Mandarin Của Tôi

Chương 17

Type: LDMhiNhi

Đêm đó là lần thứ ba trong đời Sơ Kiến mất ngủ. Cô phát hiện Macau là một nơi rất thần kỳ. Ví dụ như lần trước, sau khi bắt gặp Kiểm Biên Lâm ở sòng bạc, anh bắt đầu thường xuyên gặp gỡ cô, quan hệ giữa hai người đột ngột tiến triển vượt bậc khiến cô không kịp trở tay. Tuy vậy, những đêm mất ngủ cũng bắt đầu kéo nhau tìm đến cô hết lần này đến lần khác. 

Hơn ba giờ sáng, Sơ Kiến chong chong nhìn trần nhà, đã tính toán xong việc sửa sang lại phong cách của chi nhánh mới vào năm sau nhưng vẫn không sao ngủ được, thế là cô lấy chiếc ái khoác len màu đỏ rồi ra khỏi phòng. 

Kết quả là khi vừa đổi chips ở dưới lầu, định nếm thử thú vui đánh bạc thì Kiểm Biên Lâm đã gọi một cú điện thoại đến. 

Ba giờ sáng, rất nhiều máy đánh bạc đều chỉ còn một, hai khách. Sơ Kiến chọn máy không có ai, Kiểm Biên Lâm đã nhanh chóng tìm đến, ngồi xuống bên cạnh cô. Vì muốn che giấu một chút, lúc ra ngoài anh đã đeo thêm chiếc kính mắt có nửa gọng màu xám. 

“Anh cũng mất ngủ à?” Sơ Kiến bất chợt có cảm giác mình đang phung phí tài sản thì bị bắt ngay tại trận, “Chẳng phải ngày mai vẫn còn quay phim ư?”. 

Vẻ mặt anh nghiêm túc đến phát sợ, lấy một chồng chips để trước mặt cô, lần lượt đếm từng cái. Từng tiếng tạn tách vang lên, tiết tấu nghe khá đặc biệt…

Sơ Kiến suy nghĩ chốc lát, cũng không biết anh định làm gì, không kìm được định lấy hai chips từ lòng bàn tay anh bỏ vào máy, kết quả vừa mới giơ tay ta đã bị anh nắm lấy. Cô khẽ giãy ra, mặt ửng đỏ. 

May mà Kiểm Biên Lâm chỉ nắm hờ rồi buông ra ngay: “Lần trước thua còn chưa đủ, lần này lại còn dám tiếp tục nữa à?”.

Sơ Kiến sầu não: “Dù sao thì em đổi những thứ này cũng để thua thôi mà, giết thời gian một chút”.

“Tại sao mãi mà em không thắng được thế?”

“Em đâu biết chơi.”

Kiểm Biên Lâm tháo kính xuống, nở nụ cười hiếm có: “Đỏ tình đen bạc à?”.

Sơ Kiến hơi giật mình, giả bộ chống cằm đánh trống lảng nhìn sang nơi khác, vờ như không nghe thấy. 

Kiểm Biên Lâm lấy từ trong người ra từng đồng chips mệnh giá cao, đến tận khi xếp thành bảy, tám chồng trước mặt cô xong mới cất lời: “Thua hết mấy chồng này đi!”.

Sơ Kiến còn tưởng anh nói đùa, nhưng một tiếng sau, cô đã không còn cười nổi nữa. Chỉ hơn sáu mươi phút mà cô đã thua đến đồng chips đỏ cuối cùng. Nắm lấy nó lật qua lật lại trong lòng bàn tay, cô mếu máo: “Anh cũng không chịu giúp em thắng lại nữa”.

“Đầu anh hơi đau, không muốn động não.” Không hiểu sao dường như tâm trạng của Kiểm Biên Lâm khá tốt, “Coi như là cống hiến cho ngành thuế Macau đi!”.

Thật ra còn một câu anh vẫn chưa nói. Mấy đồng chips kia anh đã thắng được trong sòng bạc này từ lần trước ở Macau. Đêm đó, trước khi đến gặp Sơ Kiến ở đây, anh đã thắng không ít trong phòng VIP. Lúc đó, cơ thể anh cũng không thoải mái cho lắm, nhưng dù đặt bất cứ cái gì cũng thắng cả. 

Khi ấy, đám ông chủ công ty tư nhân đeo một đống túi chéo bên người hưng phấn đến mắt sáng rỡ, ai nấy đều xuýt xoa tài đánh bạc của anh. Nhưng anh nào có tài cán gì, chỉ một câu “đen tình đỏ bạc” đã đủ khái quát cả rồi. 

Vì vậy tối nay, anh cho cô những thứ này, mục đích là muốn cô thua lại, tốt nhất là thua sạch tất cả chỗ đó đi. Quả thật, Sơ Kiến đã không phụ sự mong đợi của anh: Thua sạch sành sanh!

Sơ Kiến chưa từng thấy ai thua tiền mà vui vẻ đến vậy, nhưng cô lại không vui mừng nổi, cố gắng tự kiểm điểm bản thân rồi kéo ghế ra, lôi anh đi về. 

Cuối cùng, cô than ngắn thở dài đi thang máy trở về tầng của mình, vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ “Quả nhiên mất ngủ vừa hao tiền tốn của vừa tổn thất tinh thần, nhất là ở những nơi như Macau, nhất định phải bảo đảm chất lượng giấc ngủ tối ưu. Đó là phương pháp duy nhất để bảo vệ ví tiền”.

Kiểm Biên Lâm đứng sau lưng cô, tuy vẫn đau đầu nhưng không gấp gáp về phòng mà chậm rãi đi theo bước chân cô, nghe cô lẩm bẩm. 

“Em muốn gỡ gạc lại.” Sơ Kiến đột nhiên dừng bước, quay phắt người, đưa hai ngón tay nắm đồng chips đỏ còn sót lại, đưa đến ngay dưới tầm mắt anh. “Để cảnh cáo mình không thể lại…”.

Kiểm Biên Lâm cúi đầu, môi chạm vào ngón tay đang nắm đồng chips của cô. Tay cô run lên, suýt nữa đánh rơi đồng chips. Anh chỉ chạm vào như thế, không thêm động tác dư thừa nào, cảm giác mềm mại và ấm áp cùng những đường vân mỏng manh trên môi anh đều bị phóng đại vô hạn, như thể in hẳn dấu ấn lên ngón tay cô vậy. Sau đó, anh đã nói gì, rồi trở về phòng như thế nào, cô đều quên mất, chỉ nhớ được mỗi động tác này như thể nó đã khắc vào trong tim…

Không lâu sau đó, Kiểm Biên Lâm bay thẳng từ Macau đến Hồ Nam tham gia hoạt động, Sơ Kiến cũng trở về Thượng Hải.

Khi hai người chia tay nhau ở sân bay, Kiểm Biên Lâm còn đòi lấy chìa khoá nhà Sơ Kiến như lẽ đương nhiên. Tuy lần trước ba mẹ cô cũng từng giao chìa khoá cho anh, nhưng khi đó khác với bây giờ. Tóm lại, lúc Sơ Kiến lấy chìa khoá từ túi ra đưa cho anh, trong lòng còn xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Không thể diễn tả được, thật sự là khó diễn tả!

Lúc Sơ Kiến ngồi cắn thiat trên tầng hai của nhà hàng Tây nào đấy gần công viên Phục Hưng, Thượng Hải chờ gặp Đồng Phi, cô vẫn không sao suy nghĩ thông suốt được về sự tiến triển thần tốc của hai người ở Macau. Thế nên, cô hoàn toàn không mở miệng nói cho Đồng Phi biết rằng mình và Kiểm Biên Lâm đã bất ngờ yêu đương. 

“Cậu sẽ đưa chìa khoá nhà cho bạn trai cậu phải không?” Sơ Kiến hỏi một câu vu vơ, không đầu không cuối. 

“Đưa chứ! Anh ấy phải cho mèo ăn và đổi cát giúp mình.” Đồng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, “Đi thôi, mình phải đi gặp phía nhà sản xuất, nhờ cô ấy giới thiệu đạo diễn cho mình, lót đường cho bộ phim tiếp theo của Lâm Thâm mới được”.

“Hẹn gặp ở đâu?” Cô ngơ ngác. 

“Gần đây thôi, chỗ dựng cảnh tạm thời.”

Đồng Phi vẫy tay gọi tính tiền rồi dẫn Sơ Kiến đi bộ đến phim trường. 

Nơi đó nằm sâu trong một con ngõ nhỏ cách nhà hàng kia không xa, đi đến cuối ngõ rẽ qua là đến, đó là khu nhà trọ đang cho công nhân xây dựng thuê tạm. Để đề phòng bị quấy rầy, cổng khu nhà đã được khoá lại, một chàng trai ngồi đấy giữ cửa: “Tìm ai vậy?”.

“Tổng đạo diễn Tạ.” Đồng Phi báo tên nhà sản xuất: “Tạ Lâm Lâm”.

Anh chàng quay đầu lại hỏi một câu rồi cho hai người vào. 

Họ bước vào giữa lúc mọi người đang nghỉ ngơi. Đồng Phi vừa dựa theo vị trí người ta chỉ để đi tìm Tạ Lâm Lâm vừa rỉ tai Sơ Kiến: “Nam chính bộ phim này cũng nổi tiếng cỡ Kiểm Biên Lâm và Ứng Thần. Có điều, Kiểm Biên Lâm chuyên đóng phim điện ảnh, còn người này chỉ đóng phim truyền hình là chủ yếu”.

Trước kia, Đồng Phi từng dẫn dắt Ứng Thần, nhưng vừa mới nổi tiếng đã bị người ta cướp mất, nên mỗi khi nhắc đến cái tên này cô ấy vẫn còn khá đay nghiến: “Năm nay, Kiểm Biên Lâm thì bùng nổ còn người này chìm hẳn rồi. Nhưng được cái người ta biết phô trương hơn Kiểm Biên Lâm, chỉ tính từ trợ lý đến thợ trang điểm thôi mà đến những sáu người cơ đấy!”.

Sơ Kiến “à” một tiếng, không hiểu vì sao anh ta cần nhiều trợ lý đến vậy. Hai người họ đi vòng qua phòng khách, tìm được Tạ Lâm Lâm ở phòng ăn. 

Tạ Lâm Lâm đang tức giận lật qua lật lại món đồ trong tay, trông thấy Đồng Phi liền sa sầm mặt lại: “Cô nói xem, hợp đồng đã ký là phải quay đến ngày mười bảy thì vì cớ gì mà ngày mười bốn cậu ta đã đi quay chương trình khác rồi bỏ ngang không chịu đóng nữa chứ! Tôi vì cậu ta mà không biết đã vứt bao nhiêu bộ phim rồi. Một cảnh tốn cả trăm nghìn tệ đấy, vậy mà không quay được một cảnh nào, nguyên cả phim bị cậu ta vứt xó hết”.

“Lục Tòng Văn vẫn thường như vậy mà?” Đồng Phi khoác vai Tạ Lâm Lâm, “Lần trước đã nói cô đừng dùng cậu ta mà không chịu nghe”.

“Thì chẳng phải cậu ta đang nổi tiếng sao? Đâu phải cô không biết hiện giờ đang thiếu hụt diễn viên. Phía đài truyền hình mua bản quyền phim lại quen biết cậu ta nữa. Năm ngoái, cậu ta chưa nổi đến vậy, hơn nữa đêm phải ra ngoại ô thử vai cũng vui vẻ chấp nhận.”

Tạ Lâm Lâm càng nghĩ càng giận, lại oán trách hai câu rồi bỗng nói: “Ôi, thật ra ban đầu cứ đưa kịch bản cho Kiểm Biên Lâm là được rồi, anh ta tuy không dễ thuyết phục nhưng dù sao cũng có tinh thần nghề nghiệp hơn”.

Đồng Phi ho khan, liếc nhìn Sơ Kiến. Sơ Kiến nhận lon nước từ một trợ lý đưa đến, vờ như không nghe thấy gì. 

“Nhưng Kiểm Biên Lâm không đóng phim truyền hình.” Tạ Lâm Lâm tỏ vẻ phiền não: “Đưa kịch bản đến xưa nay đều chỉ nhận được hai chữ ‘từ chối’, cơ hội thương lượng còn không có nữa là…”.

Đồng Phi lại ho khan. 

Tạ Lâm Lâm nghi ngờ: “Sao vậy? Nhắc đến Kiểm Biên Lâm là cô giống như uống phải thuốc kích thích thế? Nghe nói cô với anh ta khá thân? Không phải là…”.

Đồng Phi bị sặc thật: “Đừng nói bậy, anh ta vốn không thích người trong giới đâu”.

“Thảo nào…” Tạ Lâm Lâm hạ giọng: “Nghe nói lần này anh ta đến quay phim ở Macau có dẫn theo một cô gái. Cái cô ban đầu tham gia cuộc thi hát chung với anh ta lúc mới ra mắt rồi cùng nhau nổi tiếng không phải cũng có quan hệ đặc biệt với anh ta sao? Tôi nghe người trong đài nói…”.

Tay Sơ Kiến chợt khựng lại, cảm giác trong lòng có chút quái lạ. Khi nãy, cô vẫn còn thấy thú vị khi lắng nghe cuộc đối thoại của hai người này, nhất là lúc khen Kiểm Biên Lâm có tinh thần nghề nghiệp. Nhưng bây giờ thì… Sơ Kiến đột nhiên không còn mặn mà muốn nghe nữa.

Trong khi hau người họ tiếp tục trao đổi thông tin, cô đưa mắt nhìn nhân viên xung quanh nhưng chẳng thấy một ai quen biết, đành đi lòng vòng rồi bước vào một phòng ngủ không người. 

Đồng Phi nói nơi này do tổ đạo cụ chịu trách nhiệm sửa sang và trang hoàng, đúng là rất có gu thẩm mỹ. 

Cô lần sờ bức tường được trang trí kín mít, quay người lại, đúng lúc trông thấy Lục Tòng Văn vừa kết thúc cảnh quay đang đi đến. Sơ Kiến nhìn thấy cậu ta, liền lập tức nhớ lại cả đống lời than vãn khi nãy của Tạ Lâm Lâm. 

Cậu ta nhìn thấy Sơ Kiến cũng tỏ vẻ sửng sốt, ánh mắt lộ rõ suy nghĩ: Là người hâm mộ đi theo nhân viên trường quay đến xem thần tượng đóng phim à?

Có lẽ đã sớm quen với việc ngày ngày bị quấy rầy và vây xem thế này, anh chàng ngôi sao kia thản nhiên kéo ghế xếp qua ngồi xuống, nhìn cô với vẻ “Cô đã theo nhân viên vào đây, vậy tôi đành cố làm vẻ mặt ôn hoà thân thiện với cô thôi”.

Ây da, thật là khó xử! Nếu cậu ta biết cô hoàn toàn không có ý định bắt chuyện, chụp hình hay xin chữ ký thì…

Sơ Kiến thầm áu ngại thay cậu ta, giả bộ không trông thấy ai cả, tiếp tục sờ soạng vách tường, đồ gia dụng, bàn, đèn tường như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật rồi cứ thế bước ra ngoài với vẻ vô tội. 

Lúc ra khỏi phòng ngủ, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Để tránh tình huống này xuất hiện lần nữa, Sơ Kiến không dám chạy lung tung khắp nơi mà ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn chờ Đồng Phi suốt hai tiếng liền. 

Khi Đồng Phi và đạo diễn đã trò chuyện xong, nơi này cũng bắt đầu thu dọn, kwets thúc công việc. Tạ Lâm Lâm rủ Đồng Phi đi ăn với mọi người để tiếp tục trò chuyện, cô ấy cũng không từ chối. Lúc tất cả ra ngoài, trời đã sập tối, lại còn lất phất mưa bụi. 

“Chỗ này không dễ bắt xe đâu nhỉ?” Sơ Kiến quan sát xung quanh. Đây là đường một chiều, ven đường lại đỗ một dãy xe cộ, hoàn toàn không thấy dấu vết xe taxi chạy qua. 

“Không cần bắt xe đâu, chúng ta đi bộ là được mà.” Tạ Lâm Lâm cười. 

Ánh mắt coi bị thu hút bởi một chiếc xe vô cùng quen thuộc đang đỗ ven đường, chưa kịp nhìn biển số thì cửa xe bên chỗ ghế lái đã bị đẩy ra. Người xuống xe mặc áo thun và quần dài thể thao, nhìn chẳng ra dáng ngôi sao gì cả. 

Kiểm Biên Lâm?

Tất cả mọi người – bao gồn cả Lục Tòng Văn dẫn theo hai trợ lý đang đi cuối – đều kinh ngạc. Đây không phải là khu điện ảnh truyền hình gì, chỉ là căn nhà được đoàn làm phim thuê tạm thời thôi, cũng chỉ quay vài ba ngày rồi đu, thế mà có thể vô tình gặp được anh ở đây, thật là quá trùng hợp. 

Kiểm Biên Lâm từng hợp tác với Lục Tòng Văn, thường chạm mặt nhau trong những buổi lễ trao giải lớn nhỏ, nên vừa nhìn thấy cậu ta, anh cũng khẽ gật đầu. Sau đó, anh đưa mắt nhìn mấy người quen và gật đầu chào hỏi. Khi đến gần Sơ Kiến, anh thẳng thừng bỏ lơ những người khác, không cần biết có phải là người quen hay không. 

Họ đã bốn ngày không gặp nhau rồi. 

“Sao anh lại trở về?” Bị anh nhìn chăm chú, Sơ Kiến có vẻ hơi sợ sệt, có cảm giác khốn đốn khi bất ngờ bị bại lộ giữa ban ngày ban mặt. 

Anh buồn cười nhìn cô: “Không về lẽ nào định cư ở Macau luôn à?”.

“…”

Sơ Kiến lặng thinh. Có thể đừng ở trước mặt mọi ngườ nói chuyện kiểu như vậy không…

Kiểm Biên Lâm nhìn cảm xúc biến hoá phức tạp trên gương mặt cô, liền đoán được cô không thích ở cùng mình trong hoàn cảnh bị người khác đứng xem như thế, vôi quay sang hỏi Đồng Phi: “Mọi người kết thúc công việc rồi, giờ đi ăn sao?”.

“À, đúng vậy.” Đồng Phi hoàn hồn trở lại, “Đi ăn thôi. Tôi còn tưởng anh hỏi địa chỉ để làm gì, thật không ngờ lại đến tận đây. Đi chung nhé?”.

Anh lắc đầu: “Tôi đến đón cô ấy thôi”.

“Ồ, vậy hai người đi đi!” Đồng Phi giải thích với Tạ Lâm Lâm: “Tôi và Kiểm Biên Lâm quen biết nhau là nhờ Sơ Kiến cả đấy! Hai người họ từ bé đã là hàng xóm, bạn bè thân thiết kiểu thanh mai trúc mã ấy!”.

Tạ Lâm Lâm bừng tình, mỉm cười: “Tốt quá, tôi hâm mộ nhất là kiểu tình cảm thời thơ ấy này”. 

Kiểm Biên Lâm nghe lời giải thích của Đồng Phi cũng chẳng buồn đính chính, chỉ giơ tay lên chạm vào gương mặt ẩm ướt nước mưa của Sơ Kiến. Vẫn còn ấm áp thế này thì chắc hẳn không bị dầm mưa rồi, may thật. 

“Về nhà chưa?” Anh hỏi. 

Cô khẽ thở phào, tỏ ý “Được, được, về nhà an toàn nhất!”. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không ổn: “Mấy ngày nay em chưa mua thức ăn nữa, hay là mình đi chung với Đồng Phi nhé?”. Dù sao anh cũng quen biết với mấy người này. 

Kiểm Biên Lâm im lặng một lát rồi nói: “Về nhà hâm nóng canh sườn bò là được, canh măng với sườn ấy”.

Hả? Anh đã về lâu như vậy rồi sao? Sơ Kiến còn tưởng rằng anh vừa mới rời sân bay không bao lâu.

“… Vậy về nhà ăn thôi.”

Mãi đến khi hai người họ lên xe rời khỏi, chiếc xe băng qua đèn giao thông ở ngã tư, đừng nói là biển số xe, ngay cả đuôi xe cũng không nhìn thấy nữa, mọi người mới đột ngột bừng tỉnh, ai nấy đều đã hiểu ra. 

Tạ Lâm Lâm đưa mắt nhìn Đồng Phi đầy ẩn ý: Cô lừa tôi à? Bạn thân cái quái gì chứ!

Đồng Phi cũng ngẩn người: Chết tiệt, tôi cũng có biết đâu…
Bình Luận (0)
Comment