Editor: Hye Jin
Đầu Khỉ không nói gì nhiều, xuất tiền túi mua 5 cân gạo chỗ Tư Ninh Ninh, ngược lại Tư Ninh Ninh tốn 30 xu mua một cái bật lửa.
Tư Ninh Ninh lần lượt bán được hơn chục bó mì trứng, 8 cân gạo, lúc sau cô chỉ còn lại hai cân gạo, ba bó mì trứng, không lấy ra bên ngoài bất cứ đồ gì nữa.
Cô đã chuẩn bị rất nhiều mì cùng gạo, nhưng hiện tại cô đang dựng một quầy hàng, sau lưng còn có một cái sọt nhỏ, lấy quá nhiều thứ sẽ khiến người khác nảy sinh sự nghi ngờ.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ dần lên cao, chợ đen đông nghịt người, Tư Ninh Ninh mồ hôi nhễ nhại, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, vừa lúc có người hỏi giá gạo. Tư Ninh Ninh trả lời trong lo lắng khi nhìn thấy vệt nâu trên áo.
Người đàn ông sau khi hỏi giá vẫn chưa mua, cô ngồi tại chỗ nghĩ nghĩ, trời càng ngày càng nóng, hơn nữa đánh giá khoảng cách tới giờ cơm trưa không xa, cô còn phải cần thời gian để tháo bỏ lớp trang điểm, trang phục trên người...
Đang suy nghĩ, Tư Ninh Ninh vươn tay muốn thu hàng, tay cầm bình nước quân dụng, ngay đúng lúc này, một bàn tay thon dài đáp xuống chỗ bình nước quân dụng.
Tình huống này là như thế nào?
Từ lúc cô lấy bình nước quân đội này ra vẫn không có ai hỏi thăm, nháy mắt cô thu lại, thì có người nhìn trúng.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ, đối diện truyền đến giọng nói thanh lãnh: "Bình nước quân dụng bao nhiêu tiền?"
Câu chữ rõ ràng giọng Bắc Kinh, còn rất dễ nghe.
Đầu tiên Tư Ninh Ninh cảm khái một tiếng, giây tiếp theo dường như đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt nháy mắt cứng đờ, tức khắc lông tư phải dựng thẳng lên.
Mạc Bắc!
Tại sao cậu ấy lại ở đây! ! ! !
Tiểu nhân trong lòng Tư Ninh Ninh ôm đầu gầm thét, ôi thôi thôi cô xui xẻo thế nhỉ.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc cau mày, ngón tay mảnh khảnh gõ vào bình nước quân dụng, lại hỏi lần nữa: "Bình nước quân dụng bao nhiêu tiền?"
Tư Ninh Ninh suýt nữa bị phát hiện, nhanh chóng cúi đầu, cổ họng cuộn trào, cố ý càng thấp giọng hơn: "Khụ, mười hai khối, đây là lô bình nước quân dụng mới, còn có thể giữ ấm."
Mạc Bắc im lặng, sau đó chỉ vào mì trứng và gạo để hỏi giá, Tư Ninh Ninh thành thành thật thật trả lời.
Cô cho rằng Mạc Bắc sẽ không mua bình nước quân dụng, mười hai đồng không phải là số tiền nhỏ, điều khiến cô không ngờ chính là Mạc Bắc không chỉ muốn mua bình nước quân dụng, còn quét hết toàn bộ gạo, mì trứng ở quầy cô.
“Tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
Tư Ninh Ninh hai cánh tay lo lắng, bắt đầu tính tiền: "Ba bó mì 60 xu, gọa hai cân 1 đồng, bình nước quân dụng 12 đồng, tổng cộng 13 đồng 60 xu."
Mạc Bắc đưa cho Tư Ninh Ninh một tờ 10 tệ nguyên (mười nhân dân tệ), hai tờ hai tệ, Tư Ninh Ninh thối tiền lẻ, cứ nghĩ tiền trao cháo múc, việc này cứ thế qua đi, vào lúc thối tiền thì Mạc Bắc liếc mắt một cái.
Mạc Bắc lúc này mới thu tiền xong liền xoay người định rời đi, lại quay trở lại: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở nơi nào hay không?"
Chủ quầy hàng này là một người đàn ông... không có lẽ phải nói là một thiếu niên.
Thiếu niên này đang mặc chiếc áo khoác mà hắn thường thấy khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, thanh niên đang ngồi xổm trong quầy hàng, hắn vừa hỏi xong thì lời nói của thiếu niên rõ ràng có ý tránh né.
Mạc Bắc cau mày nghi ngờ, không biết có phải là ảo giác không, chỉ cảm thấy người thanh niên trước mặt rất quen thuộc.
Đặc biệt là đôi mắt đó.
Ừm?
Cái đó……
Là lệ chí sao? (Lệ chí là nốt ruồi dưới đuôi mắt)
Nhìn kỹ hơn một chút, Mạc Bắc phát hiện một chi tiết, tuy nhìn hơi mờ nhưng thanh niên quả thực có một nốt lệ chí.
Tư Ninh Ninh giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn, cô quay mặt đi, cúi thấp đầu, giọng nói cộc cằn cố ý mang theo một chút giọng điệu địa phương: "Đừng có nói bậy, tôi cảnh cáo anh, tôi chỉ làm ăn buôn bản nhỏ, tôi không quen biết anh."