Mandarin Của Tôi

Chương 16

Type: LDMhiNhi

Hai người họ lên xe, suốt quãng đường về khách sạn đều im lặng không nói với nhau lời nào. Kiểm Biên Lâm bảo trợ lý Hiểu Vũ đưa Sơ Kiến về phòng, còn bản thân thì theo xe trở về đoàn quay phim. 

Sơ Kiến trở về phòng mà cơn giận vẫn cứ nghẹn ứ trong lòng ngực. 

“Chị, em có thể mượn máy tính xách tay của chị một lát được không?” Hiểu Vũ cười: “Tổng giám đốc Tạ bảo em xem một số tài liệu ạ!”.

Sơ Kiến gật đầu, bật máy tính của mình lên rồi đưa cho Hiểu Vũ. Không vao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng hát hò náo nhiệt phát ra. 

Hiểu Vũ cười ha hả trước màn hình máy tính: “Chị, chị xem đi, mấy bạn fan này vui thật”.

Hiểu Vũ quay máy tính lại cho cô xem. 

Theo tiếng nhạc trong đoạn phim, Kiểm Biên Lâm đang đứng dưới ánh đèn, cởi trần nửa người trên, ra sức nhảy theo tiết tấu sôi động. Góc quay rất xa, hình như là từ fancam, có thể loáng thoáng nhận ra anh đang cắn môi dưới, cả lồng ngực và vòng eo xuất hiện lớp mồ hôi lấm tấm nhàn nhạt. 

“Party sinh nhật năm ngoái đấy ạ! Đẹp không chị?”

Hình ảnh chuyển sáng một người khác đang đi lên sân khấu, biểu diễn lại đoạn anh vừa nhảy, xoay người rồi hai ngón tay đặt lên thắt lưng phía sau. Tiếp đó là cảnh ở sân bay vào mùa hè, cũng không biết sao anh lại bị fan lôi kéo áo ngoài, để lộ ra xương quai xanh…

Trợ lý của anh cười khanh khách vì đoạn phim được cắt nối và biên tập quá tuyệt, tuyển tập đủ các cảnh lộ thân của thần tượng. 

“Mấy năm nay, người hâm mộ đều cuồng nhiệt thế này cả.” Hiểu Vũ cười: “Số lượt like đoạn phim này đã lên đến hàng trăm nghìn rồi, ha ha! Lúc còn bé, em cũng hâm mộ ngôi sao lắm, nhưng chưa bao giờ làm mấy thứ này cả. Khi đó, mạng Internet còn chưa phát triển đến thế”.

Trợ lý Hiểu Vũ tiếp tục huyên thuyên, cười đùa với đám người công ty trong nhóm Wechat. Mọi người rối rít bình luận nói đoạn phim này tuy do fan làm nhưng cũng có thể xem là tác phẩm lớn đặc biệt đấy. 

Họ đang thảo luận vấn đề quan hệ công chúng, thời đại này gắn mác và tạo lập địa vị cho thần tượng quả thật đã trở thành chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng, chắc hẳn trợ lý Hiểu Vũ sẽ không tin rằng đây là lần đầu tiên Sơ Kiến nhìn kỹ Kiểm Biên Lâm với tư cách là một ngôi sao…

Có lẽ bởi vì từ bé đã lớn lên cùng anh, nhìn thấy những thứ này sẽ có cảm giác hơi quái lạ, nhất là… mấy cảnh quay lộ thân thể như thế! Nhìn anh ở trần nhảy từ những góc quay này thật sự khiến cô hơi xấu hổ. Càng xấu hổ hơn chính là vị trợ lý nhỏ này của Kiểm Biên Lâm còn đặc biệt thích gửi tin thoại, hết câu này đến câu khác: “Tôi thấy thân hình anh Kiểm của chúng ta rất đẹp, hông còn thon nữa này. Hay Tổng giám đốc Tạ à, chúng ta chơi trò cuồng eo đi!”.

Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng Sơ Kiến không phải người ngoài nên nói năng trong nhóm cũng không e dè gì cả. Đề xuất này thật sự kích thích không ít người, khiến họ nháo nhào lên trêu đùa nhau. 

“Ha ha ha! Cậu đừng làm loạn, từ này thật khó nghe. Có điều, thân hình anh Kiểm quả thật là số một, rất… rất đáng chiêm ngưỡng!” Có người trả lời. 

“Fan nhắn nhủ lại là vô cùng thèm muốn đấy!”

“Không, không, tôi cảm thấy đẹp nhất không phải ở phần này, đoạn này lộ quá rồi.” Tạ Bân cười lớn: “Kín kín hở hở mới hấp dẫn. Năm ngoái, cậu ấy có một cảnh phim rất hay ho nhưng sau đó đã bị cắt bỏ. Đạo diễn muốn cậu ấy mặc vest nhưng bên trong không mặc ái gì cả. Để tôi rảnh sẽ gửi cho mấy người xem. Hình tượng lưu manh mà giở trò lưu manh thì có gì đáng xem đâu. Mẫu người bình thường lịch sự, nghiêm túc mà giở trò lưu manh mới chết người đấy!”.

Có người lại còn trực tiếp gửi cả tràng tiếng cười sặc sụa khó lòng kiềm chế nữa chứ!

Sơ Kiến nghe được bỗng thấy ngại ngùng, tự mình trốn sang một bên xem ti vi, nhưng đổi từ kênh này sang kênh khác mà vẫn không tìm được kênh nào có thể giúp cô tĩnh tâm lại. Liếc nhìn điện thoại lần nữa, cô mới phát hiện ra vài phút trước, Kiểm Biên Lâm có gửi một tin nhắn Wechat đến: Tầng sáu khách sạn. Chỗ gần phía Đông hành lang gấp khúc màu trắng nhất. Em xuống đi!

Thế này… xem như là không có gì xảy ra ư?

Sơ Kiến cầm lấy điện thoại, đấu tranh nội tâm quyết liệt một hồi. Thôi, không so đo với người bệnh làm gì.

Bên ngoài trời đã tối mịt, tất cả đèn trong vườn đều ẩn phía sau bụi cây hai bên lối đi. Thỉnh thoảng có và đôi nam nữ mặc đồ bơi và khoác áo choàng bên ngoài đi qua. Cảnh xuân khơi gợi, sắc xuân hút hồn đây mà!

Những hình ảnh lộ thân, lộ eo, xương quai xanh của anh và cả rất nhiều hình ảnh khác khi nãy vẫn còn rõ mồn một trong đầu Sơ Kiến, lời nói trêu chọc của nhóm người trong công ty anh vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Cảm giác mãnh liệt bất chợt ập đến. Tuy vẫn thường thấy bể bơi lộ thiên và bờ cát nhân tạo, nhưng ngay lúc này lại khiến cho lòng cô thấy hồi hộp, lại cũng không biết hồi hộp vì điều gì.

Sơ Kiến dựa theo vị trí anh nói tìm kiếm vài phút, cuối cùng cũng thành công tìm thấy người. Kiểm Biên Lâm thật biết chọn chỗ, góc chết nằm khuất ở khúc quanh thế này sẽ không có ai đi qua đi lại. Anh cho một tay vào túi quần, nhìn những con vật nhỏ chậm chạp bò trên dây leo. Chẳng rõ là còn gì, chỉ đơn thuần là giết thời gian trong lúc nhàm chán mà thôi. 

“Chúng ta đi lên thôi?” Sơ Kiến đến gần, vẫn cảm thấy không an toàn cho lắm. 

Cô đã có cảm giác này từ mấy năm trước, lúc Weibo mới vừa phát triển, Kiểm Biên Lâm còn chưa nổi tiếng như bây giờ. Hơn nửa đêm, cô bị anh kéo đi ăn cơm cùng Tạ Bân, lại còn bị đám fan trung thành ít ỏi của anh chụp được góc nghiêng dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt qua chiếc bình phong. Từ đó về sau, cô thật sự cảm thấy sợ hãi, có lẽ là do chứng bệnh tâm lý để lại từ thời học sinh, cực kỳ lo sợ bị người khác nhìn ngó chỉ trỏ. 

Không biết có phải là do được đêm tối và bóng cây che khuất hay không, cảm xúc vui buồn trên gương mặt Kiểm Biên Lâm bỗng khó phân biệt: “Một chút nữa rồi lên”.

“Ồ...” Vậy bây giờ làm gì?

Bầu không khí rõ quái lạ. 

Cô chăm chú nhìn anh mà vẫn không nhìn ra biểu cảm nào. Dĩ nhiên, anh không tức giận cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao thì cũng đã sớm thích ứng với chuyện này hơn hai mươi năm rồi. Chỉ là cô thấy rất kỳ lạ, rõ ràng từ bé đến lớn anh đều tỏ ra lạnh lùng và kiệm lời, biểu cảm khuôn mặt nghèo nàn như thế mà lúc đóng phim lại rất nhập vai, làm cách nào được vậy nhỉ?

Kiểm Biên Lâm nhìn xung quanh, vị trí này khá đẹp, không uổng công anh đi tản bộ dưới lầu suốt hai mươi mấy phút mới tìm được đến đây.

Nơi này là một khoảnh sân lộ thiên của khách sạn, ngoại trừ biệt thự, chỉ có bể bơi và bờ cát nhân tạo. Người qua lại tương đối ít, phải quét thẻ mới vào được, ít nhất cũng an toàn hơn nhiều so với sòng bạc và khu mua sắm tầng dưới. 

Anh nắm chặt bàn tay trống rỗng lại, che miệng rồi hắng giọng, lại lần tìm chiếc bật lửa trong túi ra, sau đó lấy một vật nhỏ trong chiếc thùng giấy đặt trên ghế đá dài bên cạnh hành lang. Trường quay thật sự là một nơi tốt, muốn tìm gì cũng có, tuy hơi ngại một chút.

Sơ Kiến còn chưa nhìn rõ thứ anh cầm trên tay thì đã trông thấy ngọn lửa leo lét bốc lên từ chiếc bật lửa trong lòng bàn tay anh, chập chờn đốt cháy vật kia.

Ánh lửa toả ra xung quanh.

Kiểm Biên Lâm nương theo ánh sáng chăm chú nhìn kỹ cô, đinh nói gì đó hợp với hoàn cảnh, nhưng cân nhắc cẩn thận xong vẫn không thốt ra lời nào. Anh đặt que sáng đang bắn ra những tia lửa xèo xèo vào lòng bàn tay cô: “Không phải em thích trò này sao? Hôm nay, đoàn quay phim có dùng đến, anh thấy chúng rất hay nên cầm vài cái về cho em. Đốt hết cái này vẫn còn nữa.”

Là… cây pháo bông.

Sơ Kiến nhận lấy muốn bỏng tay, hoàn toàn rơi vào tình cảnh lúng túng: “Lúc còn bé mới thích thôi. Đã hai mươi mấy tuổi rồi, ai còn chơi cái này nữa chứ!”.

Tiếng pháo cháy vang lên hoà cùng mùi khói không ngừng lan toả. Tay Sơ Kiến đã ngứa ran: “Làm sao để tắt thứ này đây…”.

Cô biết mình nói những lời này thật sự chẳng lãng mạn chút nào, nhưng hoàn cảnh xung quanh thật sự kích thích. Bên cạnh bể bơi giữa trời thoáng đãng, nếu chơi pháo bông cùng ba Kiểm Biên Lâm lại không thành vấn đề, kể cả là Tạ Bân hay ba mẹ cô cũng được, nhưng với anh thì thật bối rối.

Trong đầu cô đầy ắp thảm cảnh khi bị người ta xỉa xói tơi tả, đến cả câu hỏi đáp sai lúc thi vào tiểu học hay bất cứ vấn đề nào đại loại như thế cũng đều có thể bị phơi bày lên mạng. 

Kiểm Biên Lâm im lặng chốc lát: “Đợi nó cháy hết đi, chắc sẽ nhanh thôi”.

Sơ Kiến có chút không đành lòng: “Em rất vui”.

“Anh nhìn ra được.” Kiểm Biên Lâm trả lời có lệ.

Anh nhìn ra được là cô không hề vui vẻ gì. Nói thật lòng, biểu hiện của Sơ Kiến còn không vui bằng mấy người trợ lý khi chơi cái này hồi chiều. Điều này khiến Kiểm Biên Lâm, người đặc biệt đi tìm bộ phận đạo cụ để xin thứ này về khá là... Nói thế nào đây, cảm giác thất bại hoặc phiền não khi không biết bước tiếp theo phải làm sao bất chợt lấp kín tâm trí của anh.

Hai người cứ trơ mắt nhìn nó cháy xèn xẹt cho đến khi tắt hẳn. Xung quanh bỗng chốc tối đi.

Cuối cùng, Sơ Kiến bất giác thở dài, muộn màng nghĩ đến việc anh phải xin riêng từ đoàn phim mang về. Cô nắm chặt que pháo nhỏ đen sì đã cháy hết, ngẩn ngơ hồi lâu. Cảm giác chân thực trong lòng nói cho cô biết mình đã cảm động mất rồi. Dường như anh đã thay đổi rất nhiều. Sơ Kiến khẽ kiễng gót chân, vẻ hơi khẩn trương.

Vẫn còn giận sao? Kiểm Biên Lâm không dám chắc bèn đưa tay thăm dò, muốn lấy lại chiếc que đã đốt hết từ tay cô, tìm thùng rác vứt bỏ. Tay vừa đưa đến một nửa thì bỗng có thứ gì đó chạm nhẹ vào lồng ngực. Sơ Kiến lặng lẽ dang hai tay ôm lấy anh, một hành động không liên quan và cũng không được tự nhiên cho lắm.

Cằm anh bị những sợi tóc con của cô lướt qua, ngứa râm ran, vừa cúi đầu định lên tiếng lại bị Sơ Kiến giành trước: “Lần sau đừng dùng cái này nữa, bị chụp được sẽ rất phiền phức.”

Khóe môi đang mím chặt của Kiểm Biên Lâm chợt giãn ra. Anh đưa cánh tay chầm chậm đặt lên vai cô rồi lướt xuống định ôm lại thì cô gái trong lòng chợt nghĩ đến chuyện không được phép gì đấy lại dứt khoát đẩy anh ra: “Đi lên thôi”.

Bước chân vội vã, Sơ Kiến quay người bỏ chạy, thật ra là muốn giấu đi khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai của mình.

Vừa nãy, khi vô tình chạm phải thắt lưng sau lưng anh, trong đầu cô liên tục hiện ra những hình ảnh trong đoạn phim ban chiều. Yêu đương với diễn viên thật chẳng tốt lành gì cả, từ bé đến lớn chưa từng thấy ngực và lưng để trần của anh, vậy mà bây giờ thấy hết cả rồi, mà còn là dạng nhìn thấy tất tần tật như nhân dân cả nước nữa chứ!

Quay trở về phòng, Hiểu Vũ còn đang làm theo lời Tạ Bân nói, tập hợp từng đoạn phim tư liệu để chuẩn bị gửi cho bộ phận PR vào ngày mai thì thấy hai người trước sau bước vào. Sơ Kiến vừa định đi đến phòng khách thì đã bị Kiểm Biên Lâm ở phía sau đưa một tay ôm lấy, nửa kéo nửa ôm vào phòng thay đồ cách phòng khách một bức tường.

Hiểu Vũ nghe thấy tiếng động, bèn gọi một tiếng: “Ban nãy, anh Từ bên bộ phận đạo cụ gọi cho em, anh ấy nói ở đây cấm đốt pháo bông, bảo anh chơi cẩn thận một chút”. 

Nói đến đây, Hiểu Vũ thấy lạ nên ngẩng đầu tò mò: “Anh Kiểm, bên đó nói anh lấy đi nửa thùng pháo bông để dụ thỏ. Khách sạn cao cấp như vậy mà cũng có thỏ à? Hay là chương trình đặc biệt nào thế?”.

Ánh mắt Kiểm Biên Lâm rất hờ hững, tỏ vẻ không muốn giải thích. Sơ Kiến chột dạ lên tiếng: “Ở dưới lầu đấy, khách sạn chuẩn bị riêng cho mấy em nhỏ xem, thỏ tai dài Scotland”.

Cô chỉ muốn chạy ngay vào phòng khách nhưng đã bị Kiểm Biên Lâm chặn lại không cho cô đi qua. Sơ Kiến vòng qua hết bên này đến bên kia, nhưng sợ Hiểu Vũ bên bàn sách sau bức tường bên kia nghe thấy nên cũng không dám quyết liệt. 

“Ồ!” Hiểu Vũ cười ha ha hỏi tiếp: “Thỏ tai dài Scotland à? Mới mẻ thật, em mới chỉ nghe nói đến mèo tai cụp Scotlands thôi”.

“Có mà, chỉ… chỉ là hiếm thôi, khách sạn mới mang ra cho mấy em nhỏ xem.” Thật ra thì cô cũng không biết có loại thỏ này hay không nữa. 

Kiểm Biên Lâm thừa dịp bắt lấy cô.

Anh xoay người Sơ Kiến lại, đưa tay giữ chặt đầu cô rồi hôn lên đôi môi nhỏ nhắn vẫn còn muốn tiếp tục giải thích kia. Hơi thở của anh nóng rực phả vào chóp mũi và hai gò má Sơ Kiến.

Sơ Kiến chưa kịp chuẩn bị đã hoàn toàn mất kiểm soát, khẽ nuốt trọn làn hơi. Động tác nhỏ bé nhưng lại như đang mút nhẹ lấy đầu lưỡi anh.

Kiểm Biên Lâm thoáng sửng sốt. Bàn tay sau đầu cô bỗng siết lại, anh ngậm chặt lấy môi cô. Ngón tay luồn qua mái tóc ngắn kéo cô tới sát mình hơn. 

Sơ Kiến mở to đôi mắt, hai gối mềm nhũn, cảm giác râm ran lan toả như từng cơn sóng biếc, dồn dập và không ngừng vỗ vào lưng.

Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng sâu sắc và trọn vẹn. Một tiếng trước, họ chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi trên con phố không biết tên ở Macau, không khác gì thuở ban đầu, nhưng giờ đây đã thực sự là hôn rồi. 

Hai người - cô và Kiểm Biên Lâm – thật sự hôn nhau rồi!

“Không phải thỏ nhát gan lắm sao?” Giọng Hiểu Vũ lại truyền đến: “Chúng không bị dọa ạ?”.

“Thỏ tai dài Scotland gan dạ lắm, không sợ pháo bông, nhìn thấy...” Trong mắt Sơ Kiến chỉ còn đong đầy ánh mắt anh. Cô ngập ngừng nói tiếp với vẻ ngốc ngếch và khờ dại: “... còn rất vui mừng nữa…”.
Bình Luận (0)
Comment