Editor: Hye Jin
Có lẽ chuyện xảy ra trong ngày đã ảnh hưởng lớn đến Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh bị sốt nhẹ, chạng vạng Tưởng Nguyệt gọi cô dậy ăn cơm thì phát hiện.
Khi đó, Tưởng Nguyệt gọi Tư Ninh Ninh nhiều lần người không động tĩnh gì cho nên vạch mùng ra xem, phật hiện cả người Tư Ninh Ninh nóng ran mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tưởng Nguyệt quay lại, gọi Từ Thục Hoa và những người khác, mọi người thay phiên nhau lau lau rồi làm ướt khăn để trên trán Tư Ninh Ninh một hồi mới hạ sốt: "Là có hơi nóng, chắc là gần đây mệt, vấn đề không lớn, nghỉ ngơi chút là khỏe."
Tưởng Nguyệt không tán đồng, mà thấy được Từ Thục Hoa cùng Tống Tiểu Vân thái độ kiên định, không có nói nhiều, chỉ có thể nhìn tình huống trước rồi lại nói.
Cho dù không hành động, trong lòng Tưởng Nguyệt vẫn luôn âm thầm lưu ý, cả đêm canh chừng, cho đến nửa đêm Tư Ninh Ninh sờ soạng xuống giường thì Tưởng Nguyệt là người đầu tiên bò dậy xem.
Đứng trước giường Tư Ninh Ninh cách hai bước, Tưởng Nguyệt cúi đầu hỏi: "Tư Ninh Ninh, cậu có đói bụng không?"
"..." Tư Ninh Ninh dừng lại, lắc đầu phát hiện trong bóng tôi Tưởng Nguyệt không thể nhìn thấy động tác của cô, kéo đôi môi khô khốc nói một câu: "Tớ không đói, tớ khát quá."
"Chờ tớ chút tớ đi rót cho cậu miếng nước!"
Một lúc sau, Tưởng Nguyệt bưng ly nước trở lại, Tư Ninh Ninh mở mùng ra, ngồi ở trên giường, hai chân rủ xuống, từng ngụm từng ngụm nước.
Đợi đến khi cổ họng không còn khô nữa, sợ quấy rầy Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa đang ngủ, Tư Ninh Ninh mới hạ giọng hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ?"
"Vừa rồi tớ ngủ, chỉ là trong lòng nghĩ đến cậu bị sốt, mơ hồ nghe tiếng động thì biết cậu tĩnh, không biết thế nào tớ cũng tĩnh mới hỏi một câu xem thế nào?"
Trong bóng tối, Tư Ninh Ninh không thể nhìn rõ biểu hiện của Tưởng Nguyệt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của một cô gái.
Bất luận thế nào, người sinh bệnh yếu ớt cần quan tâm cho nên cả thể xác và tinh thần Tư Ninh Ninh nghe được thì an ủi vô cùng.
Cô cong môi cười: "Tớ không sao, có lẽ dạo này tớ mệt quá, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi ... Uống xong nước tớ đi ngủ, cậu cũng đi ngủ đi!"
Tưởng Nguyệt do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, nếu có việc gì cần làm, hay là cảm thấy không thoải mái thì cứ gọi tớ nhé."
“Ừ. Cảm ơn cậu."
Sau đó phía đối diện vang lên tiếng ván giường: "Cộp cộp", Tưởng Nguyệt một lần nữa bò lên giường.
Tư Ninh Ninh khóe môi không kiềm chế được cong lên, sau khi uống nước, cô ngồi bên cạnh giường một lúc mới nằm xuống.
Cứ tưởng là buổi tối đã ngủ lâu như vậy, sắp tới ngủ không được khó liệu vừa nằm xuống chưa đến hai phút đã ngủ tiếp.
Bệnh tình của Tư Ninh Ninh kéo dài nửa tháng, cả ngày ho khan cùng sốt nhẹ, cả nửa tháng khuôn mặt mới dưỡng trắng nõn ú ú gầy đi không ít, cái cằm cái ngày càng nhọn.
Một tuần trước, Triệu Hoành Binh đến thông báo rằng mọi thứ lớp xóa mù chữ đã sẵn sàng, bảng đen làm xong, phấn cũng cấp đủ, chỉ chờ buổi học đầu tiên.
Lúc đó thì nói như vậy, đến thấy được sắc mặt Tư Ninh Ninh tái nhợt, bệnh lợi hại, Triệu Hoành Binh lại lùi thêm một khoảng thời gian cho đến khi Tư Ninh Ninh khỏi bệnh.
Bản thân làm hoãn tiến trình của mọi người, Tư Ninh Ninh cảm thấy rất khó chịu, lại không có biện pháp, lúc ấy cô ho khan dữ dội, uống không ít thuốc mà không tốt, hơn nữa thanh âm còn khụ khụ, có đôi khi nói không được một câu đã bị cơn ho khan đánh gãy.
Tư Ninh Ninh cùng nói chuyện với Tưởng Nguyệt, làm Tưởng Nguyệt đi trước, kết quả Tưởng Nguyệt không dám.
Tưởng Nguyệt chưa bao giờ dạy học qua, trong lòng có quá nhiều bất ổn, sợ rằng mình sẽ không ứng phó được, Tưởng Nguyệt vốn là muốn để Tư Ninh Ninh xung phong, tiết đầu tiên cho Tư Ninh Ninh dạy, cô đi làm trợ thính, đi theo học tập.
Tư Ninh Ninh hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ và tâm lý của Tưởng Nguyệt, cho nên cô không nhiều lời, chuyện này cũng liền kéo như vậy.
Nửa tháng còn thừa mấy ngày, những thanh niên trí thức khác từng người đi làm, rồi tan tầm. Tư Ninh Ninh trừ việc soạn bài thì bên trong không gian cũng không rảnh rỗi.
Đầu tiên, thỏ con thanh niên trí thức nuôi đẻ con, một lứa mười sáu con, một lứa mười một con, may là chuồng thỏ đã chuẩn bị từ trước chứ bằng không không thể chứa nổi.
Thỏ con sinh ra thật sự xấu, đỏ hỏn không có chút lông gì, giống như viên thịt vặn vẹo.
Trước đó đã trao đổi việc nuôi thỏ với Triệu Hoành Binh, cho nên thỏ sinh ra Tư Ninh Ninh nói với chú ấy đến sân đập lúa lấy rơm rạ về làm ổ cho đám thỏ con, chú ấy không chút suy nghĩ đồng ý ngay lập tức.
Tư Ninh Ninh ngẫu hứng lấy hai bó rơm rồi cuộn rơm thành từng bó nhỏ, cho đến khi cỏ chắc tay mới dừng lại.
Tư Ninh Ninh dùng rơm đã được bệnh lại làm tổ, tạm thời mỗi cái chuồng thả một cái ổ rơm.
Có thể làm gì thì chuẩn bị trước, miễn cho rơm bị đem đi đốt hết, thỏ con cần thì lại phải đi lấy.
Tất cả các chuồng đều một cái ổ rơm, Tư Ninh Ninh bó đống rơm còn lại thành bó lớn, cân nhắc thả vào không gian, bởi vì tính toán thời gian, trong khoảng thời gian này hai con heo mẹ tính toán sinh con.
Đang suy nghĩ tới lui, thấy Triệu Hoành Binh khiêng bó rơm to đang đi lại nhà thanh niên trí thức.
"Này, haha, thanh niên trí thức Tư, cháu lấy rơm về đủ dùng không? Chú lại mang đến cho cháu hai cái bó lớn."
Triệu Hoành Binh thả đống rơm ở cổng điểm thanh niên trí thức. Khi nhìn thấy hai lồng thỏ ở cửa, hắn nhịn không được duỗi cô đánh giá: "Là con thỏ nào sinh con? Sinh được mấy con?"
"Chú, bây giờ lạnh quá. Cháu sợ thỏ con đông chết lên hai con thỏ mẹ với thỏ con mới sinh tách ra gác ở trong phòng." Tư Ninh Ninh vội vàng dẫn Triệu Hoành Binh vào nhà xem.
Bây giờ chuồng thỏ được đặt trong căn phòng đã được khóa chặt lúc đầu, Triệu Hoành Binh bước vào không nhịn được mà cảm thán: "Cháu thu dọn sạch sẽ thật đấy."
Tư Ninh Ninh cười cười, thuận miệng trả lời: "Mọi người ai cũng để bụng chuyện nuôi thỏ, chuồng thỏ sớm muộn đều được dọn sạch sẽ, mỗi ngày đều quét."
“À, là cùng đạo lý với nuôi heo sao?" Triệu Hoành Binh gật đầu cười: "Sống trong hoàn cảnh tốt lớn lên tốt, ít bị bệnh."
Lời này ban đầu Tư Ninh Ninh làm việc chỗ chuồng heo đã nói qua với Triệu Hoành Binh.
“Là đạo lý này.” Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Nói chuyện chân đã bước đến chỗ chuồng thỏ, hai con thỏ cái đang thong thảcho thỏ con uống sữa, có một con thỏ con đang nhai cỏ khô.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, lấy ra cho Triệu Hoành binh xem cái chuồng chỗ chuồng con thỏ đang nhai cỏ: "Chú, nhìn xem ổ này là 16 con, con thỏ đang cho thỏ con uống sữa kia sinh được 11 con."
"Ôi là trời! Nhiều vậy đó! Còn biết sinh hơn cả heo nha!"
Triệu Hoành Binh ghé sát vào trong, híp mắt nhìn, chậc chậc chậc gãi cái ít: "Khi còn nhỏ chú còn ăn qua thịt thỏ, chính là chưa từng nuôi, con thỏ con này lần đầu tiên chú ấy đó, giống như con chuột nhỉ, quá xấu."
Tư Ninh Ninh cong ngón trỏ gãi gãi mũi, thỏ con thì thấy rồi chớ mà chuột con thì chưa có thấy đâu, giống nhau hay không cô không biết.
Bất quá Triệu Hoành Binh có câu nói không sai, chính là thỏ này quá xấu ...
Tư Ninh Ninh không biết làm thế nào để nói chỉ cười hihi cho qua.
Tự nhiên thanh niên trí thức Tư cười, Triệu Hoành Binh đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Nhớ lại những gì mình vừa nói, Triệu Hoành Binh cũng nghĩ hơi chút buồn cười.
Lời hắn không biết nói hoa mỹ, đều là lời nói thật đúng không?
"Hahaha" cười sang sảng vài tiếng, Triệu Hoành Binh vỗ vỗ trên ống quần, vừa đi vừa khen: "Thanh niên trí thức Tư, thỏ cháu nuôi tốt thật đó, không chỉ sinh con mà còn béo nữa, chiếu như vậy cuối năm thanh niên trí thức phong cảnh nha, đến lúc đó không dưới 100 công điểm."
"Cụ thể tình huống như nào còn khó nói, mượn lời cát ngôn của chú, đến lúc đó xã viên có cuộc sống tốt hơn, thanh niên trí thức cũng sẽ có hy vọng."
"Hahaha, tốt, tốt, lời này nói rất đúng."
Nhặt cái đòn gánh lên sang sảng cười với Tư Ninh Ninh: "Chú cũng mượn lời cát ngôn của cháu, mọi người cùng đều có hy vọng về tương lai."
"Chú đi đây, cháu vội đi!"
“Ai, chú chú đợi chút."
Đứng ở cửa nhìn Triệu Hoành Binh đã đi xa, Tư Ninh Ninh lắc đầu yên lặng cười, tiện đà thu thập xung quanh.
Ban đầu dư lại một bó rơm lớn, Triệu Hoành Binh mang thêm hai bó đến, cô thu vào không gian hai bó, còn lại thì rải những nơi khô ráo bên trên mái hiên, lưu trữ ngày thường bó lửa hoặc là nhóm bếp.
Hai bó rơm được đưa vào không gian, Tư Ninh Ninh vốn định trải ra làm cái ổ dự bị cho heo mẹ sinh con, kết quả vừa vào không gian, phát hiện một con heo mẹ đã sinh con rồi.
Tư Ninh Ninh đến gần, ba con heo con vừa sinh ra dơ hề hề nằm gần gần heo mẹ, trên người nào là đất là phân heo dính lộn xộn thành một đoàn.
Con heo mẹ thứ hai còn đang nằm sống xoài trong góc không biết khi nào sinh, Tư Ninh Ninh tháo bó rơm ra, mấy lần ra vào đắp gần heo mẹ.
Sợ heo con rời chỗ mẹ quá lâu sẽ chết non, không rảnh quan tâm người heo con dính phân, Tư Ninh Ninh xách từng bé thả sát về bên cạnh mẹ nó, kết quả nhặt lên phát hiện heo con còn dây cuống rốn dài đến 20cm.
Trẻ con sinh ra sẽ cắt dây rốn, cắt rồi còn thắt, heo con ... cũng cần nhỉ?
Tư Ninh Ninh loay hoay một hồi, cuối cùng đành đem hết heo con đến bên người heo mẹ, cô vào biệt thự tìm găng tay y tế cùng kéo, tiêu độc, lưu loát giúp ba con heo con cắt dây rốn, chừa lại đoạn cuống rốn dài tầm bảy tám cm.