Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 12

Ôm chậu cây mà cậu đặt tên là song sắc về nhà, tất cả tư liệu có liên quan tới nó ở phòng thí nghiệm đều bị cậu đặt vào không gian, sau này không bao giờ đem những cây này tới bệnh viện nữa.Bọn nhỏ chơi ném tuyết ở tiền viện, phụ thân ở bên nhìn, mẫu thân và Ngô thẩm chuẩn bị cơm tối trong bếp, cậu chào hỏi rồi đi về phía hậu viện, biết lúc này Khúc Phàm đã về nhà, vừa bước qua cửa nhà chính liền thấy Khúc Phàm ngồi trên tháp, ngồi thiền ngũ tâm hướng lên trời, nhìn bộ dạng nghiêm trang của anh khiến Thước Nhạc không nhịn được cười. Đặt chậu song sắc lên bàn, nhẹ nhàng tới bên cnahj Khúc Phàm, cầm cuốn sách bên chân anh lật xem, một quyển sách cổ khá cũ nát, không nhiều trang, đều là chữ phồn thể, nội dung bên trong rất nhiều, còn có hình ảnh, chỉ rất rõ vị trí huyệt đồ, còn có huyệt ẩn, không ngờ y thuật của người xưa thật lợi hại, có vài huyệt ẩn ngay cả Thước Nhạc cũng không biết.

Thước Nhạc vừa vào phòng Khúc Phàm đã phát hiện, vươn tay ôm cậu vào lòng. Thước Nhạc nghiêng đầu nhìn anh “Cuốn sách này ở đâu ra, anh luyện theo nó sao?” Trước đây Khúc Phàm chỉ rèn luyện tinh thần lực, loại khí công thế này anh chưa từng luyện qua.

Cười cười, “Đây là lấy từ cục của bọn anh, đừng xem thường nó. Quyển sách này tính ra cũng mấy ngàn năm rồi, tài liệu đóng sách là một loại lụa, không phải là loại nào trong một loại tài liệu nào mà chúng ta biết, mấy ngày nay anh vẫn tìm tư liệu để tu luyện, cục mật vụ có nguồn tài nguyên rất lớn, những tài liệu để tu luyện rất đầy đủ, quyển sách này là anh tìm trong đống đó ra.” Ôm chặt Thước Nhạc, suy nghĩ một lát, dùng một giọng điệu trầm trọng nói “Em biết thế giới mà chúng ta thấy cũng không toàn diện, còn có một thế giới mà người thường không biết, bọn anh gọi nó là thế giới đen, em cũng biết dị năng, cổ võ giả và dị nhân, chúng đều là những thứ thật sự tồn tại, anh gặp không ít trong nhiệm vụ, tại nơi mà chúng ta không biết, còn có những người tu luyện càng mạnh hơn, những ngày này thông qua tu luyện có thể bài sơn đảo hải, khống chế vạn vật, còn có thể có sinh mệnh lâu dài. Hay thậm chí là vĩnh hằng.” Nói đến đây Khúc Phàm nhìn cậu một cách ôn nhu, ánh mắt nhìn khiến Thước Nhạc hoảng hốt, cậu có thể cảm nhận được bi thương trong ánh mắt của anh. Không biết vì sao anh càng nói càng nghiêm túc, chỉ nghĩ những lời kế tiếp có lẽ là những điều mà cậu không muốn nghe, nhịn không được ôm chặt Khúc Phàm, đầu dựa sát vào cổ anh không nhìn mắt anh.

Vuốt lưng cậu, anh quyết định việc này vẫn cần phải nói với cậu, ôm chặt cậu, giọng nói rung rung “Nhạc Nhạc, em có nghĩ tới không, hoa sen trên người em sẽ mang lại cho em cái gì?” Vấn đề này từ khi vào cục mật vụ anh đã nghĩ tới, cho nên anh vẫn luôn tìm kiếm một lối ra mờ ảo.

“Cái gì?” Đột nhiên cảm giác như máu đông lại, suy đoán bất an nảy ra trong lòng.

“Cục mật vụ có rất nhiều tài liệu anh đều xem qua, không có ai có tình huống như em, hiểu nhiều, anh cũng có suy đoán, từ thời thường cổ sinh vật trên trái đất đã bắt đầu tìm con đường tiến hóa cho mình, tuy phương pháp bất đồng nhưng trăm sông đổ vể một biển, thành tiên thành thần trong rất nhiều thần thoại cổ tích, kỳ thực đều là sự thật, chỉ có điều trái đất xảy ra nhiều đại họa nên không có căn cứ chứng minh. Mặc dù vậy, thế giới đen cũng ghi chép không ít thứ, hoa sen trên người em rất thần bí, theo cảnh mà em thấy, đóa hoa sen đó tu luyện tới một giai đoạn, hoàn cảnh trên trái đất không thể thỏa mãn nhu cầu của nó, nên nó bay khỏi, trong ghi chép của cục mật vụ có người đã đột phá cực hạn mà phi thăng. Em lại chiếm được bản thể của đóa hoa sen đó, vốn lúc chưa có Kì Kì, em và bản thể của hoa sen còn có thể xa nhau, nhưng có Kì Kì rồi, em và đóa hoa sen đã hợp làm một thể không thể xa nhau nữa, có lẽ là cả hai đã trong trạng thái cộng sinh, em sống nó sống, nó sống em sống. Ba bốn năm nay, khí chất và dung mạo của em tuy phát triển về hướng tốt, nhưng những chỗ khác thì hoàn toàn không thay đổi, thân hình vẫn chỉ dừng lại như lúc mười tám mười chín tuổi.” Khúc Phàm ôm Thước Nhạc lên tháp, để chân cậu lên trên người mình, dùng tay cởi giày và tất cho cậu, lộ ra bàn chân trắng mịn như ngọc, năm ngón chân phấn hồng như châu, thoạt nhìn chỉ là một đôi chân của thiếu nhiên hoàn toàn chưa trưởng thành, đôi chân và dung mạo hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cậu. Sờ chân cậu, Khúc Phàm nhìn vẻ mặt tái nhợt của Khúc Phàm, “Nhạc Nhạc, anh không thể để lại một mình em trên đời.”

Sinh mệnh của thực vật rất dài, huống chi nhìn trình độ nồng đặc linh khí trong không gian, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh nếu không nó vẫn sẽ tồn tại, tuy từ đó tới giờ Thước Nhạc không gặp chuyện gì lớn, nhưng cũng có một hai lần khắc gỗ hay thái đồ ăn cắt trúng tay, lúc đầu vết thương khép lại còn cần thời gian, giờ chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không ai có thể hiểu sinh mệnh lực của Thước Nhạc hơn anh. Cũng vì vậy anh lúc này cũng cẩn thận, không để cậu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, một phần là sợ cậu bị đau, bị khổ, một phần lại sợ người khác phát hiện điểm khác biệt của cậu, không nói xa chỉ cần cục mật vụ biết khả năng hồi phục cấp tốc cua Thước Nhạc nhất định sẽ khống chế cậu, sau đó làm gì thì bọn họ cũng không thể chống cự. Một người lợi hại bao nhiêu cũng không thể chống lại một quốc gia. Cho nên chuyện phát sinh ở Myanmar năm ngoái mới khiến anh sợ như vậy, mới yêu cầu Thước Nhạc không được cách anh quá xa, thậm chí đôi khi anh cũng hoài nghi không biết tâm lý mình có vấn đề gì không, khống chế dục với cậu càng ngày càng mạnh.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thước Nhạc, đầy vẻ khiếp sợ, Khúc Phàm thở dài, nếu không phải đã tìm dược phương pháp sao anh lại cho nói cho những điều này chứ, kéo Thước Nhạc dựa vào lòng mình “Không cần sợ, anh sẽ không để em sống cô độc một mình, tuy chưa thành công, nhưng anh đã tìm được cách rồi.” Cầm quyển sách cũ lên “Cái này tuy thoạt nhìn không đáng tin, nhưng anh đã nghiên cứu tỉ mỉ, quyển sách này là phương pháp tu hành cơ bản nhất, là cơ sở của tất cả các loại tu hành, giống thế này ở cục mật vụ có rất nhiều, nhưng chưa từng có ai tu luyện thành công, mặc kệ là phương pháo tu luyện gi, cơ sở đều giống nhau, dẫn khí nhập thể, tuần hoàn một vòng trong cơ thể rồi ngưng kết ở đan điền, có lẽ là vì ngày thường uống nước hồ, chiều nay anh luyện một buổi, đã có thể cảm giác được khí, nó không giống tinh thần lực, như thể hai hệ thống tu luyện, một tu luyện tinh thần, một rèn đúc thân thể. Khí trong cơ thể do thần thức điều khiển, rất dễ, nhưng linh khí quá ít không đạt tới tác dụng tẩy tinh phạt tủy như trong sách viết, cũng không thể chân chính hấp thu linh khí.”

Thước Nhạc nghe thế mắt sáng rực lên “Linh khí trong không gian rất nhiều, vào đó luyện công đi, cuốn sách đó thực sự hữu dụng sao?” Nói xong lấy cuốn sách trên tay Khúc Phàm đọc, chỉ là chữ phồn thể cộng thêm cổ văn, một thời không hiểu được trên đó viết cái gì, nhìn phía Khúc Phàm mong anh có thể cho cậu một trả lời thuyết phục.

Khúc Phàm gật đầu “Thực sự, anh đã có khí cảm, cũng hấp thu được một ít. Chỉ cần linh khí sung túc, thì không có vấn đề.”

Ánh mắt đỏ lên, “Anh đã sớm nghĩ tới đúng không? Sao không nói cho em.” Nghe một hồi tâm tình cậu liền nhấp nhô, nghĩ tới Khúc Phàm đã sớm phát hiện vấn đề này, ngực cậu càng thêm khổ sở, có lẽ do cậu quá dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, dễ dàng thỏa mãn nên chưa từng nghĩ tới những điều này, trăm năm sau chỉ còn lại một mình cậu, cha mẹ người yêu con cái đều rời xa, ý nghĩ này ở trong đầu khiến cậu cả người phát lạnh.

“Không lẽ lại để em cùng anh lo lắng sao.” Nếu không vì cần không gian để tu hành, anh cũng không muốn nói cho Thước Nhạc biết lúc này. Trước đây anh không có hứng thú tu luyện, nhưng giờ anh phải đi lên con đường dài đằng đẵng không biết này.
Bình Luận (0)
Comment