Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chào bác sĩ Thước.”

Thước Nhạc hơi nhạc nhiên, nhận ra người nọ là chủ nhiệm lớp Quả Quả, cười nói, “Chào cô Lâm, cô ra ngoài sao?”

Cô Lâm gật đầu, “Tôi lên Cục Giáo dục có việc, anh đến tìm Thước Quả đi, trò ấy sắp tan học rồi.” Nói xong nâng tay xem đồng hồ.

“Vậy a, Quả Quả nhà chúng tôi gần đây trong lớp có tốt không? Tôi cũng rất lâu không hỏi nó, trong trường có chuyện gì, nó cũng không nói với tôi.”

Cô Lâm mang vẻ tươi cười, “Thước Quả là trò ngoan, trong trường cũng không hề lo lắng, thành tích học tập cũng ổn định, luôn đứng top 10 trong trường, mấy hôm trước còn tham gia cuộc thi toán học, đứng thứ năm. Chỉ cần duy trì thành tích này, sang năm thi vào trường trọng điểm cả nước cũng không thành vấn đề.”

Thước Nhạc cười, mắt cũng cong thành một đường thẳng, tuy nói cậu không yêu cầu quá cao về thành tích của đám nhỏ, cậu cũng tin thành tích đám nhỏ nhà mình cũng sẽ rất tốt. Nhưng nghe được lời khen của thầy cô, Thước Nhạc vẫn rất vui vẻ.

“Đều do cô Lâm dạy giỏi.” Mặt mang tươi cười nói, “Không chậm trễ cô Lâm nữa, cô Lâm đi đi ạ. Ngày sau tôi dẫn Quả Quả đến nhà cô thăm hỏi.”

Cô Lâm khoát tay, rất vui vẻ, “Giờ cũng sắp tan học, anh vào tìm Thước Quả đi, trò ấy ở tầng ba tòa nhà mới, lớp ba-năm ấy. Thầy Trương, đây là phụ huynh của một học sinh lớp tôi, giờ cũng sắp tan học rồi, để cậu ấy vào đi thôi.” Cô Lâm nói vọng vào trong phòng bảo vệ. Bảo vệ hơn năm mươi tuổi nhìn thoáng qua, khoát tay.

“Cảm ơn cô Lâm, tôi vào đây, cô đi thong thả.”

Trường học của Quả Quả có tất cả hai tòa nhà dạy học, tòa nhà mới này vừa được xây hai năm trước, chuyên cung cấp cho học sinh năm ba sử dụng, có cả thảy năm tầng, mỗi tầng chỉ có hai phòng học, còn những phòng khác đều là phòng thí nghiệm, phòng vi tính cùng với phòng thanh nhạc. Điều kiện giáo dục rất tốt, hoàn cảnh học tập của học sinh cấp ba nơi này rất tốt, cùng tách biệt với hai niên cấp khác, cũng tránh làm phiền. Thước Nhạc vừa vào tòa nhà thì tiếng chuông tan học vang lên, đám học sinh bắt đầu ùa ra ngoài. Dọc theo lối đi lên tầng ba, Thước Nhạc không hề thấy Quả Quả nhà họ, đi lên lầu ba, Quả Quả là học sinh năm ba khoa văn, ở lớp ba-năm.

Vào cửa, không đợi Thước Nhạc nhìn vào trong, ở cửa đã xuất hiện hai nữ sinh, “Chào bạn, xin hỏi Thước Quả học lớp này sao?”

Nữ sinh tóc ngắn hơi gật đầu, “Là ban này.” Mắt nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh sáng lên, gọi với vào trong lớp, “Thước Quả, có người tìm nè.”

Vốn trong lớp còn ồn ào lập tức yên lặng, Thước Nhạc híp mắt cười, nhìn vào trong phòng, liếc mắt liền thấy Quả Quả bị vài bạn học vây quanh.

“Ba ba…” Quả Quả đang giảng đề cho bạn học, nghe thấy tiếng nữ sinh, nhìn ra ngoài cửa, mang vẻ kinh hỉ nhìn Thước Nhạc, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Ba ba, sao ba tới đây?” Quả Quả vui quá, không biết nên nói sao nữa. Trước đó, Thước Nhạc cũng không nói sẽ tới, thật sự khiến Quả Quả ngạc nhiên.

“Ba qua xem trường học con thế nào. Con đi học lâu như vậy, mà ngoài ngày khai giảng thì ba cũng chưa tới lần nào, hiện tại đã lên cấp ba, có gì chưa quen không? Vừa rồi gặp chủ nhiệm lớp con ở cổng trường, cô ấy nói lúc trước con tham dự cuộc thi toán học, thi rất tốt, sao không thấy con nói gì thế.”

Quả Quả cười lộ chiếc răng nanh nho nhỏ, “Cũng có gì đâu, chỉ là cuộc thi bình thường thôi mà ba.” Nói xong cũng hơi đắc ý.

Thước Nhạc vừa định nói gì, chợt nghe thấy, “Quả Quả, cùng đi ăn cơm.” Thước Nhạc nhìn qua thì thấy một cậu nam sinh cao cao, mới đi từ dưới lầu lên.

Quả Quả thấy nam sinh kia tiến lại, cười giới thiệu với ba ba, “Ba ba, cậu ấy gọi Cổ Dã, ban lý, bọn con thường chơi bóng rổ với nhau. Cổ Dã, đây là ba tớ.”

Vẻ mặt Cổ Dã hơi vặn vẹo, “Chào chú ạ.” Ba Thước Quả cũng quá trẻ đi.

“Chào cháu, Quả Quả không có nhiều bạn, sau này có thời gian thì đến nhà chú chơi với Quả Quả nhé. Quả Quả, ba cũng không nghe nói con chơi bóng rổ ở trường đâu.” Thước Nhạc thật rất vui mừng, Cổ Dã này có vẻ rất thân với Quả Quả. Trước kia Quả Quả chơi thân với song bào thai nhà chú Lý, sau song bào thai cũng đi Pháp, nhưng khi Quả Quả về, hai đứa nó cũng không về mà tiếp tục học tập ở Pháp. Giờ thấy nó tìm được bạn mới thật tốt.

“Ba ba, con chơi không giỏi.” Quả Quả cười cười.

“Chú, chú đừng nghe Thước Quả nói vậy, cậu ấy chơi giỏi lắm, còn là chủ lực của trường cháu đó.” Cổ Dã sau đó cũng chỉnh lại.

Thước Nhạc chỉ chỉ Quả Quả, “Xem ra ba còn phải hiểu thêm về cuộc sống trường học của con mới được.” Thằng nhóc này giờ cũng đã hòa nhập vào cuộc sống trong trường rồi.

“Đi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm, mấy đứa thường ăn ở đâu?” Lúc mới về Thước Nhạc cũng từng làm cơm để Quả Quả mang theo, sau đó Quả Quả nói thức ăn ở căn tin rất ngon, không mang đi nữa.

“Bình thường vẫn ăn ở căn tin hoặc ra ngoài. Hôm nay ba ba đến thì mời bọn con ra ngoài ăn đi.”

“Được, ngoài trường con có chỗ nào ăn ngon?”

“Có ngay, cách trường không xa có một quán hoành thánh tứ hỉ* rất đặc biệt, bọn con thỉnh thoảng sẽ qua đó ăn.”

*hoành thánh tứ hỉ: lúc edit có ghi “hồn đồn” tức hoành thánh á, làm ta nhớ tới đại biến thái Hỗn Độn trong “Sổ tay nuôi dưỡng hung thú”, móa, biến cmn thái ~~~~

hoành thánh tứ hỉ

Thước Nhạc gật đầu, “Được, chúng ta qua đó ăn thôi.”

Ba người ra khỏi trường, đi vào quán hoành thánh mà Quả Quả nói kia, khung cảnh nơi này rất tốt, trang trí cũng rất sạch sẽ, nhìn biển hiệu là một quán xưa. Lúc này đúng giờ ăn cơm, ba người tới thì đã không còn chỗ, cũng vừa khéo gặp được bạn học của Quả Quả vừa ăn xong nên nhường chỗ lại cho.

Nơi này không chỉ có hoành thánh mà còn có bún và một vài món ăn vặt. Thước Nhạc chọn vài món, ba người cùng ngồi ăn cơm. Cổ Dã là đứa trẻ hay nói, suốt đường đi cứ liên tục nói chuyện với Thước Nhạc, mà lúc ăn cơm cũng không yên. Thước Nhạc thấy là một đứa nhỏ có giáo dưỡng, đoán rằng cũng là một người bạn tốt. Thấy hai đứa như vậy Thước Nhạc cũng yên tâm.

Hiểu một vài tính huống trong trường của Quả Quả, có Cổ Dã ngồi cạnh, Thước Nhạc cũng biết được không ít chuyện của Quả Quả. Con họ quả nhiên rất được hoan nghênh ở trường học. Nghe Cổ Dã nói Quả Quả nhận được rất nhiều thư tình, cậu vui vô cùng khiến Quả Quả rất xấu hổ. Nháy mắt, Quả Quả cũng đã đến tuổi trải qua mối tình đầu, cũng không biết cô gái thế nào có thể xứng với Quả Quả nhà họ đây. Cậu không hề lo lắng về nửa kia của đám nhỏ nhà mình, chỉ hy vọng bọn nhỏ cũng có thể tìm được người yêu mình thật lòng như cậu và Khúc Phàm vậy, nhưng việc này vẫn còn quá sớm.

“Ba ba, ba đừng nghe Cổ Dã nói lung tung, giờ bận học như vậy sao có thời gian nghĩ đến chuyện này chứ.”

“Ha ha, nếu thật sự có cũng không sao. Rồi rồi, ba không nói.” Thấy mặt Quả Quả đỏ bừng, Thước Nhạc liền dừng lại.

“Chú ơi, chú không biết Quả Quả nghĩ gì đâu, ngay cả hoa khôi trường mà cậu ấy cũng không thèm để ý đâu ấy. Còn từ chối thẳng thừng nữa chứ, ai u, Quả Quả, cậu làm gì mà đánh tớ, tớ đều nói thật mà.”

Quả Quả liếc nhìn cậu, cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh. Thước Nhạc cảm thấy hiếu kỳ, nhưng thấy Quả Quả có xu hướng thẹn quá thành giận, cũng không hỏi nữa, “Cổ Dã, cuối tuần không học thì bảo Quả Quả dẫn con về nhà chú chơi. Ba mẹ cháu cũng không ở Yến Kinh, cháu cũng không còn nơi nào khác đi. Thứ sáu được nghỉ thì tới nhà chú ở hai ngày đi.” Chờ cậu nhóc này đến thì còn chuyện gì không hỏi được chứ.

Cổ Dã khẽ gật đầu, “Được ạ chú, chờ cuối tuần cháu sẽ đến.” Nhà cậu cũng không ở đây, thành tích cậu tốt, cha mẹ vì muốn cậu được học trường tốt nên khi cậu vào năm nhất đã chuyển hộ khẩu về đây, nếu ở đây thì điểm đầu vào sẽ thấp hơn bên ngoài đôi chút.

Thước Nhạc rất thích tính tình phóng khoáng của Cổ Dã, không chút vòng vo.

Ba người ăn cơm trưa, thấy không bao lâu sẽ vào học, vén rèm che, Thước Nhạc chuẩn bị tiễn hai đứa về trường. Vừa đi đến cửa đã thấy hai người tiến đến, khi họ vào, Thước Nhạc cảm nhận được một hơi thở đặc biệt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Quả Quả, hai con tự về đi. Ba ba có chút việc. Cổ Dã, cuối tuần nhất định phải đến nhà chú chơi đó.”

“Vậy chào ba ba/chú.”

Nhìn hai đứa rời đi, Thước Nhạc xoay người trở lại quán hoành thánh.
Bình Luận (0)
Comment