Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 41

“Vậy thì đề tài final project sẽ là tái định vị thương hiệu. Từ hôm nay đến buổi học tuần sau, mọi người hãy chia nhau tìm các trường hợp phù hợp. Trong quá trình đó, các bạn cứ đăng lên nhóm. Sau buổi học tuần sau, chúng ta sẽ họp lại để chốt đề tài và phân công cụ thể. Mọi người đồng ý chứ?”

“Tớ không có vấn đề gì.” “OK.” “Tớ cũng OK.”

Triệu Mạn Chi gập quyển sổ tay lại, nói: “Tốt, vậy hẹn gặp mọi người tuần sau nhé. Có bất kỳ vấn đề gì thì cứ liên hệ kịp thời.”

Dù đây không phải lần đầu Triệu Mạn Chi làm nhóm trưởng nhưng đây lại là lần cô cảm thấy thoải mái nhất. Các thành viên trong nhóm, dù đến từ các năm học khác nhau, có cả sinh viên đại lục, sinh viên quốc tế và sinh viên địa phương, nhưng không ai là người ỷ lại. Thế nên, tầm nhìn của nhóm cũng toàn diện hơn, không khí làm việc nhóm rất tích cực.

Cứ như vậy, điểm trung bình học kỳ GPA lần này của cô có hy vọng đạt 3.8, thậm chí 3.9. Mọi nỗ lực của cô đều sẽ được đền đáp bằng những con số đẹp trên bảng điểm, giúp cô thuận lợi bước sang chặng đường tiếp theo.

Tan học muộn, Triệu Mạn Chi không còn thời gian để đi ăn tối. Cô bèn ghé một quán cà phê gần đó mua một chiếc sandwich rồi vội vã đi lên núi.

Hôm nay là sinh nhật của Hàn Hiểu Sương. Cả nhóm đã hẹn cùng nhau tổ chức sinh nhật và tiện thể tụ tập. Bởi vì chỉ chớp mắt là đến tháng thi cuối kỳ nên sau đó sẽ rất khó để hẹn gặp. Vậy nên mọi người đến rất đông đủ, Triệu Mạn Chi có tiết học buổi tối nên cô là một trong những người đến muộn nhất.

Khi cô đến, các cô gái đang quây quần một chỗ, truyền tay nhau một thứ gì đó như báu vật. Lý Khả đang mua đồ uống. Cô ấy nhìn thấy Triệu Mạn Chi thì không nói to, chỉ khẽ chào: “Đến rồi à?”

Triệu Mạn Chi gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía bên kia, hỏi: “Đang làm gì mà náo nhiệt thế?”

“Đang xem túi đấy, túi Neverfull của LV,” Lý Khả nháy mắt, vẻ mặt kỳ lạ: “Túi của Phương Linh đấy.”

Những cô gái tuổi đôi mươi mới bắt đầu có những nhận thức đầu tiên về hàng xa xỉ từ các luồng thông tin đa sắc màu. Thế nên, sự tò mò và khao khát là điều hết sức bình thường. Nhưng Phương Linh từ trước đến nay vốn rất tiết kiệm, sao bỗng nhiên lại mua một chiếc túi hàng hiệu lớn như vậy? Chẳng trách, Lý Khả lại có vẻ mặt như thế.

Triệu Mạn Chi ậm ừ một tiếng: “Mấy năm nay cô ấy cũng tích góp được không ít tiền, nào là tiền làm thêm, tiền học bổng. Tự thưởng cho bản thân cũng chẳng có gì to tát.”

“Cậu nghĩ được như vậy nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ thế đâu.”

Con người là vậy, khi thấy một người vốn không được như ý bỗng nhiên phát đạt thì khó tránh khỏi những suy đoán ác ý.

Triệu Mạn Chi vừa mới ngồi xuống thì đã nghe thấy Lưu Nhất Phàm ở phía bên kia lớn tiếng hỏi: “Phương Linh, cái túi này của cậu làm khéo thật đấy, mua ở đâu vậy? Trông giống thật như đúc.”

Phương Linh, vốn đang có chút đắc ý, mặt bỗng chốc tái mét. La Doãn Nhi thấy vậy liền vội vàng dùng khuỷu tay thúc vào Lưu Nhất Phàm, ra hiệu cho cậu ta bớt lời đi.

Ai ngờ người này lại không chịu buông tha, tiếp tục nói: “Ấy da, không phải tôi thấy Phương Linh bình thường ăn mặc giản dị lắm sao. Hóa ra đây là túi thật à, xem ra trong nhóm chúng ta có một cô tiểu thư kín tiếng đấy, thất kính thất kính.”

Triệu Mạn Chi trong một khoảnh khắc bốc đồng muốn giải thích thay Phương Linh, nhưng Lý Khả lại kéo cô lại và lắc đầu.

Cô bình tĩnh lại, môi mấp máy rồi cuối cùng không nói gì.

Lần trước Phương Linh nói rằng sự tốt bụng của cô là ban ơn, về bản chất đó là do lòng tự trọng gây ra. Lúc này mà nói sai lời, không chừng sẽ khiến cô ấy suy nghĩ nhiều hơn.

Cuối cùng, vẫn là Trần Mục Xuyên ra tay hòa giải: “Lưu Nhất Phàm, mắt mũi cậu để đâu thế? Cặp mắt đó không cần nữa thì cứ móc ra đi, nói linh tinh gì vậy?”

Người bị mắng cũng không giận, cười cợt: “Vẫn là anh Xuyên biết thương hoa tiếc ngọc.”

Nghe thấy lời ủng hộ của Trần Mục Xuyên, Phương Linh dường như lấy lại được tự tin, cuối cùng cũng dám nhìn về phía Triệu Mạn Chi.

Thế nhưng, ánh mắt Triệu Mạn Chi lại tĩnh lặng như mặt hồ.

Khi mọi người trò chuyện rôm rả, cắt bánh kem và tặng quà, cô vẫn mỉm cười trên mặt, nhưng ánh mắt thì chẳng có chút dao động nào.

Sau lần cãi vã trước, họ từ bạn bè không có gì phải giấu giếm nay đã trở thành bạn cùng phòng chỉ gật đầu chào nhau. Thỉnh thoảng có vài lần giao tiếp, cũng chỉ là những lúc quên mang chìa khóa, hỏi thăm hành tung của đối phương.

Sau này, Triệu Mạn Chi cũng không tìm cô ấy nữa. Không mang chìa khóa thì cô cứ ở lì trong thư viện cả ngày, cũng không mấy quan tâm đến chuyện của Phương Linh.

Phương Linh cảm thấy lòng mình trống rỗng. Ngày trước, gặp phải tình huống như hôm nay, Triệu Mạn Chi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng giờ đây, dường như cô ấy có tốt hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Triệu Mạn Chi chỉ lạnh lùng đứng ngoài cuộc, như thể đối xử với một người xa lạ. Mà khi mọi chuyện thật sự trở thành như vậy, Phương Linh lại cảm thấy có chút không vui.

Trong bữa tiệc, Triệu Mạn Chi đứng dậy đi vệ sinh. Phương Linh do dự một chút rồi đi theo.

Hai người đụng mặt ở bồn rửa tay. Triệu Mạn Chi không thể vờ như không thấy được nữa. Cô vẫn mỉm cười khi nhìn thấy Phương Linh rồi đưa tay lấy xà phòng rửa tay mà không nói thêm lời nào.

Nước lạnh ào ào chảy qua lòng bàn tay cô, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian nhỏ hẹp đó. Khi cô nghĩ rằng họ sẽ cứ thế im lặng quay về, Phương Linh bỗng nói: “Cái túi đó là thật.”

Triệu Mạn Chi rút một tờ giấy lau tay, đáp: “Ừm, đẹp lắm, cũng tiện dụng nữa. Cậu có mắt chọn đồ đấy.”

“Cậu không muốn hỏi gì khác sao?”

Người khác không biết, nhưng Triệu Mạn Chi luôn là người hiểu rõ nhất rằng Phương Linh dù có cắn răng cũng không thể mua nổi chiếc túi này. Cô không hiểu ý đồ của Phương Linh, cũng không muốn hợp tác với cô ấy. Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Không phải Trần Mục Xuyên tặng đấy chứ?”

Phương Linh lắc đầu: “Không phải, tớ mua bằng tiền của chính mình.”

“Vậy thì tốt.” Sợ Phương Linh hiểu lầm, Triệu Mạn Chi bèn bổ sung: “Ồ, tớ không có ý gì khác đâu, chỉ là lỡ nhận ơn của người thì khó xử lắm. Không chỉ Trần Mục Xuyên, mà những món đồ giá trị do người khác tặng thì cầm trong tay không bao giờ cảm thấy vững tâm bằng thứ tự mình kiếm được.”

Nói xong, cô vo tròn tờ giấy lau tay, tiện tay vứt vào thùng rác. Vừa định bước ra thì lại bị Phương Linh gọi lại.

“Cậu có biết tại sao ký túc xá bỗng nhiên bắt đầu kiểm tra camera an ninh không?” Giọng Phương Linh hơi run rẩy: “Triệu Mạn Chi, ân huệ cậu nhận được từ người khác, vĩnh viễn không thể so với một cái túi xách đâu.”

Ngày hôm đó, khi cô ấy phối hợp với người quản lý ký túc xá để đăng ký, cô ấy nghe thấy những người công nhân phía sau trò chuyện thì mới phát hiện đợt kiểm tra đột ngột này không phải do sinh viên tố giác mà là lệnh từ cấp trên của trường.

“Nhưng may mà có tiền nhận, cũng không tệ lắm. Lần này tiền làm thêm được trả rất hào phóng.”

“Đương nhiên rồi, muốn làm FBI đâu có dễ thế!”

Những lời nói cười vô tình của chị công nhân và chú bảo vệ lại khắc sâu vào lòng Phương Linh. Sau đó, cô ấy xem trang Facebook của Triệu Mạn Chi và phát hiện quả nhiên hai người đã kết bạn.

Vậy nên, việc anh ấy có thể thấy bài than thở của cô, rồi kiểm tra kẻ trộm, và tặng quà... đều không phải là ngẫu nhiên.

Triệu Mạn Chi nghe xong những điều này, một luồng khí lạnh chạy từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể. Cô nhìn Phương Linh, ánh mắt nặng trĩu, mang theo một áp lực khó tả: “Vậy cậu muốn nói gì?”

Muốn nói cô không nên được Trang tiên sinh quan tâm như vậy, hay muốn nói cô nói một đằng làm một nẻo?

Nhưng dù thế nào đi nữa, khoảnh khắc này Triệu Mạn Chi nhận ra, Phương Linh đã không còn là cô bé kéo vali một mình vào ngày đầu nhập học hay bối rối chạy quanh quẩn dưới chân núi vì nhút nhát và không thạo tiếng Quảng Đông nữa.

Nỗi day dứt vốn bị kìm nén trước đây, vào khoảnh khắc này dần tan biến, trở thành bong bóng xà phòng trong cái nắng hè oi ả của Hồng Kông hơn ba năm về trước.

Cuối cùng, họ vẫn chia hai ngả đường.

Phương Linh nghẹn ức không nói nên lời, vô thức vò nát tờ giấy lau tay trong tay.

“Phương Linh, tớ vẫn muốn nói câu này: Dù thế nào đi nữa, hy vọng cậu đừng hối hận về lựa chọn của mình.”

*

Vốn dĩ là một bữa tiệc sinh nhật nên sau khi nghi thức chính thức kết thúc, mọi người lười biếng trò chuyện một lát rồi ai nấy đều tìm cớ để rời đi.

Sau vụ xích mích với Phương Linh, Triệu Mạn Chi thực sự không muốn về ký túc xá. Cô hỏi Lý Khả xem có thể đến chỗ cô ấy ở nhờ được không. Lý Khả tiếc nuối báo với cô: "Không may, cô bạn cùng phòng người bản xứ gần như 'biến mất' của tớ hôm nay vừa về rồi. Thật sự không phải tớ không muốn chứa cậu đâu."

"Thôi được rồi." Cô nhìn chiếc máy tính trong túi: "Cùng lắm thì tớ đến phòng tự học ở một đêm, tiện thể chuẩn bị trước tài liệu cho final project luôn."

Phòng tự học ở tầng trệt của thư viện đại học tên là "Tiến Học Viên", nhưng mọi người hay nói đùa thành "Thối Học Viên", là nơi hiếm hoi trong trường mở cửa 24 giờ.

"Đây cũng không phải là cách hay đâu. Một hai ngày thì được, chứ lẽ nào cậu cứ ở mãi trong phòng tự học sao?"

"Tớ sẽ hỏi xem học viện có thể đổi bạn cùng phòng cho tớ không."

"Chỉ còn một học kỳ nữa thôi, cũng chẳng tìm được ai để đổi đâu." Lý Khả đề nghị: "Hay là cậu thuê nhà ngắn hạn đi? Dù sao cũng chỉ còn nửa năm, tiền thuê nhà sẽ không quá nặng đâu."

Đại học Trung Văn được coi là trường khá ưu ái sinh viên đại lục, phần lớn các học viện đều đảm bảo chỗ ở 3-4 năm. Cho dù không được đảm bảo chỗ ở thì theo khoảng cách từ nhà đến trường, mức độ ưu tiên cũng cao, vậy nên phần lớn sinh viên đều có thể ở trong trường. Cũng có một số ít thuê nhà bên ngoài. So với những nơi "tấc đất tấc vàng" như Đại học Hồng Kông, khu vực gần Sa Điền không quá đắt đỏ để thuê, hơn nữa gia cảnh Triệu Mạn Chi cũng khá giả, cô có thể chi trả được.

Thuê nhà? Cô thật sự chưa từng nghĩ đến điểm này.

Thực ra, sinh viên năm 4 thuê nhà khá phổ biến. Tiết học ít, thực tập nhiều, ở trong trường ngược lại không tiện. Nhưng tình huống của Triệu Mạn Chi lại hoàn toàn ngược lại. Chỗ thực tập của cô ngay cạnh trường, nếu ở xa thì việc đi lại cũng phiền phức.

Cô bất lực lắc đầu: "Tớ sẽ cân nhắc thêm."

Trong ba trường đại học top đầu ở Hồng Kông, sinh viên Đại học Trung Văn vẫn luôn tự giễu mình là thất bại nhất, chẳng làm gì ngoài khẩu hiệu đoàn kết và đi bộ đường dài. Nhưng dù vậy, phòng tự học vẫn chật cứng người khi gần đến kỳ thi cuối kỳ. Triệu Mạn Chi xách đồ lòng vòng một hồi mà không tìm được một chỗ nào thích hợp để đặt chân.

Ký túc xá không muốn về, thư viện cũng không còn chỗ, Triệu Mạn Chi bèn đi đến quán ăn nhỏ của nữ công nhân phục vụ đồ ăn đêm mua một phần cá viên cà ri nhỏ, vừa ăn vừa thẫn thờ.

Từ góc này nhìn xuống, có thể thấy Sa Điền Hoàn Nghiệp nằm cạnh sườn núi, ánh đèn lung linh uốn lượn trong đêm thành một dải ngân hà.

À phải rồi, Hoàn Nghiệp!

“Xin chào, chào mừng quý khách đến với Sa Điền Hoàn Nghiệp, tôi có thể giúp gì… Mandy?!”

Cô tiếp tân Sophia nhận ra cô, vô cùng ngạc nhiên: “Cô để quên đồ trong văn phòng à?”

“Không phải, tôi đến nhận phòng.” Cô mỉm cười đưa Giấy thông hành Hồng Kông và Ma Cao: “Không cần phòng có cảnh đẹp, phòng thường thôi cũng được, cảm ơn.”

“Ơ, cô không có chỗ ở trong ký túc xá sao, sao lại ra ngoài thuê phòng riêng?” Dù không hiểu, Sophia vẫn xử lý theo quy trình: “Vui lòng xác nhận tiền phòng và tiền đặt cọc ở đây. Nhân viên Hoàn Nghiệp được giảm giá 30%. Nếu không có vấn đề gì, vui lòng ký tên giúp tôi.”

Triệu Mạn Chi viết ngoáy tên mình rồi lấy thẻ tín dụng ra đưa cùng: “Chuyện dài lắm, cứ coi như tôi đang tận hưởng phúc lợi nhân viên này đi, nếu không thì tiếc lắm.”

“À vậy sao.” Sophia hoàn tất thủ tục, hai tay dâng cao thẻ phòng theo đúng tiêu chuẩn dịch vụ: “Cô Triệu, phòng của cô ở tầng 12, thang máy ở bên trái đại sảnh, nhà hàng ở tầng 4, thời gian phục vụ bữa sáng là từ bảy giờ sáng đến mười giờ sáng. Nếu có vấn đề gì, cô có thể gọi điện thoại đến quầy lễ tân bất cứ lúc nào. Chúc cô có một kỳ nghỉ thoải mái.”

Được đồng nghiệp vốn quen biết chăm sóc chu đáo như vậy, Triệu Mạn Chi vẫn còn chưa quen. Cô đùa nói: "Thái độ phục vụ chuyên nghiệp quá, tôi có thể cho cô điểm tốt không?"

Sophia tinh nghịch nháy mắt với cô: "Đương nhiên rồi, nhớ khen tôi vài câu nhé."

Cô không mang nhiều đồ đạc, vào phòng thì cắm sạc máy tính trước rồi đi vào phòng tắm. Cả buổi tối hôm nay cô ăn lắt nhắt không đáng kể, cộng thêm việc đi lại lên xuống núi, nên sau khi tắm rửa xong, bụng Triệu Mạn Chi réo lên một hồi dài để phản đối.

Cô nghĩ một lát, bèn gọi điện cho quầy lễ tân: "Sophia, bây giờ còn có thể gọi món không?"

"Bây giờ hả... Không được rồi, đã quá giờ phục vụ đồ ăn đêm rồi."

"Vậy thôi vậy, tôi xuống lầu mua mì gói ăn vậy."

"Này, đợi đã," Sophia chợt nhớ ra: "Tối nay Jeffery xuống dưới lấy đồ ăn, chắc là để chuẩn bị cho hội đồng quản trị về kế hoạch sáp nhập. Boss và mọi người đang làm thêm giờ, có lẽ sẽ có đồ ăn thừa, tôi giúp cô hỏi thử nhé."

Triệu Mạn Chi vô thức nhìn đồng hồ, kim đã gần chỉ mười hai giờ. Đã muộn thế này mà vẫn còn làm thêm giờ sao?

"Được, làm phiền cô nhé."

Năm phút sau, Sophia gọi lại, mang đến một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là: vẫn còn suất ăn tối muộn cho Triệu Mạn Chi và không cần trả thêm phí.

Tin xấu là: giờ này không thể sắp xếp giao đồ ăn, cô cần phải tự mình đi lấy.

Đối với cô, việc có thể ăn một bữa nóng hổi vào giờ này đã là điều xa xỉ nên cô đương nhiên sẽ không bận tâm đến sự bất tiện nhỏ này.

Chỉ là ăn xong vào giờ này thì chắc chắn không thể đi ngủ sớm được rồi. May mà ngày mai cũng là tiết học buổi tối, dù có thức khuya đến mấy, cô vẫn có thể nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới về trường.

Triệu Mạn Chi dứt khoát mang theo máy tính ra ngoài, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo thì xem thêm tài liệu về case. Nhà hàng đã đóng cửa, Sophia thông báo cho cô đến tầng thượng và nói rằng thẻ nhân viên có quyền ra vào. Lúc đó Triệu Mạn Chi vẫn chưa hiểu câu này có nghĩa là gì, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy biển hiệu Executive Lounge (Phòng chờ dành cho khách cao cấp), cô mới hiểu ra.

Chẳng lẽ...

"Mandy đến rồi." Jeffery vừa hay thấy cô đang do dự ở cửa, liền đưa tay vẫy: "Mau vào đi, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn rồi."

Việc cái tên "Mandy" này được sử dụng lại là do Triệu Mạn Chi tự nguyện. Bởi vì mỗi ngày dạy người Hồng Kông phát âm tiếng Quan thoại chuẩn quá khó, cô dứt khoát tự giới thiệu mình là Mandy để đỡ phiền phức cho cả hai bên. Jeffery là một người rất tốt, tính tình ôn hòa, làm việc chu đáo, giống như một người anh lớn biết quan tâm người khác. Bình thường Triệu Mạn Chi hợp tác với anh ấy khá vui vẻ, nhưng lúc này gặp anh ấy, trong lòng cô lại có chút không thoải mái.

Bởi vì anh ấy ở đây, điều đó có nghĩa là Trang Hựu Khải cũng ở gần đó. Triệu Mạn Chi nhìn lại bộ quần áo xuề xòa với áo phông, dép lê, lại không đeo kính áp tròng, chiếc kính gọng đen nặng trịch đè trên sống mũi. Cô thực sự không tiện xuất hiện trước mặt anh.

"Sao còn ngại ngùng thế? Vừa nãy Sophia vừa nói, boss đã sắp xếp cho cô lên đây ngay rồi. Chúng ta đều từng làm việc cùng nhau mà, sợ gì chứ." Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Jeffery liền trực tiếp đến mời: "Đi thôi."

Thật sự không thể từ chối được, Triệu Mạn Chi đành khẽ nói lời cảm ơn, ôm máy tính đi theo anh vào. Phòng chờ này vào thời điểm này gần như không có ai, nên người đàn ông ngồi trên ghế sofa mềm mại sau vách ngăn gỗ hoàng đàn càng trở nên nổi bật.

Trang Hựu Khải quay lưng về phía họ xem tài liệu. Cánh tay trái anh duỗi thẳng thoải mái đặt trên tay vịn, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, anh nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc.

Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của anh, Triệu Mạn Chi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Trang tiên sinh. Hóa ra, cô từng ngưỡng mộ anh như một ngọn núi cao, không ngờ lại có những khoảnh khắc gần gũi như vậy.

Cô khẽ chào: "Boss, chào anh."

Trang Hựu Khải ngẩng đầu nhìn cô một cái, khẽ gật đầu đáp lại.

Món ăn trên bàn không động nhiều, có lẽ những người đang bàn chuyện chính sự cũng không mấy hứng thú ăn uống, trông chúng đều còn khá nguyên vẹn. Jeffery ra hiệu cho nhân viên phục vụ phòng chờ dọn bớt bát đĩa và ly cốc thừa. Rất nhanh, món cháo được chuẩn bị riêng cho Triệu Mạn Chi được mang lên.

Cháo vẫn còn nóng hổi, Triệu Mạn Chi không thể ăn nhanh được. Cô bèn dựng máy tính lên bàn để xem tài liệu về case, rồi từ từ thổi nguội từng muỗng nhỏ để ăn. Jeffery thấy cô chăm chỉ, cười hỏi: "Chắc còn một thời gian nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ mà, sao cô lại học hành chăm chỉ thế?"

"Tối nay tôi không ngủ được, tiện thể chuẩn bị một chút."

"Cũng đúng." Vừa nói, Jeffery vừa thở dài: "Nhìn cô thế này, tôi lại nhớ đến thời đi học. Mandy có lẽ cô không biết đâu, tôi cũng là đàn anh của cô đấy."

Triệu Mạn Chi mắt sáng lên: "Thật sao? Trùng hợp quá."

"Bà Trang là thành viên hội đồng quỹ của trường mà, Hoàn Nghiệp mỗi năm tuyển dụng đều rất ưu ái sinh viên Đại học Trung Văn. Cô có phải năm sau tốt nghiệp không? Có cân nhắc vào làm chính thức không?"

Không ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đây đã là lần thứ hai cô nhận được lời mời làm việc chính thức từ Hoàn Nghiệp. Chuyện này mà kể cho những sinh viên sắp tốt nghiệp đang chật vật tìm việc trong đợt tuyển dụng mùa thu nghe thì chắc họ sẽ nghĩ đây là ảo tưởng của một kẻ phát điên vì tìm việc.

"Tôi vẫn định học tiếp, gần đây cũng đang chuẩn bị hồ sơ rồi ạ."

"Nộp vào trường nào?"

"Nếu lý tưởng thì là Lausanne."

Jeffery lộ vẻ đã hiểu ra: "Lausanne, trường tốt, thánh đường của ngành quản lý khách sạn."

Rồi anh ấy từ từ ngẫm nghĩ hai giây, lập tức như chạm điện, nói: "Đợi một chút, cô nói, La, Lausanne ư?!"

Vị trợ lý lịch lãm này hiếm khi mất bình tĩnh, Triệu Mạn Chi không khỏi giật mình, mắt chớp chớp đầy ngơ ngác: "...Có chuyện gì vậy ạ?"

Phía bên kia, người vốn im lặng như núi, bỗng khẽ ho một tiếng.

"Không có gì, không có gì đâu." Jeffery chợt nhận ra mình thừa thãi thế nào trong hoàn cảnh này, vẻ mặt anh tràn đầy ý muốn trốn đi: "Nhớ ra vừa nãy bên pháp chế nói còn có ý kiến kiểm tra cần sửa, tôi đi xem đây."

Trang Hựu Khải lập tức đồng ý: "Đi đi, xem xét kỹ lưỡng vào."

"Rõ."

Triệu Mạn Chi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, muỗng cháo đã nguội trên tay mà quên ăn. Vội vàng đến thế sao? Jeffery cứ như muốn chạy nước rút trăm mét vậy.

Người ngồi đối diện cô ấy tử tế nhắc nhở: "Đừng để ý cậu ta, ăn cơm mà cũng không tập trung gì cả."

“...Ồ.”

Triệu Mạn Chi húp thìa cháo, chuẩn bị ăn thêm một miếng nữa thì vừa hay lướt qua một bài phân tích trường hợp rất chi tiết. Cô ấy mải mê đọc đến mức hoàn toàn quên mất cơn đói, thậm chí chiếc thìa sứ vẫn cứ cầm trên tay như vậy.

Trang Hựu Khải ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cảnh này: cô gái nhỏ với khuôn mặt thanh tú giống như hoa mộc lan trắng, khóe miệng còn dính một hạt cơm ướt. Cô mải mê nhìn màn hình máy tính, hoàn toàn quên ăn quên ngủ.

Rất đột ngột, một suy nghĩ lóe lên trong lòng anh: Anh lo lắng sau này cô ra nước ngoài liệu có tự chăm sóc tốt cho bản thân không.

Trước đây khi nhìn Triệu Mạn Chi, anh thấy cô tháo vát, đảm đang, mọi việc đều lo liệu chu toàn. Thế nhưng giờ đây, anh lại càng nhìn càng thấy cô giống như một đứa trẻ, không chỉ không biết ăn uống tử tế, mà ngay cả khi có cảm xúc cũng phải tự giấu kín. Sự khác biệt giữa khi ở trước mặt người khác và khi ở một mình lại có thể lớn đến vậy.

Nghĩ đến đó, anh lại có chút không nỡ để cô đi. Sự chăm sóc của người khác dù sao cũng không phải tự tay làm nên anh không thể yên tâm.

“Triệu Mạn Chi.”

“Ừm?”

Gần như một sự bốc đồng khiến anh muốn nói với cô rằng hãy ở lại Hồng Kông, nhưng anh thì có tư cách gì chứ? Nhìn đôi mắt đen láy trong veo của cô gái, Trang Hựu Khải chậm rãi một chút rồi mới đổi sang một chủ đề không quan trọng: “Khóe miệng cô có dính thứ gì kìa.”

Triệu Mạn Chi đang gõ bàn phím, không rảnh tay để lau, cô vô thức li.ếm li.ếm khóe miệng.

Càng giống một đứa trẻ hơn nữa.

Đến khi cô nhận ra, cô ngượng đến mức muốn độn thổ, vùi đầu xuống, dùng màn hình máy tính che khuất tầm nhìn của Trang Hựu Khải: “Cái đó… anh có thể coi như chưa nhìn thấy được không ạ?”

“Không sao đâu.” Trang Hựu Khải nhắc lại câu nói cũ: “Dù sao chúng ta cũng là mối quan hệ có thể tâm sự, nói chuyện phiếm rồi, vậy nên điều này cũng không tính là thất lễ.”

Phòng chờ hành chính về đêm chỉ còn lại ánh đèn hành lang dịu nhẹ, bao trùm lên khuôn mặt anh một vầng sáng mờ ảo, khiến Trang tiên sinh tối nay trông có vẻ dễ nói chuyện hơn, khiến người ta có khao khát được trút bầu tâm sự. Đúng như lời anh nói, đó là mối quan hệ có thể tâm sự, nói chuyện phiếm, vậy nên nói một chút chuyện ngoài công việc dường như cũng chẳng có gì đáng ngại.

“Vậy Trang tiên sinh có rảnh không ạ? Nói chuyện phiếm vài câu.”

Trang Hựu Khải đặt tập tài liệu trong tay xuống, ra vẻ đang chú tâm lắng nghe.

“Tôi có một người bạn.” Không ngờ, cô cũng có ngày dùng “bạn” để bắt đầu câu chuyện của mình: “Cô ấy dạo này có chút mâu thuẫn với bạn thân của mình. Không biết là vấn đề của ai, những người xung quanh đều rất thân với cả hai người nên phản hồi cũng không mấy khách quan. Vậy nên tôi muốn hỏi anh, xem từ góc nhìn của một người ngoài cuộc thì anh nghĩ sao về chuyện này.”

“Cô nói đi.”

“Bạn tôi và bạn cùng phòng quen nhau đã lâu. Vì bạn cùng phòng khá hướng nội, nên trong cuộc sống hàng ngày, bạn tôi thường bao quát mọi việc cần giao tiếp và ra quyết định. Thế nhưng, có vẻ như lâu dần, bạn cùng phòng lại cảm thấy bạn tôi quá áp đặt, không quan tâm đến cảm nhận của mình. Mà vì điều này, cô ấy còn nghi ngờ tình bạn giữa họ, nói rằng bạn tôi chỉ cần một người để làm nền, cần người hợp tác diễn kịch để người khác thấy cô ấy rất lương thiện.”

Đã rất lâu rồi, nhưng khi nhắc lại câu nói này, Triệu Mạn Chi vẫn cảm thấy đau lòng như dao cắt. Cô cầm ly nước chanh trên bàn nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên, con người mà, ai cũng có cảm xúc. Tôi… bạn tôi nghe xong câu đó cũng rất buồn, thấy những gì mình bỏ ra đều vô ích. Nên cô ấy muốn vạch rõ ranh giới với bạn cùng phòng. Nhưng đôi khi lại nghĩ liệu mình có làm quá đáng không, không để lại cho đối phương chút đường lui nào, dù sao thì bạn cùng phòng đó ở trường ngoài cô ấy ra cũng chẳng còn ai thân thiết nữa.”

Trang Hựu Khải chống cằm: “Còn gì nữa không?”

“Cũng có.” Cô do dự rồi vẫn bổ sung phần về Trần Mục Xuyên: “Bạn cùng phòng thích một người con trai, nhưng bạn tôi thấy người con trai này phẩm hạnh không được tốt lắm nên đã khéo léo nhắc nhở rồi. Nhưng bạn cùng phòng lại nghĩ bạn tôi vì không muốn mất đi người theo đuổi này nên mới cố tình nói những lời đó để cô ấy từ bỏ.”

“Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Thực ra còn nữa, nhưng đều là chuyện về Trang Hựu Khải, cô không tiện xen lẫn vào câu chuyện thuộc về “người bạn” này.

“Muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?” Anh hỏi.

“Thật lòng.”

“Vậy tôi sẽ nói thẳng.” Trang Hựu Khải vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Cái loại kẻ vô ơn được nuông chiều quá mức, bị bảo vệ quá tốt, muốn tự mình đi tìm khổ sở. Em cứ mặc kệ cô ấy đi, tốt nhất là nên tránh xa ra một chút. Kẻo đến một ngày nào đó bị tổn thương rồi khóc lóc trước mặt, lại vô duyên vô cớ gây phiền phức.”

“...” Quá lâu rồi không được chứng kiến uy lực từ cái miệng của Trang Hựu Khải, Triệu Mạn Chi nhất thời có chút không quen. Mãi một lúc sau, cô mới lắp bắp sửa lại: “Là bạn tôi mà.”

“Bất kể là ai, chung quy cũng phải nhận ra rằng kết thúc một mối quan hệ tiêu cực không phải là chuyện xấu. Mỗi mối quan hệ đều có thể mang tính giai đoạn, giống như các đường thẳng giao nhau rồi lại tách rời, đó là điều hiển nhiên. Khoảng cách luôn giữ nguyên không đổi chỉ có thể là người lạ.”

Anh nói chuyện rõ ràng, mạch lạc, mang theo một sức mạnh không thể phản bác: “Vậy nên, rút lui kịp thời cũng là một sự tỉnh táo, không cần tự trách, hãy nhìn về phía trước.”

Triệu Mạn Chi gật đầu nửa hiểu nửa không, nhưng khi suy nghĩ sâu hơn, trong lòng cô lại dần dâng lên một nỗi buồn.

Đây là Trang Hựu Khải, và cũng là Trang Hựu Khải.

Có lẽ là do dạo gần đây trở nên quá thân quen, anh đã cho cô quá nhiều sự dung túng và những ngoại lệ khiến Triệu Mạn Chi quên mất rằng một người thừa kế được đào tạo từ gia tộc hào môn, ngoài thương trường ra vẫn quyết đoán, không hề dây dưa chút nào.

Vậy thì cô và Trang tiên sinh bây giờ đang xích lại gần, đan xen vào nhau, hay đang dần xa cách đây?

“Mỗi mối quan hệ đều có thể mang tính giai đoạn,” Triệu Mạn Chi môi khẽ run rẩy, lặp lại lời anh: “Vậy thì, mối quan hệ có thể tâm sự, nói chuyện phiếm, cũng vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment