm tốn thôi, sao lại không chịu thừa nhận chứ? Đây chính là ưu điểm của cậu, đặt ở đâu cũng là nữ thần tuyệt đối đấy."
"Thôi đi mà, nữ thần phải như Mạn Mạn ấy, tôi làm sao bằng được." Phương Linh tự giễu: "Sếp thích cậu ấy như vậy, nói là kéo tài trợ là kéo được ngay. Thực tập cũng chỉ cần một câu nói, cần gì phải khổ sở nộp CV."
Người nói có vô ý hay không vẫn chưa rõ, nhưng những lời này thực sự đã khơi dậy sóng gió trong lòng người nghe. Trần Mục Xuyên cũng không thèm ăn mì nữa, cậu ta hít sâu một hơi hỏi: "Ý gì vậy? Triệu Mạn Chi cô ấy—"
Phương Linh ngẩng mặt lên, cười ngây thơ: "Tôi không biết nữa, nhưng đôi khi tan học thấy cậu ấy vội vàng chạy ra ngoài trường, có lẽ là đi bàn chuyện tài trợ chăng."
Tài trợ? Lần trước bốn mắt đối mặt, ánh mắt của người đàn ông kia lửa ghen tuông như muốn thiêu rụi cả xương thịt cậu ta. Nếu chỉ đơn thuần nói chuyện tài trợ thì mới là lạ.
Triệu Mạn Chi gặp anh ta chẳng khác nào tự nhảy vào hố lửa nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Trần Mục Xuyên không phải là không muốn tranh giành, nhưng kể từ lần gặp Trang Hựu Khải, cậu ta mới nhận ra rằng những thứ mình từng tự hào trước đây, trước mặt người đàn ông kia chẳng đáng một xu.
Những lời nói, ánh mắt của đối phương, tất cả đều bộc lộ sự khinh miệt không chút che giấu.
Điều đáng giận hơn là với tư cách là bạn bè, Triệu Mạn Chi không những không giải vây mà còn tức giận vì hành động đường đột của cậu ta, khiến cậu ta trở thành trò cười trước mắt bao người.
"Xin lỗi, tớ thật sự rất muốn nắm bắt cơ hội này nên mới vội vàng đi chào Trang tiên sinh như vậy."
"Cậu muốn quen biết anh ấy hoàn toàn có thể nói với tớ mà. Không có người trung gian giới thiệu mà đường đột làm phiền thật sự là hành vi rất vô lễ. Môn nghi thức kinh doanh đã dạy rồi mà! Trần Mục Xuyên, một người khéo léo giao tiếp như cậu cũng có thể quên những nguyên tắc đơn giản như vậy sao?"
Cậu ta không quên sau buổi tụ tập nhóm hôm đó, họ đi cuối cùng, Triệu Mạn Chi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Trần Mục Xuyên, cậu có từng nghĩ rằng sự chú ý trong cuộc sống hiện tại của cậu không nên đặt vào tớ không?"
……
Suy nghĩ của Trần Mục Xuyên chợt quay về hiện tại.
Cậu ta ngước nhìn Phương Linh đối diện. Cô khẽ cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, mỗi khi nói chuyện vội vàng, má cô lại ửng hồng.
Triệu Mạn Chi nói đúng, có lẽ cậu nên chuyển hướng sự chú ý của mình rồi.
"Phương Linh à."
"Hả?" Cô nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Mục Xuyên. Mắt cậu cong cong cười, tựa như có ma lực khiến người ta không tự chủ được mà chìm đắm vào đó.
"Lát nữa cậu có bận gì không? Nếu rảnh, chúng ta cùng đi ăn đồ ngọt ở núi sau nhé."
Đây là lần đầu tiên Phương Linh, cô gái đôi mươi, được một chàng trai chủ động mời đi chơi. Cô muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức. Nhưng lại không muốn mình trông quá vội vàng, nên cô ngập ngừng một lát rồi ấp úng nói: "Chỉ hai chúng ta thôi sao? Có vẻ không hay lắm..."
"Có gì đâu mà không hay, bạn bè thì không thể hẹn nhau đi ăn trà chiều à?" Cậu cười phóng khoáng: "Cậu không phải chưa tìm được công việc ưng ý sao? Tôi giúp cậu sửa CV và thư xin việc thử xem. Đi thôi."
Nói một cách khách quan, Trần Mục Xuyên đẹp trai, rạng rỡ, không cô gái nào có thể từ chối lời mời hẹn hò của cậu ta, huống hồ là Phương Linh. Cô biết Trần Mục Xuyên sẽ không bao giờ kiên nhẫn với mình như cách vậu ta đối xử với Triệu Mạn Chi. Vậy nên nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể đến gần cậu ta được nữa.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng khó khăn, dù bản CV mà Triệu Mạn Chi sửa cho cô đã hoàn hảo, Phương Linh vẫn gật đầu đồng ý: "Cũng được. Vậy... làm phiền cậu nhé."
"Quen biết thế rồi mà cậu còn khách sáo với tôi làm gì." Trần Mục Xuyên đột nhiên nói: "Tiểu Linh, sau này tôi cũng gọi cậu như vậy nhé, được không?"