Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 17

Trong lúc Thước Nhạc và Khúc Phàm tham gia cuộc đấu chó thì đám nhỏ trong nhà lại gây chuyện.

Hôm nay là cuối tuần, Cổ Dã đến nhà chơi, trong nhà hiếm khi có khách tới, đám nhỏ đều có hơi hưng phấn. Mà Lãnh Vân nhà bên cũng được nghỉ, hiện nó đã bắt đầu đi học, cha mẹ nhập học cho nó một trường gần đó. Tuy giáo dục trong và ngoài nước có khác, nhưng nó là đứa trẻ thông minh, khí chất tuy khó khiến người ta thân cận, nhưng cũng không ai bắt nặt nó, đi học một, hai tháng cũng quen. Nó vẫn thân với Miu Miu, mỗi ngày tan học, việc đầu tiên làm là đến chơi với Miu Miu. Cha Lãnh Vân vì công việc không thể thường xuyên ở trong nước, mẹ Lãnh Vân cũng theo cha, trong nước dù có dì bảo mẫu chăm sóc nhưng vẫn không yên tâm. Vì thế, lúc cha mẹ Lãnh Vân không ở nhà, đa số thời gian Lãnh Vân đều ở nhà Thước Nhạc. Bởi vậy, Thước Nhạc làm trước một phòng cho Miu Miu, để nó ở riêng sớm, Lãnh Vân đến thì ở cùng với nó luôn.

Thước Nhạc đôi khi vẫn thắc mắc, rõ ràng hơn kém nhiều tuổi vậy sao tình cảm lại tốt vậy chứ? Lãnh Vân bình thường cũng là đứa nhỏ lạnh lùng, mà trước mặt Miu Miu lại rất hay nói, chăm sóc cẩn thận cho Miu Miu. Mà Miu Miu cũng thích ở cạnh nó, trước kia là đứa nhỏ rất hướng nội, thế mà hôm nào Lãnh Vân không tới, nó cũng sẽ tới nhà bên xem thử. Dù sao, trong lòng cũng rất nhớ mà.

Hôm qua, đám nhỏ đã biết hôm nay sẽ có khách đến nhà, bọn nó cũng rất hiếu kỳ về bạn của anh Quả Quả, cũng càng hy vọng gặp mặt. Phi Phi thậm chí muốn Thước Nhạc thả Hân Hân ra nữa. Thước Nhạc thấy Hân Hân rất dọa người, thật sự không nên để người ngoài thấy được. Chính vì vậy, Lam Tử, Kim Cương vừa xuất quan, còn có Vàng hay thậm chí cả Bạch Mãng và Hắc Mãng cũng bị Kỳ Kỳ thả ra, chuẩn bị “ra oai phủ đầu” với bạn của anh Quả Quả.

Thước Nhạc cũng hiểu suy nghĩ của đám nhỏ. Chúng rất yêu thích nhóm động vật trong nhà, cũng rất tự hào về bọn nó, chỉ có động vật nhà mình mới thông minh như vậy, có bao nhiêu muốn khoe khoang nha. Kỳ thật, về chuyện của bọn nhỏ, Thước Nhạc cũng nghĩ rất nhiều, không thể không nói đám nhỏ trong nhà đều rất thông minh, Thước Nhạc cũng không lo gì về chuyện này, từng đứa đều có thể tự chủ học những gì chúng muốn học, mà kể cả Gia Gia vốn cũng có chút khiếm khuyết giờ cũng rất chú trọng tích lũy kiến thức, không coi học tập là nhiệm vụ như trước kia nữa. Thước Nhạc không cần chú ý chuyện này, cậu tin mỗi đứa đều đã tìm được lý tưởng và mục tiêu cho mình, hơn nữa nhất nhất làm theo, cậu vẫn rất tin. So với bậc cha chú, cậu và Khúc Phàm cũng không tốn nhiều tâm tư, mà cũng không hạn chế, bó thúc tính cách của đám nhỏ mà còn ủng hộ chúng làm theo ý mình, cứ vậy tạo thành tính cách độc lập cho đám nhỏ. Nhưng như vậy cũng có lỗ hổng, khiến cho đám nhỏ ngoại trừ người nhà thì trước mặt người ngoài chúng nó có chút không hòa hợp, rất khó quen được bạn tốt. Thước Nhạc vốn rất lo lắng chuyện này, nhưng hiện thấy bọn nó như vậy cũng đã yên tâm.

Cổ Dã vào ngôi nhà tứ hợp viện thì cũng rất kinh sợ, nhưng cậu vốn khoáng đạt, trong mắt ngoài sự thưởng thức thì cũng không còn ý gì khác, thế nên khiến đám nhỏ mẫn cảm kia rất thích, không quá một tối đã chơi thân với nhau. Đừng thấy tuổi tác khác biệt, lúc chơi đùa cũng không chút chướng ngại.

Nhà đông con nên chơi cũng rất vui, Cổ Dã cũng không khách sáo. Đám nhỏ trong nhà có quyền tự chủ cao, quan hệ của Thước Nhạc và Khúc Phàm thì Quả Quả cũng đã nói với cậu, tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng không phản cảm. Hơn nữa biểu hiện vào tối thứ sáu của Thước Nhạc và Khúc Phàm khiến cậu rất hài lòng, không câu nệ như người lớn trong nhà của những bạn học khác của cậu, mà ông, bà cũng rất trẻ tuổi, tính cách sáng sủa, rất thân thiện. Cậu cảm thấy gia đình này tạo cho cậu cảm giác tự do, cho nên không bao lâu đã hòa mình vào.

Thứ bảy, Thước Nhạc và Khúc Phàm ra ngoài, thời tiết lạnh lạnh, dự báo thời tiết báo buổi tối có tuyết lớn, đám nhỏ cũng không ra ngoài mà ở trong đại sảnh Tam Gian chơi bài. Gia Gia, Tiếu Tiếu, Quả Quả, Phi Phi, Kỳ Kỳ, Samba, Lãnh Vân, Miu Miu, Cổ Dã, Nữu Nữu chia làm năm nhóm chơi địa chủ. Vốn Lãnh Vân và Miu Miu có chút yếu, nhưng hai đứa phối hợp tốt, từ việc chơi bài cũng có thể thấy tính cách đám nhỏ đã dần định hình. Tiếu Tiếu quả nhiên là cao thủ của những con số, tính tính, rất lý trí. Gia Gia cười tủm tỉm, thoạt nhìn hàm hậu nhưng tính cách ngày càng giống anh cả, ngoài mặt không nói nhưng trong lòng rất nhiều kế sách, tuy rằng mình chơi, nhưng sẽ nghe theo ý của Tiếu Tiếu, biết thứ gì có lợi với mình rồi đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Quả Quả rất tốt với người nhà, dù sự chỉ huy của Phi Phi rối loạn đến đâu, cậu cũng nghe theo, tuy rằng thua nhiều thắng ít, nhưng mặt cười lòng cũng vui. Phi Phi thì đứa nhỏ nghịch ngơm này quá trẻ con, không cần đánh giá, tuyệt đối là đứa chính trực, dễ đoán nhất. Nhưng thằng nhỏ này dù đến đâu cũng rất nổi tiếng, cũng coi như chỗ thông minh của nó, lại nói, tính cách nó giống như cha Khúc.

Samba sau một thời gian dài học tập, hiện đã không khác gì người bình thường, có điều ít tiếp xúc với người ngoài, tính cách tựa như trẻ nhỏ. Bình thường, cậu vẫn còn phải dựa vào Kỳ Kỳ, cũng rất nghe lời Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ là đứa nhỏ chu đáo, đừng thấy bình thường cứ trách cứ quát Samba nhưng vẫn rất che chở Samba, chỉ có nó được phép nói mà người khác thì đừng hòng, quả rất có lòng hộ thực.

Lãnh Vân và Miu Miu thì không cần nói nữa, trước đó đã đề cập qua. Hai đứa nó hiện đã có bóng dáng của thanh mai trúc mã rồi đó.

Cổ Dã là bạn mới tới, vốn quen với Quả Quả nhất, nhưng cậu đã lớn tuổi, không thể phân cùng tổ với Quả Quả, do vậy được ghép cặp với Nữu Nữu khờ khạo nhất nhà. Trải qua một ngày tiếp xúc, Cổ Dã cũng biết đám nhỏ trong nhà này không có đứa nào đơn giản, đều thành tinh cả rồi. Nói tới đơn thuần cũng chỉ có cô con gái duy nhất này, đơn thuần đáng yêu, ngay cả vết bớt nhỏ trên mũi kia cũng yêu không chịu được, còn nhỏ mà đã có thể mường tượng ra bóng dáng mỹ nhân sau này. Chờ đến lúc lớn lên, không biết sẽ xinh đến nhường nào nữa. Mà vết bớt trên mũi kia là một nét bút hỏng, nhưng chính bởi vết bớt này lại càng tăng thêm sự đáng yêu của Nữu Nữu, càng thêm dễ thân. Thước Nhạc từng dùng thần thức và tinh thần lực kiểm tra Nữu Nữu, tính huống của cô nhóc rất đặc biệt, cũng không phải tu yêu mà hóa thành người, trước kia đã có linh thức nên rất thông minh, sở dĩ hóa thành người là bởi có lẽ đã ăn một loại quả thần kỳ nào đó, Nữu Nữu cũng chỉ nhớ mang máng chuyện này. Từ khi hóa thành người, Nữu Nữu rất mơ hồ với ký ức trước kia, cô nhóc đã chân chính hóa thành người, sau này cũng không thể biến trở lại nữa. Đối với cô gái duy nhất này, người nhà rất yêu thích, hơn nữa cô nhóc biến từ chuột con thành, cũng không quá thông minh, rất đơn thuần, bộ dáng đáng yêu, ngây thơ này lại càng khiến người ta yêu mến.

“Hư hư”… Phi Phi chớp chớp mắt về phía Nữu Nữu.

Nữu Nữu nhìn khẩu hình miệng Phi Phi có hơi khó xử, không biết có nên đánh ra cho Phi Phi không nữa, ngẩng đầu nhìn đại ca ca phía sau thật lâu.

Cổ Dã nhìn cô nhóc kia khó xử, trừng mắt nhìn về hai người phía đối diện, “Chú ý chút, có ra hiệu cũng không được, không được bắt nạt nhóc con đơn thuần nhà chúng tôi đâu.”

Phi Phi chum chum môi, nói thầm, “Em gái em sao lại thành nhà anh rồi.” Cả tối bọn nó đều thua, trên mặt bị dán một đống giấy. Bởi đa số đều là nó đưa ra quyết định, trên mặt nó dán nhiều nhất. Quả Quả còn đỡ, mà ngay cả Lam Tử đứng sau giúp cho bọn nó cũng đều bị dán hai miếng trên lông. Lam Tử hiện tựa như uống máu gà, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm quân bài trên tay người khác. Kim Cương thì bình tĩnh hơn, nếu không nhìn đỉnh đầu gần như đang rung liên hồi của nó.

………………..

“Không chơi, không chơi nữa, lần sau nhất định không chung nhóm với anh Quả Quả nữa. Tiếu Tiếu, lần sau em với anh một nhóm.” Phi Phi ném quân bài vào giữa bàn.

Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Phi Phi, đẩy gọng kính lên, “Nếu không phải em chỉ huy bừa thì anh Quả Quả cũng không thua nhiều vậy đâu.” Kỳ thật đêm nay Phi Phi rất may mắn, bốc bài đẹp hơn bọn nó, đây gọi là người ngốc thường gặp may đó.

“Tiếp theo chúng ta chơi gì?” Gia Gia thu dọn lại bài.

“Chúng ta chơi trốn tìm đi.” Mấy đứa cũng không biết chơi gì, đã tối, cũng chẳng nghĩ ra thứ gì. Mà Phi Phi lại úp trên bàn nói một câu.

Lời này của nó khiến mắt đám nhóc trong nhà sáng rực lên. Tuy rằng đó là trò con nít, nhưng ở nhà họ lại không đơn giản chút nào. Tứ hợp viện có diện tích lớn, rất nhiều nơi có thể trốn, tuy bọn nhỏ còn chưa chính thức tu luyện nhưng ngũ cảm đã rất nhạy bén, chỉ che dấu đơn giản thì không được. Hơn nữa, bọn họ còn chưa từng chơi vào buổi tối, giống như rất thú vị đó.

“Sao cậu còn chơi trò con nít vậy chứ?” Bởi vì ra ngoài chơi nên mọi người đều phải mặc thêm quần áo, nhân dịp này Cổ Dã hỏi Quả Quả. Trò chơi đơn giản như vậy, Quả Quả đã lớn vậy hẳn không còn thấy thú vị nữa đâu.

“Đợi lát cậu sẽ biết ngay.” Quả Quả thần thần bí bí, cũng muốn để cậu mở rộng chút về cách chúng chơi.

Quả nhiên ngay từ đầu, Cổ Dã liền bất lợi, bọn nó đã giảm bớt khó khăn, chỉ cho phép mọi người trốn ở trước-sau Đông viên và trước đường phía tây của Tam Tiến. Người bắt đầu tiên là Gia Gia, mà Cổ Dã là người bị nó bắt đầu tiên, thật sự vì tiếng thở của cậu ta quá lớn. Trong viện thắp mấy kiểu đèn cung đình, tuy không quá sáng nhưng vẫn có thể thấy bóng mơ hồ, cậu quá không cẩn thận rồi.

Cổ Dã theo sau Gia Gia tìm được mấy đứa nhỏ khác, trong lòng càng ngày càng ngạc nhiên, cũng để cậu học được không ít. Đám nhỏ núp đi chẳng những kín mà còn ngụy trang, nếu không phải Gia Gia chỉ điểm, cậu còn không thể nhận ra. Mà Phi Phi bị phát hiện cuối cùng lại dán mình vào đầu hồi của Sương phòng, nơi đó chỉ có một chút hoa văn điêu khắc từ đá, Phi Phi vậy mà có thể dán trên đó, quá lợi hại. (Cậu ta đâu biết Phi Phi biết bay)

Chờ đến lượt cậu tìm, thật sự rất khó. Cậu chỉ tìm được Quả Quả và Miu Miu, những người khác đều núp rất kỹ, cậu chỉ có thể nhận thua. Người nhà này thật sự quá quái lạ, có thấy qua nhà ai chơi trốn tìm mà nằm úp sấp dưới hành lang gấp khúc hay cuộn tròn lại ngụy trang thành hòn đá trên hòn giả sơn chưa?

Bị vây trong hoàn cảnh xấu, Cổ Dã cũng bắt đầu vặn óc suy nghĩ, mấy lần sau cũng không dễ bị tìm ra nữa.

“Một lần cuối cùng, lần này Phi Phi tìm.” Phi Phi chơi rất giỏi, mãi vẫn chưa thua; Quả Quả thấy cũng sắp đến giờ đi ngủ, nên để Phi Phi tìm lần cuối rồi mọi người đi ngủ.

Bọn họ dựa theo thời gian, ai dùng thời gian ít nhất tìm được người thì sáng mai có thể ăn thêm một quả trứng tráng, do người thua cống lên.

Phi Phi rất nghiêm túc, cảm thấy mình nhất định có thể vượt qua Kỳ Kỳ đạt được vị trí số một. Không dừng lại trong sân, vừa nãy nghe tiếng bước chân của mọi người đều đã rời sân, tai nó rất thính, trong sân này nhất định không có ai cả.

Phi Phi tới Đông viên đầu tiên, ừm, bên phía núi giả có người, tuy rằng dùng miệng hô hấp không tạo ra âm thanh nhưng lại có chút hơi nước, tuy rằng rất nhạt nhưng mà như vậy sao tránh khỏi mắt nó được chứ? Bên này cũng có một cái, tiếng hô hấp lớn chút, không phải Cổ ca ca đó chứ, sao lại lộ liễu như vậy? Phi Phi thấy lạ nên nhẹ nhàng đi qua, vòng ra phía bụi tre, “Bắt được anh rồi.” Phi Phi cười hì hì nhìn qua.

“A… Có trộm…”

‘Bang’

Bất chợt thấy người lạ có chút kinh sợ, Phi Phi theo bản năng lấy ra cái chảo nhỏ sinh tồn dã ngoại của mình ra. Mỗi đứa nhỏ trong nhà đều có một bộ, được Khúc Phàm làm riêng theo yêu cầu của mỗi đứa, vô cùng cứng rắn, được Khúc Phàm làm khi luyện tập sử dụng tam muội chân hỏa, về phương diện khác không nói chứ dùng để đập thì ngay cả chùy tử cũng bị biến dạng, tuyệt đối là dụng cụ tốt để đánh người. Mà lực tay Phi Phi cũng không nhỏ, cho nên không chút bất ngờ, người lạ kia hôn mê luôn…
Bình Luận (0)
Comment