Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Bichon Frisé xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua, giống hệt như đứa nhỏ mới tập đi vậy, nhóc kia không hề e sợ Pit Bull, vẫn đi đến trước mặt nó, kỳ quái là khi Pit Bull kia nhìn thấy nó thì sự hung dữ giảm đi rất nhiều. Chờ đến khi tiểu Bichon Frisé tiến đến trước mặt nó, dung lưỡi liếm liếm mặt nó, tuy có né tránh nhưng cũng không làm gì hơn. Mà theo Thước Nhạc thấy, Pit Bull kia còn có vẻ như đang ngại ngùng nữa ấy.

Thật làm người ta khó mà tin nổi.

“Anh thấy chúng ta dẫn nó đến đây là sai lầm.” Khúc Phàm có chút trợn mắt há hốc nhìn tiểu Bichon Frisé. Chỉ trong chớp mắt mà nó đã quen thân với mấy chú cún khác, cho dù là Pit Bull hay Staffordshire*, thậm chí là Ngao Tây Tạng thì đều thua dưới cơ thể nho nhỏ của tiểu Bichon Frisé, lập tức trở nên dịu ngoan.

*Staffordshire: là giống chó được lai từ chó sục và chó Bun, có nguồn gốc từ Anh, được coi là một giống chó nguy hiểm.

Staffordshire

“Tiểu Hùng, về đây.” Thước Nhạc thấy vậy nhanh chóng gọi nó quay lại, đám cún trong sảnh đều xôn xao, đua nhau đi về phía tiểu Bichon Frisé. Trong lòng cậu nổi lên cảm giác quá kỳ diệu rồi.

Tiếng Thước Nhạc tuy không lớn, nhưng lỗ tai tiểu Hùng rất thính, nghe thấy tiếng gọi, không chút do dự chạy về. Trong lòng nó, Thước Nhạc tựa như cha mẹ, tuy rằng nó nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu được người tạo cho nó cảm giác thân thiết kia lại khác nó đến vậy?

Thước Nhạc ôm tiểu Hùng lên, “Nhóc con, đừng chạy loạn, không sẽ bị người ta bắt đi đó.” Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nó, Thước Nhạc nhịn không được dọa nó một chút.

Quả thật, nhóc này tuy ngốc mà lại cũng thông minh, ít nhất nghe hiểu được lời này của Thước Nhạc. Cơ thể nó cứng đờ nhìn Thước Nhạc rồi lại quay đầu nhìn Khúc Phàm, sau đó chui đầu vào lòng Thước Nhạc, chỉ để lộ ra cái mông tròn vo vo.

Thước Nhạc và Khúc Phàm lập tức bị nó chọc cười.

“Ha ha… cún này cưng quá đi.” Lý Minh Đạt vừa tới đã thấy được cảnh này, “Còn tưởng hai cậu không thể đến cơ.” Lý Minh Đạt cười nói, thấy Khúc Phàm và Thước Nhạc cùng đến, Lý Minh Đạt hơi ngạc nhiên, lại nhớ tới tin nghe phong phanh, trong lòng thầm nghĩ, câu lạc bộ của họ sẽ không sao chứ.

Lưu Kiệt vào cùng với Lý Minh Đạt, thấy Thước Nhạc thì mắt sáng lên, khóe miệng rõ ràng cong lên. Mà cảnh này lại bị Khúc Phàm đứng cạnh Thước Nhạc thấy rõ, từ khi vào đại sảnh, thần thức Khúc Phàm đã bao trùm lên nơi này, thấy Lưu Kiệt thì bất giác nhíu mày, rồi rất nhanh lại giãn ra.

“Nào, để anh giới thiệu chút, đây là nửa kia của Thước Nhạc, Khúc Phàm. Đây là anh em tốt của anh, Lưu Kiệt, mới từ nước ngoài về. Khúc huynh đệ sau này phải chiếu cố nhiều.”

Lưu Kiệt nghe thấy Lý Minh Đạt giới thiệu thì hơi ngạc nhiên, vươn tay bắt tay với Khúc Phàm, “Xin chào ngài Khúc.”

Khúc Phàm híp mắt, khóe miệng cong lên, “Chào ngài Lưu.”

Thước Nhạc thấy vẻ mặt Khúc Phàm như vậy cũng chú ý đến Lưu Kiệt. Ở cùng Khúc Phàm nhiều năm như vậy, Thước Nhạc hiểu rõ từng cử động của Khúc Phàm, mỗi khi anh như vậy tức là có hứng thú với chuyện gì đó, trong lòng đã xuất hiện lưu ý thì người bị chú ý đó nhất định chạy không thoát đâu. Cũng không biết Lưu Kiệt này có quan hệ ra sao với vụ án.

Mấy người tới bên cạnh nói chuyện một lúc, đều có mục đích riêng. Lưu Kiệt không rõ sao lại hứng thú với Thước Nhạc, lần trước chỉ là thoáng qua, lần đầu gặp mặt không tiếp xúc quá nhiều, mà lần này lại hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt Lưu Kiệt nhìn Thước Nhạc quá rõ ràng, khiến Lý Minh Đạt cũng cảm thấy xấu hổ theo, mà Thước Nhạc cũng đen mặt. Duy chỉ có Khúc Phàm cười tủm tỉm tựa như không phát hiện điều gì.

Đang lúc Thước Nhạc không kiên nhẫn nổi nữa thì trận đấu bắt đầu. Hôm nay Lưu Kiệt là nhân vật chính, họ cũng cần ra sao chuẩn bị. Sau khi hai người rời đi, Thước Nhạc mới coi như được giải thoát.

“Người đó sao thế chứ?” Vẻ mặt Thước Nhạc vẫn không tốt chút nào.

Khúc Phàm cười, vươn tay ôm lấy tiểu Hùng, tay kia ôm thắt lưng Thước Nhạc, “Đừng nóng, chủ yếu là cưng quá thơm ngon khiến người ta nhịn không nổi muốn cho vào miệng thôi.”

“Hửm? Hắn là Vampire?” Thước Nhạc ngạc nhiên hỏi.

Hắn lắc đầu, “Không phải, chỉ có thể coi như có chút quan hệ, hẳn liên quan tới đám đối lập với Vampire.”

“Người sói? Không phải chứ? Vậy là Giáo Đình?” Thước Nhạc thấy Khúc Phàm gật đầu, lại giật mình, “Hắn sao lại có quan hệ với Giáo Đình?” Thực tế, Giáo Đình có ảnh hưởng rất nhỏ đến phương Đông, trong số thành viên cũng không thấy nghe nói có ai là người phương Đông cả.

“Chuyện này anh cũng không rõ, trong đó nhất định có duyên cớ nào đó. Trên người hắn có mùi thánh quang, nhất định đã được thêm vào. Tuy rằng không thể xác định, nhưng chuyện này không chừng có liên quan đến hắn.”

Nói xong nhìn Thước Nhạc cười, “Bọn họ hắn có cách tự phân biệt. Tuy rằng em không tu luyện, nhưng cơ thể lại được linh khí tẩy rửa, bổ hơn bất cứ linh dược nào. Ha ha, em hiểu tâm ý của hắn ta chưa?”

Thước Nhạc liếc mắt xem thường. Khi Anthony vừa bị Khúc Phàm thu phục đã nói, Thước Nhạc chính là viên đại bổ hoàn di động với Vampire, nếu Vampire hút máu cậu, ít nhất có thể tăng hai cấp. Mà dường như cũng có ích với đám người Giáo đình. Lúc ấy, khi Anthony nói vậy, cậu rất không thoải mái, mà giờ lại gặp phải kẻ như Lưu Kiệt, bị người khác nhớ thương quả thật khó chịu mà.

Khúc Phàm cười cười, kéo tay cậu cùng đi vào phòng thi đấu. Lưu Kiệt này, dù có liên quan đến vụ án hay không, không để hắn xuất ngoại thì sẽ rất phiền đây.

Sân thi cún đã được thay đổi, đại sảnh hình tròn, ở giữa là sân dùng kính thủy tinh ngăn cách, bên ngoài là mấy tầng chỗ ngồi. Trong sân được bưng kín, bảo đảm an toàn cho khán giả, tiến vào trong đại sảnh ngoại trừ cún cưng nho nhỏ thì những loài chó lớn đều bị gửi lại, cũng để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Hai người họ ngồi phía sau, có thể vào đây cũng được coi như có mặt mũi, loại thi đấu chó này bị quốc gia nghiêm cấm, cho nên hoạt động này cũng phải được bảo mật, không có thế lực nhất định cũng không cách nào tiếp xúc với thứ này.

Đối thủ hôm nay của Lý Minh Đạt, Đàm Khải đã đến rất muộn, chờ đến hai chú chó tiến vào sân thi đấu mới xuất hiện, rất kỳ quái, hắn ta thế nhưng liếc mắt nhìn Thước Nhạc và Khúc Phàm, còn nhìn Thước Nhạc cười ha hả. Sắc mặt Thước Nhạc trắng bệch, rất không thoải mái.

Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc, dùng chân nguyên lực ngăn cách Thước Nhạc.

“Đó là gì vậy?” Thước Nhạc thở phào, hỏi.

“Không biết, dường như là nguyền rủa gì đó. KHông phải tinh thần lực.” Tinh thần lực của Thước Nhạc rất mạnh, trên thế giới này, người có thể dùng tinh thần lực làm bị thương cậu gần như không có, mà hắn cũng không thể sánh bằng, cho nên có thể khiến cậu cảm thấy vậy thì nhất định không phải tinh thần lực, vừa nãy đã sơ suất.

Thước Nhạc dựa vào Khúc Phàm, xoa xoa tiểu Hùng trong lòng, cảm giác ấm áp khiến cậu tốt hơn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ghê tởm.

“Vì sao em không cảm nhận được sinh mệnh lực của hắn ta?”

Khúc Phàm sửng sốt, “Hắn ta là người chết? Nhưng trái tim vẫn đang đập mà.”

Huyết trùng, Giáo đình và lời nguyền, trong đó có quan hệ gì? Khúc Phàm đột nhiên cảm thấy có một tấm lưới lớn đang quăng ra trước mặt hắn.

Chó của Lưu Kiệt là một con Tàng Ngao, rất khiến người ta kinh ngạc. Lý Minh Đạt đến mượn chó, Thước Nhạc còn nghĩ họ không có con nào phù hợp, nhưng Tàng Ngao này đã phủ nhận ý nghĩa đó trong đầu. Tàng Ngao này vừa nhìn đã biết là loại thuần chủng, hơn nữa đã được huấn luyện đặc biệt, thoạt nhìn rất hung dữ.

Chó của Đàm Khải là Pit Bull, con Pit Bull này không lớn tuổi lắm, cơ thể cũng nhỏ, tuy rằng Pit Bull cũng hung hãn không kém Tàng Ngao, nhưng con này thì có chút không giống, tựa như bị thiếu dinh dưỡng, người ngồi xem cũng không ai coi trọng nó.

“Con chó này có điều quái lạ.”

“Ừm, trong cơ thể lại có được năng lượng mạnh như vậy.” Không tự chủ, Thước Nhạc đưa mắt nhìn Lý Minh Đang đang ngồi phía trước, lúc này anh có vẻ nhẹ nhàng thở ra. Mấy tên hoàn khố đi cạnh anh còn đang rất hăng say thảo luận chuyện gì đó.

“Lưu Kiệt nhất định có quan hệ với Đàm Khải. Pit Bull kia bị người ta điều khiển.”

Thước Nhạc chưa nói gì, trận đấu đã bắt đầu.

Cơ thể Tàng Ngao cao lớn, rất hung mãnh, cửu cẩu nhất ngao, mà Tàng Ngao này hiển nhiên được chọn ra theo cách đó, chỉ so sức chiến đấu thì cũng sắp vượt cả Bạch Mãng nhà họ.

Pit Bull vốn cũng là loài hung mãnh, mà con Pit Bull này lại càng biết trốn tránh, cơ thể linh hoạt, chạy nhanh khiến Tàng Ngao không thể đến gần.

Tàng Ngao thấy không thể chạm vào đối thủ thì hơi nóng nảy, vì thế lộ ra yếu điểm của mình. Pit Bull nhân cơ hội này muốn tiến lên cắn cổ nó, đúng lúc này, toàn bộ câu lạc bộ chợt rung lên.

“Động đất…”

“A…” Trong đại sảnh lập tức loạn lên, toàn bộ câu lạc bộ đều lung lay, nhất là ở trung tâm sân thi đấu, nứt vài khe rãnh, mà hai chú chó đứng dưới đó cũng không cách nào đứng thẳng. Mà trùng hợp sao, cả hai đều bị gạch đã rơi trúng làm bị thương, một con chân trước, một con chân sau, tuy không nghiêm trọng nhưng trong nhất thời chúng nó không thể cử động được.

Hội trường trở nên hỗn loạn, Khúc Phàm không nhanh không chậm kéo Thước Nhạc ra ngoài.

“Không phải anh làm đó chứ?” Thước Nhạc nghi ngờ nhìn thoáng qua Khúc Phàm đang khí định thần nhàn.

“Ha ha, như vậy không tốt sao, dù họ có mưu đồ thì cũng đều bị phá hỏng.” Khúc Phàm cười xấu xa nhìn Thước Nhạc. Hắn biết được manh mối từ chỗ hai người bị hại, có liên quan tới nơi đây, không ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy. Đột nhiên Khúc Phàm phát hiện có quá ít tư liệu, không cách nào phân tích mục đích của họ, cho nên tuyệt đối không thể để họ đạt được mục đích đó. Vì thế, hắn nhanh gọn rút củi dưới đáy nồi, để cho ván bài này không thể tiếp tục, như vậy ít nhất cũng tranh thủ giúp hắn chút thời gian. Chỉ tiếc cho căn nhà này, nghe nói mới vừa xây được một năm.

“Anh quá xấu xa đó. Nếu để Lý Minh Đạt biết, thì không biết sẽ giận anh đến mức nào nữa.”

“Yên tâm, hắn mà biết thì nhất định còn biết ơn anh ấy chứ. Nhưng làm việc tốt không cầu lưu danh, vẫn không nên nói cho họ biết.” Khúc Phàm nghiêm trang nói.

Khúc Phàm làm rất chừng mực, cho nên trận ‘động đất’ này không có người hay vật nào bị thương, nhà bị hủy lại không cách nào sửa chữa. Mà những căn biệt thư cách nơi này không đến trăm mét lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí bảo vệ bên ngoài còn nói chẳng cảm nhận được chút xíu “rung” nào hết. Chuyện này sau khi được điều tra thì trở thành một trong mười điều huyền bí không lời giải đáp ở Yến Kinh, cứ thế lưu truyền mãi.
Bình Luận (0)
Comment