Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 33

Không chỉ Tưởng Dục, ngay cả bà Hoắc của tập đoàn Phù Minh cũng thầm hít một hơi khí lạnh.

Đôi khi việc xuất hiện cùng một người tại một sự kiện xã giao không có nghĩa là bạn có khả năng giao thiệp với họ. Trong nhiều trường hợp, những nhân vật lớn không cần được giới thiệu quá nhiều, bởi vì ai cũng hiểu rõ rằng chỉ những kẻ tầm thường mới không có can đảm để bám víu người có địa vị cao hơn.

Mối quan hệ xã giao không thể mang lại lợi ích cho cả hai bên như vậy thì đối với họ phần lớn là một gánh nặng.

Triệu Mạn Chi hoàn toàn mơ hồ. Trần Mục Xuyên là người linh hoạt trong giao tiếp, việc biết dừng lại đúng lúc trong phép xã giao, không thể nào cậu ta không hiểu nguyên tắc này.

Hôm nay là sao vậy? Chẳng lẽ nhận được tài trợ từ Hoàn Nghiệp là vinh dự đến mức đáng để bất chấp tất cả mà sáp lại như thế sao?

Cô khẽ mấp máy môi, chưa kịp nói gì, lại nghe Trần Mục Xuyên tiếp tục: "Năm nhất tôi cùng Mạn Mạn và các bạn học khác đã giành giải bạc cuộc thi kinh doanh Phú Á. Lúc đó chúng tôi nghiên cứu về dự án nâng cấp và tối ưu hóa các khách sạn nghỉ dưỡng bị bỏ trống. Nếu anh quan tâm, tôi có thể trình bày chi tiết cho anh. Từ khía cạnh này, anh cũng có thể thấy được năng lực của tôi."

Trang Hựu Khải - người vốn luôn thanh thản và lười nhác, lúc này mới nhìn cậu ta một cách nghiêm túc. Sau đó anh cười nhạt: "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi." Nói xong, Trần Mục Xuyên mới để ý đến ánh mắt lạnh lẽo dưới đáy mắt anh, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng nhưng vẫn cố gắng nói: "Tôi và cô ấy là bạn đồng hành nhiều năm, không chỉ trong Ocamp và cuộc thi kinh doanh, mà các dự án nhóm trên lớp cũng hoàn thành rất tốt..."

Cậu ta đột nhiên khựng lại, bởi vì Trang Hựu Khải đã nhận lấy tấm danh thiếp trong tay, anh cụp mắt lướt qua từng chức danh, tên tuổi trên đó, mặc cho chúng từ từ lướt qua đôi môi, cuối cùng gọi một tiếng hờ hững: "Trần Mục Xuyên."

Ba chữ đơn giản nhưng cảm giác áp lực luôn đeo bám lại gần như khiến người ta nghẹt thở.

Trần Mục Xuyên ngây người đáp: "Vâng."

"Bất kể mối quan hệ của các cậu là gì, việc có thể giành được tài trợ từ Hoàn Nghiệp là bản lĩnh của cô ấy. Còn việc chỉ biết dùng vầng hào quang của cô ấy để làm đẹp bản thân thì đó gọi là chụp giật. " Nói xong, anh tiện tay nhét tấm danh thiếp vào bó hoa hồng xinh đẹp, một tấm thẻ bạc cài vào giữa những cánh hoa hồng tươi tắn trông giống như một con dao đâm vào tim: "Tôi nghĩ Đại học Trung Văn nên mở thêm một khóa học về nghi thức thương mại để tránh những sinh viên tốt nghiệp như cậu đổ ra thị trường mà làm mất uy tín của trường."

*

Thiếu gia Trang đích thân đến đón, Tưởng Dục đâu còn dám lằng nhằng nữa. Cô bảo tài xế lái xe của mình về rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe anh, trên đường đi cứ như ngồi trên đống lửa.

Cả đời chưa bao giờ h.am mu.ốn hóng chuyện lại mãnh liệt như lúc này, nhưng người ngồi bên cạnh lại mặt mày tái mét, kín như bưng. Cô ngứa ngáy trong lòng nhưng lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.

Thấy cô bí bách chịu đựng, Trang Hựu Khải rủ lòng thương: "Có gì thì nói đi."

"Nói thật nhé? Nhưng cậu không được tức giận đâu đấy." Tưởng Dục nghiêm trang hắng giọng: "Xem ra cậu nhóc đó quả thực là người rất quan trọng với Triệu Mạn Chi đó, có khi thật sự là..."

"Không thể nào." Trang Hựu Khải liếc nhìn dòng đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ: "Nếu đúng là mối quan hệ đó thì vừa rồi cậu ta nhất định đã nói thẳng ra rồi."

Tưởng Dục nghe xong tặc lưỡi một tiếng: "Ý cậu là tự giới thiệu là giả, khiêu khích cậu mới là thật, chỉ để nói cho cậu biết rằng cậu ta và Triệu Mạn Chi có mối quan hệ rất tốt?"

"Ừm."

Cố ý tự hạ thấp tiến cử trước mặt anh, chẳng phải là để làm rõ mối quan hệ không tầm thường với Triệu Mạn Chi sao? Ý đồ đều được viết rõ trên mặt, không ngoài việc muốn gây khó dễ cho anh rồi sau đó mới dùng hạ sách này. Nhưng Trần Mục Xuyên cũng chỉ dám mượn oai hùm từ người khác để tạo thế, trước khi Triệu Mạn Chi gật đầu, cậu ta không dám có bất kỳ hành động tiến xa hơn nào.

Trẻ con nhưng lại có tác dụng.

Ít nhất bây giờ Trang Hựu Khải đang ngồi trong xe nhưng trong đầu lại không thể kiềm chế được việc hiện lên hình ảnh họ cùng nhau thi kinh doanh, cùng nhau ăn mừng, cùng nhau đập tay. Triệu Mạn Chi khi còn non nớt sẽ trông như thế nào nhỉ?

Một khi đã bắt đầu quan tâm một người thì sẽ tràn đầy mong muốn chiếm hữu cả quá khứ và tương lai của người đó. Những ký ức đã tạo nên Triệu Mạn Chi anh chưa từng tham gia, do đó càng cảm thấy kinh ngạc.

Anh không hiểu đây là cảm giác gì, chỉ biết rằng sự hiện diện của "cậu nhóc" kia đã ảnh hưởng sâu sắc đến anh hơn anh từng nghĩ.

Tưởng Dục thấy anh vẻ mặt vì tình mà phiền muộn, khẽ bật cười: "Triệu Mạn Chi không phủ nhận, điều đó chứng tỏ những gì cậu ta nói không phải là giả. Nhưng cậu ta đã dám bất chấp đến trước mặt cậu để vạch rõ thì một là không có não, hai là cảm thấy bị đe dọa."

"Đe dọa?"

"Đúng vậy. Một cô gái cấp độ hoa khôi như vậy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Trần Mục Xuyên ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy cũng đã quen rồi, tại sao lại nhất định phải khiêu khích cậu chứ? Có lẽ là vì cậu ta cảm thấy Triệu Mạn Chi đối xử với cậu khác biệt." Đã trải qua nhiều mối tình, Tưởng Dục với kinh nghiệm dày dặn cuối cùng cũng có thể khoe khoang kinh nghiệm của mình. Vì miếng da cá sấu đó, cô ấy cũng rất hào phóng khi "giảng bài": "Ngoài việc hôm nay cậu thiếu phong độ ra, về bản chất thì đây cũng không phải là chuyện xấu."

Trang Hựu Khải lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu ta quả thực rất vô lễ, không trách tôi được."

"Trong ấn tượng khuôn mẫu, người ta thường nghĩ phụ nữ thích ganh đua, nhưng theo tôi thấy, sự cạnh tranh giữa nam giới cũng không hề kém cạnh đâu." Tưởng Dục bĩu môi: "Nhưng dù các cậu có làm ầm ĩ đến đâu, nói cho cùng vẫn phải xem ý muốn của cô Triệu. Tấm lòng từ bi của cô ấy e rằng không dễ bị lay chuyển đâu."

Triệu Mạn Chi rốt cuộc là chân thành và thuần khiết đến tột cùng, hay lại phức tạp, khó nắm bắt? Tưởng Dục vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra lời giải.

Nếu nói là có lòng thì mọi lời nói hành động của cô đều không vượt quá giới hạn, hào phóng, đoan trang. Dù là Trang Hựu Khải hay Trần Mục Xuyên, cử chỉ của cô đều không sai quy tắc. Nếu nói là vô ý, thì cậu bạn học kia cũng thôi đi, người trước mặt Tưởng Dục hiểu rõ hơn ai hết. Một người nhiều năm không màng đến tình ái như vậy, liệu có đột nhiên mê mẩn ai đó đến mức này không?

"Tại sao lại nói vậy?"

"Trước đây tôi muốn thử cô ấy nên kể về mối quan hệ giữa Ada và cậu, cô ấy chẳng hề lay chuyển. Hôm nay tôi đi dự sự kiện thay cậu, lại nói mình là trợ lý của cậu, cô ấy vẫn giữ thái độ khách sáo." Giọng cô ấy khựng lại, "Cậu nói xem cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì?"

Trang Hựu Khải im lặng một lát: "Cậu nói cậu là trợ lý của tôi?"

"Đúng vậy, chẳng phải đã nói là Cynthia được thăng chức nên phải tìm trợ lý mới sao? Tôi vừa hay lấy cái danh này thôi. Nếu nói thẳng tôi đi dự sự kiện thay cậu thì bên cô Triệu chẳng phải sẽ khó giải thích sao."

Hỏng rồi.

Thảo nào Triệu Mạn Chi hôm nay trông xa cách đến vậy.

Tưởng Dục vẫn còn lảm nhảm không ngừng, Trang Hựu Khải không còn tâm trí nào để nghe, anh thẳng thừng ngắt lời: "Cậu đã nói với cô ấy thế nào, qua điện thoại hay email?"

"À? WhatsApp chứ." Tưởng Dục cũng hơi ngớ người, cô mở giao diện trò chuyện đưa cho anh: "Không nói gì nhiều, chỉ tự giới thiệu bản thân một chút. Để không bị lộ, tôi còn nhờ Cynthia giúp che giấu sự thật nữa."

Trang Hựu Khải lướt xem hết lịch sử trò chuyện, hơi thở dần trở nên dồn dập. Cuối cùng, anh trả điện thoại cho Tưởng Dục, nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương: "Tôi thật sự cảm ơn cậu."

Thấy anh không nói gì, Tưởng Dục cứ thế giả ngây ngô, cười hềnh hệch: "Ôi, cái này tôi không dám nhận đâu. Khi nào tôi có thể đi chọn túi đây?"

"Bất cứ lúc nào, liên hệ với SA ở Thượng Hải." Giọng anh không giống đùa: "Tôi sẽ báo với bà nội rằng cậu đã nghĩ thông suốt, bà có thể sắp xếp danh sách những người mà bà muốn giới thiệu cho cậu xem mắt."

Tưởng Dục: "..."

*

Lần nữa đến sảnh khách sạn Hoàn Nghiệp, Triệu Mạn Chi lại mang một tâm trạng hoàn toàn khác. Cô tìm một chỗ trong sảnh ngồi xuống, mở WhatsApp, gửi một tin nhắn cho Evelyn thông báo mình đã đến.

Cảnh tượng này y hệt như lần thực tập sinh mùa hè báo cáo với Cynthia nhưng trước sau đã trôi qua hơn ba tháng.

Thời gian trôi thật nhanh.

Triệu Mạn Chi cất điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh bài trí của khách sạn. Không giống Hoàn Nghiệp ở Bến Thượng Hải phô trương xa hoa, do được xây dựng sớm và nằm ở vị trí hẻo lánh, Hoàn Nghiệp Shatin giản dị và yên tĩnh hơn. Sảnh được xông nhẹ mùi đàn hương, càng làm nổi bật vẻ yên bình giữa chốn ồn ào của nơi đây.

Vì mối quan hệ hợp tác giữa Hoàn Nghiệp và trường học, đôi khi chuyên ngành quản lý khách sạn sẽ đến đây để giảng dạy nên nơi này Triệu Mạn Chi không hề xa lạ. Chẳng qua chuyến đi này là để xin tài trợ nên tâm trạng cô không dám quá thư giãn.

Chờ đợi không lâu, một nhân viên tiếp đón cô, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, giọng nói cũng dịu dàng như gió xuân lướt qua mặt: "Cô Triệu phải không? Mời đi lối này."

"Vâng, làm phiền cô."

Đi đến khu vực thang máy, nhân viên nhấn nút xuống, Triệu Mạn Chi có chút thắc mắc nhưng không nói gì.

Khách sạn có câu lạc bộ ngầm, Tưởng Dục thực sự muốn gặp cô ở đây cũng không có gì lạ.

Thang máy từ tầng G cứ thế đi xuống. Đến khi thấy nhân viên nhấn tầng LG2, cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng, liền lịch sự mở lời: "Xin lỗi, tôi nhớ LG2 hình như là bãi đỗ xe, không lẽ đã được cải tạo rồi sao?"

Người phụ nữ chỉ mỉm cười: "Đến nơi rồi cô sẽ biết thôi."

Từ sảnh thang máy đi đến cửa bãi đỗ xe, trong đầu Triệu Mạn Chi lóe lên vô số cảnh quay trong các bộ phim Hồng Kông những năm 90 thế kỷ trước, cộng thêm vô số lời đồn đại về các vụ bắt cóc của băng đảng khiến cô càng thêm bất an. Lần trước tiếp đón Tưởng Dục chắc không có gì sơ suất, tại sao lại hẹn gặp cô ở một nơi kỳ lạ như vậy?

Cô từ từ đưa tay vào chiếc túi xách nhỏ mang theo người, bên trong có một chai xịt hơi cay mini. Tạ ơn trời, những vật dụng tự vệ mà bà Đinh nhét vào túi cô bây giờ cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.

Người phụ nữ dẫn đường đi đến trước một chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn, khẽ cúi người nói gì đó với người ngồi ở ghế lái rồi cười nói với Triệu Mạn Chi: "Mời cô vào trong."

Triệu Mạn Chi do dự, nhìn xung quanh các vị trí camera giám sát: "Nhất thiết phải nói chuyện trên xe sao?"

Người phụ nữ hỏi ý kiến người trong xe, không biết nhận được chỉ dẫn gì, liền im lặng lùi xuống. Triệu Mạn Chi quan sát đường nét của người ngồi ở ghế lái, càng nhìn càng không giống Tưởng Dục. Khi người phụ nữ sắp lên thang máy rời đi, cô vội vàng nắm lấy tay cô ấy: "Chị đợi tôi một chút, tôi muốn gọi cho Evelyn."

Trong mắt đối phương lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, lại trở thành nụ cười đúng mực: "Mời cứ tự nhiên."

Tim Triệu Mạn Chi đập như trống, cô bấm số điện thoại của Tưởng Dục. Tín hiệu chuông chưa kịp kết nối thì thấy chiếc Aston Martin đạp ga dừng lại trước mặt họ, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêng với đường nét sắc sảo, rõ ràng của Trang Hựu Khải.

Hôm nay anh có chút khác biệt, chỉ mặc một chiếc sơ mi đen không thắt cà vạt, cổ áo nới lỏng ba cúc, để lộ yết hầu và xương quai xanh. Kính râm được anh nhấc từ sống mũi cao lên, đẩy l*n đ*nh đầu kẹp lại mái tóc lòa xòa trước trán càng tăng thêm vài phần phong lưu.

Mặc dù tai nghe vẫn dán vào tai, Triệu Mạn Chi lại không còn nghe thấy tín hiệu yếu ớt của dòng điện nữa. Cô ngây người nhìn Trang Hựu Khải nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Triệu Mạn Chi, nhát gan vậy sao, sợ tôi ăn thịt cô à?"

Bình Luận (0)
Comment