Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Cực Tương Phản

Chương 101: Cực Tương Phản Chương 101: Cực Tương Phản

Editor: Hye Jin

Gạo, bột, mì ngon mắt đến mức, nhìn thấy đã có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.

Quan trọng nhất là giá cả phù hợp!

Đầu Khỉ nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích, còn chưa kịp nói chuyện thì hai người đã cúi người trước cái quầy hàng của Tư Ninh Ninh.

Một người đàn ông đen nhẻm với khuôn mặt đầy dấu vết của năm tháng và một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cũ.

Hai cái thái cực chen chúc đứng bên nhau tạo thành một sự tương phản rõ rệt, lúc này đồng thời mới nhìn về phía Tư Ninh Ninh: "Em trai, gạo / mì này giá cả thế nào?"

Nói xong không đợi Tư Ninh Ninh trả lời, hai người nhìn nhau, người áo đen cười không nói gì, người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhíu nhíu mày: "Có bao nhiêu, giá cả thích hợp tôi đều mua."

"Gạo 50 xu một cân, mì trứng một bó ba lạng, 20 xu một bó."

Giá gạo trên chợ đen có quy củ đặc biệt, người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn không hề do dự mua hết, bảo Tư Ninh Ninh cân lên, mua hết.

Tư Ninh Ninh không có cân, Đầu Khí có một cái ở ngay trước mắt, mượn Đầu Khỉ, túi gạo tổng cộng 4 cân hai lạng, tổng là 2 đồng 10 xu.

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn rút ra từ quần một xấp tiền giấy, tay thì đếm đếm miệng thì cùng Tư Ninh Ninh tán gẫu: "Chú em này, cái túi này cũng chiếm không ít trọng lượng đâu, 2 đồng thôi nhé, cậu xem được không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, khuôn mặt bình tĩnh, thong dong: “Chú à, chú đừng ép giá nữa. Gạo này chất lượng thế nào không cần cháu phải nói gì thêm nữa, chú nhìn một cái là biết thôi."

Gạo đúng là gạo ngon, ép giá chỉ là xuất phát từ thói quen, thuận miệng thì nói thôi, giảm được thì giảm không thì thôi.

Bị Tư Ninh Ninh từ chối, người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn không hề biểu hiện sự tức giận, vui vẻ đưa ánh mắt chú ý sang bên cạnh, lại rút ra 20 xu tiền thận trọng đưa cho Tư Ninh Ninh: "Chú em, cái kia, cho ta một bó đi.

Người đàn ông này có thể nhìn ra được không thiếu tiền, hẳn là muốn mua mì trứng, khả năng là cảm thấy giá có chút cao quá, cho nên không hạ thủ được, do do dự dự chỉ mua một bó về ăn thử đổi vị mà thôi.

Tư Ninh Ninh đáp lời "Được rồi", cầm một bó mì trứng, người đàn ông vội vàng mở túi bao gạo ra, hơi do dự một chút cuối cùng mang mì bỏ gọn vào trong bao gạo.

Vốn dĩ cô không tĩnh toán đưa bao gạo này ra ngoài, mà trước mắt người này không mang theo thứ gì có thể đựng được, không còn cách nào cả đành phải nói: "Chú à, chú lần sau gặp được cháu nhớ đem bao gạo trả cho cháu."

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn cũ sửng sốt một chút, vừa thấy bao đựng bạo bằng vải bố, trong lòng hiểu rõ: "Được rồi, chú không tham lam chút xíu này, lần sau gặp được sẽ trả lại cho cháu, lại có gì tốt nhớ rõ phải giảm giá cho chú ha!"

“Ai……”

Nhìn nam nhân đi rồi biến mất ở trong đám người, Đầu Khỉ rít một cái, ê cả răng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh: "Này người anh em, túi kia là vải đi? Vải tốt vậy, cũng đến mấy chục xu, lần sau hắn không trả cậu thì thế nào?"

Tư Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: “Có bao nhiêu người đến chợ đêm bán đồ, có mấy ai đến đây để mua đồ ăn ngon."

Những người đầu cơ bí quá hóa liều, cùng người đến đây mua đồ đều phải chấp nhận rủi ro như nhau, nếu bị bắt được đều sẽ có một cái kết cục như nhau.

Có tiền không có phiếu, không thể đến những nơi đứng đắn mua được đồ, chấp nhận rủi ro đến chợ đen, tất cả chỉ vì nhu cầu của cuộc sống.

Loại người này sẽ đến một lần, sớm muộn gì cũng đến lần thứ hai.

Tư Ninh Ninh mặc kệ cái Đầu Khỉ, lấy tiếp gạo bổ sung thêm vào, đưa mắt nhìn người đàn ông mặt đen vẫn ngồi xổm trước quầy hàng của cô không đi: "Chú, chú muốn mua gì?"

Bình Luận (0)
Comment