Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 10

Thước Nhạc nhìn hai người đang ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ, chính cậu cũng tìm một bàn có chút khuất ngồi xuống, “Tôi ngồi đây chờ người.” Thước Nhạc nói với nhân viên phục vụ tiến đến cạnh cậu một tiếng.

Thả thần thức của mình ra ngoài, xác định lại cảm giác ban nãy của mình không sai.

“Khúc Phàm, em đang ở gần trường Quả Quả bắt gặp hai người, một người trong đó cũng đang bị huyết trùng ăn mòn—đúng vậy, em khẳng định—được, ngay tại quán hoành thánh tứ hỉ cách không xa trường học của Quả Quả.”

Thước Nhạc ngồi đó, gọi một ly nước trái cây. Vừa rồi khi Thước Nhạc ra khỏi cửa liền cảm thấy trong cơ thể của một trong hai người có cảm giác khi nhìn thấy huyết trùng lúc trước; cho nên mới tiến vào theo. Hơn nữa trải qua tra xét, cậu phát hiện người nọ quả thật đã bị huyết trùng ăn mòn.

Hơi có chút lo lắng, trong thời gian ngắn như vậy mà đã gặp phải hai người bị huyết trùng ăn mòn, đây tuyệt không phải tin tức tốt. Trước đó cậu từng nghiên cứu qua những vấn đề liên quan đến huyết trùng. Đây là một loại sâu ký sinh trùng, từng xuất hiện trong thời kỳ thượng cổ. Sau khi nó tiến vào cơ thể người sẽ không để người ta phát hiện, dán trên động mạch máu, dựa vào việc hút máu để sống. Đối với người có chức năng tạo máu tốt còn đỡ, loại huyết trùng này sẽ không có gì nguy hiểm, thậm chí trong một thời gian nhất định sẽ biểu hiện ra trạng thái khỏe mạnh. Ở mức độ nhất định, huyết trùng có được công năng của huyết thanh, duy trì sự mới mẻ của máu, sự tuần hoàn tự nhiên vô hạn. Cũng chính bởi vậy, huyết trùng mới bị một vài người biết đến khống chế, có vài người chuyên luyện chế huyết trùng để vào cơ thể chính mình. Cứ như vậy có thể đạt được hiệu quả thanh xuân vĩnh viễn. Tuy rằng vĩnh viễn có hơi nói quá nhưng giữ tuổi trẻ một, hai mươi năm thì vẫn có thể. Cho nên nói ngay từ đầu huyết trùng cũng không phải một thứ tai hại, chỉ là sau này mọi người càng ngày càng biết nhiều về huyết trùng, còn có một bộ phận người dùng nó để làm chuyện xấu. Huyết trùng bị người ta khống chế hoàn toàn có thể hút máu rất nhanh, thời gian dài sẽ dẫn đến mất máu nhiều mà chết.

Khi giải tác dụng của huyết trùng, Thước Nhạc cảm thấy việc này thật khó giải quyết. Huyết trùng thời thượng cổ đã tuyệt diệt tại hạo kiếp, nhưng nay lại xuất hiện trước mặt họ, điều này khiến cậu có cảm giác không tốt chút nào, tựa như có thứ gì đang dần thoát khỏi khống chế. Khúc Phàm cũng rất chú ý đến chuyện này, từ bệnh nhân kia cũng không tra ra tin tức hữu ích nào. Hiện đã có thể gặp được người bị ký sinh thứ hai, Thước Nhạc cảm thấy có lẽ sẽ có bước tiến.

Trong lúc đang chờ Khúc Phàm, Thước Nhạc âm thầm quan sát người bị ký sinh kia. Người nọ là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cũng không quá đẹp trai, làn da lại tốt vô cùng tốt, rất trắng mịn, khiến người ta cảm thấy thật sạch sẽ. Thoạt nhìn người đó cũng rất mạnh khỏe, đoán rằng còn trẻ hơn so với tuổi thực tế nữa.

Dùng thần thức kiểm tra qua cơ thể người này, Thước Nhạc phát hiện máu cùng các mặt khác của hắn đều rất tốt, huyết trùng trong cơ thể hắn hiện đang có tác dụng tốt. Cũng không biết hắn có biết trong cơ thể đang có vật này hay không nữa?

Khúc Phàm lần này dẫn theo ba người lần trước đã đến bệnh viện, Vương Dũng cùng với hai đồng nghiệp của hắn. Bọn họ vào cửa hàng, Khúc Phàm hơi gật đầu với Thước Nhạc, cũng không nói chuyện với cậu mà dẫn người đi thẳng đến trước bàn hai người kia. Sau đó hắn cũng không cần Thước Nhạc chỉ thì vẫn có thể xác định được ai là ai.

Hai người này hẳn là người thường, đưa ra thẻ chứng minh ra trước mặt họ, hai người rất phối hợp, đi với bọn họ rời khỏi ngay.

Thấy họ rời đi, Thước Nhạc cũng theo sau, ra khỏi cửa thì lên xe Khúc Phàm.

“Hôm nay sao lại qua bên này?” Khúc Phàm cười hỏi, nghiêng qua giúp Thước Nhạc thắt dây an toàn.

“Qua thăm Quả Quả, gần đây dường như hơi lơ đãng với đám nhỏ.”

“Thấy được gì? Quả Quả trong trường tốt chứ, thằng nhóc đó ở trường không bị bắt nạt chứ. Lão ba như anh hình như cũng không trọn phận rồi.” Khúc Phàm cũng hơi buồn phiền.

“Ha ha, anh cũng đừng gọi nhóc này nhóc kia nữa, hiện tại rất nhiều người trong trường thích con nhà mình đó, Quả Quả đã bước sang tuổi có thể nói chuyện yêu đương rồi.”

Khúc Phàm nghe xong cũng cười, hắn nhớ rõ lúc trước khi Thước Nhạc đến bên hắn thì cũng chỉ lớn hơn Quả Quả một hai tuổi mà thôi. Hắn nghĩ con trai đã lớn thật rồi. “Đừng có lo nghĩ chuyện này nữa, Quả Quả vẫn còn nhỏ, lớn thêm chút nữa mới tốt.”

Thước Nhạc lắc đầu, “Chúng ta vẫn nên đừng can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm của Quả Quả. Nó tự có chủ ý của mình, hôm nay em thấy Quả Quả rất được hoan nghênh trong lớp, đến trưa đã tan học mà còn có bạn học vây quanh nó hỏi đề. Hơn nữa không nói tới mấy bạn nữ mà ngay cả đám con trai cũng tụ lại với nó, Quả Quả cũng có địa vị chủ đạo. Em nghe bạn Quả Quả nói, Quả Quả là thành viên chủ lực của đội bóng rổ trong trường đó. Việc này anh hẳn cũng không biết đâu nhỉ? Nó ở nước ngoài mấy năm cũng rất tự lập, đã được rèn luyện nhiều, tính cách bình thường mềm mại, thật ra cũng chỉ trước mặt chúng ta mới vậy đi. Cho nên có một số việc vẫn nên để tự nó quyết định đi thôi.”

Khúc Phàm gật đầu, “Anh thật không biết, anh đã quá coi thường đám nhỏ rồi, ngẫm lại đã thật lâu không nói chuyện phiếm với chúng nó, thật không nên mà.”

Hai vị phụ thân trong xe có biết bao mất mác, tựa như đám nhỏ lập tức sẽ không cần họ nữa rồi. Thật sự là đám nhỏ trong nhà từ nhỏ đã nuôi kiểu tự lập, lúc nhỏ đã có thể tự quyết định chuyện của mình. Hai người Thước Nhạc cũng đều rất tự do, đàn ông nuôi con dù sao cũng khác với phụ nữ. Làm cha, bọn họ vui vì đám nhỏ có thể tự làm những chuyện mình thích, cũng ủng hộ chúng thử thách. Mà bản thân đám nhỏ cũng rất thông minh, sớm hiểu chuyện, biết bản thân muốn gì, từ đó cũng tạo nên tính cách độc lập tự chủ của tụi nó. Nhà đông con, rất nhiều lúc bọn nó có thể tự trao đổi với anh em nhà mình, gặp chuyện sẽ tự giải quyết, giải quyết không được thì nhờ anh em tư vấn, cuối cùng mới tìm tới cha. Cứ vậy tuổi tăng lên, chuyện có thể làm khó bọn nó cũng rất ít. Do đó, hai người cha mất mát là đương nhiên. Hai người có biết bao tâm trạng ‘nhà có con cái lớn’ đây chứ.

Trên đường hai người thảo luận chút về chuyện của con cái, sau đó cùng đi vào Cục Đặc vụ, sở dĩ đưa Thước Nhạc đến vì muốn kiểm tra cho người kia đôi chút.

Phòng y tế của Cục Đặc vụ là nơi rất quan trọng, nơi này có rất nhiều chức năng, không đơn giản chỉ dùng để cứu chữa bệnh nhân. Tuy bác sĩ nơi này không nổi tiếng nhưng Thước Nhạc biết phương pháp đặc biệt của bác sĩ nơi này, bọn họ ở vài phương diện đều là người tài giỏi.

Bởi vì huyết trùng vô cùng nhỏ hơn nữa có tính chất đặc thù, chỉ cần nó không hút máu với số lượng lớn thì cũng không có cách nào kiểm tra ra được, đây cũng là vấn đề khiến Cục Đặc vụ đau đầu.

Khúc Phàm trên đường cũng đã nói, để cậu thử xem có cách nào kiểm tra có huyết trùng hay không, không thể lần nào cũng bắt cậu đến kiểm tra tận nơi được.

Thước Nhạc không từ chối chuyện này, vào phòng y tế, thay áo choàng. Người kia đã được đưa đến phòng y tế, lúc này đang hơi căng thẳng. Hắn không biết vì sao lại bị đưa đến đây nhưng lại được kiểm tra sức khỏe, căng thẳng cũng là dễ hiểu.

Thước Nhạc đeo khẩu trang, bắt đầu kiểm tra cho hắn. Lần này kiểm tra rất tỉ mỉ, tình trạng người này cũng khá giống người trước đó, trong cơ thể cũng có ba con huyết trùng, nhưng vị trí lại không phải ở tim. Ba huyết trùng phân tán, một con ở động mạch đùi, một con ở gan và một con ở động mạch cổ.

“Trước kia cậu có bệnh gan sao? Gan nhiễm mỡ?” Thước Nhạc vừa lấy máu cho bệnh nhân vừa hỏi.

Khẽ gật đầu, Dương Thừa An có chút kinh tủng trả lời, “Phải, trước kia bị nhiễm mỡ nhưng giờ tốt rồi.”

“Khi nào thì tốt lên? Cơ thể gần đây cảm thấy ra sao? Có phải rất khoan khoái không?”

Dương Thừa An cười, “Đúng vậy, đã được nửa năm, sức khỏe tốt hơn, vài bệnh vặt cũng khỏi hẳn, bạn tôi đều nói tôi trẻ ra.”

“Ừm, nửa năm.” Đặt ống máu lấy được lên khay bên cạnh, cậu nghĩ, người này đã bị nhiễm huyết trùng vào nửa năm trước. Máu trong cơ thể người có hệ thống tự bài thải chất độc, nếu người ta có thể luôn duy trì máu mới thì sẽ chậm lão hóa, phụ nữ sống lâu hơn đàn ông cũng một phần vì nguyên nhân này.

“Nửa năm trước anh có ăn qua gì lạ? Hoặc có chuyện đặc biệt gì xảy ra không?”

Dương Thừa An có thể thấy người kiểm tra cho mình là một bác sĩ trẻ tuổi nên thả lỏng rất nhiều, thấy Thước Nhạc hỏi liền nói, “Nửa năm trước bạn tôi có cho tôi một viên thuốc, nói là thuốc tiên, trị được bách bệnh. Tôi ăn xong thì tốt hơn thật. Hiện tại khỏe như vầy cũng phải cảm ơn cậu ta.”

Thước Nhạc làm mấy lần kiểm tra, bệnh nhân lần trước vì phải tiến hành phẫu thuật ngay cũng không có được số liệu gì, hiện tại phải làm để sau này có cái mà tham khảo.

“Bác sĩ Thước, đã có bản chụp CT.”

Cậu cầm lấy xem, cũng không có gì bất ngờ, chuyện này có hơi phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment