Editor: Hye Jin
Sau bữa ăn, Tư Ninh Ninh trong lòng cảm thán không thôi, chờ từ nhà Cố Tam Đức đi ra, nhịn không được mà thở dài: "Chú quá thật thà khiêm tốn rồi, đúng không?"
"Nghe nói là người nuôi dưỡng chú ấy cũng là gia đình giàu có, trong cung .... Em nghĩ đi, chú ấy trong người ít nhiều có hơi thở của văn nhân, cho dù hiện tại là bần nông nhưng phương diện hành sử sẽ khác biệt với nông dân một chút."
Hoắc Lãng nhẹ giọng giải thích, dư quang để ý đến Tư Ninh Ninh: "Qua bên này cảm thấy áp lực?"
“Áp lực?” Tư Ninh Ninh cau mày, bối rối nhìn lại Hoắc Lãng.
"Chú ấy coi như là trưởng bối của anh."
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, xét cho cùng quan hệ cũng không kém hơn quan hệ huyết thống bao nhiêu.
“Không có.” Tư Ninh Ninh thành thật lắc đầu, nắm tay Hoắc Lãng vượt qua bờ ruộng, đặt chân lên núi rừng bên kia: "Trừ bà ngoại, nhà em không có trưởng bối cùng thân thích nào giống chú Tam Đức thân hòa mà đối xử tốt với em như vậy."
"Thành thật mà nói, mới nhìn thấy em còn cảm thấy hiếm lạ.”
Không vì danh hay lợi, không có quan hệ huyết thống vẫn có thể quan tâm, yêu thương như người nhà lải nhải không ngừng, Tư Ninh Ninh chưa từng trải qua, cho nên đột nhiên nhìn thấy hơi kinh ngạc, là nói thực.
Hoắc Lãng nghe ra ẩn ý trong đó, bước chân không khỏi dừng lại.
Ở thời đại này, càng nghèo càng vinh hoa, không có cái gọi là xuất thân cao quý, nhưng Hoắc Lãng lại xuất thân trong một gia đình không tầm thường.
Hắn người như vậy, có rất nhiều ràng buộc chuyện tìm đối tượng, kỳ thật là khi tìm đối tượng cần phải nghiêm túc phải tìm một gia đình trong sạch, sạch sẽ.
Vì vậy, trước khi xác nhận mối quan hệ với Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng theo trình tự đã lén ìm hiểu kỹ về quá khứ của Tư Ninh Ninh.
Đương nhiên, thứ mà Hoắc Lãng biết là quá khứ của Tư Ninh Ninh, là nguyên chủ ở thời đại này không phải là người hiện tại từ tương lai xuyên đến.
Cho dù vậy, có một quá khứ vừa vặn và giống nhau giữa hai Tư Ninh Ninh, đủ để đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Hoắc Lãng.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Lãng chứa đầy những cung bậc cảm xúc phức tạp dư thừa, hắn quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, nghiêm nghị hứa hẹn:
"Hiện tại có một người, không phải sao?"
"Về sau sẽ còn có nhiều người từ tận nội tâm yêu thương em, che chở cho em, đến lúc đó nếu họ bắt đầu lải nhải, em đừng ngại phiền."
Tư Ninh Ninh cảm nhận được hơi ấm từ mu bàn tay truyền đến từ lòng bàn tay của Hoắc Lãng, pháo đài phòng ngự được xây dựng ở sâu thẳm trong tim hơi lỏng ra một chút, cô lè lưỡi tinh quái, nghiêng đầu cố ý tỏ vẻ đau khổ: "Cái này em hiện tại không bảo đảm được, chờ đến lúc đó thực sự trải nghiệm xem. Lỡ vạn nhất bọn họ quá lải nhải, nhỡ em không nhịn được cãi là làm sao bây giờ?"
Hoắc Lãng cười khẽ, buông tay Tư Ninh Ninh ra rồi tiến lên một bước, cúi đầu khom người, chờ cô gái nhỏ leo lên lưng rồi, hắn hùng hồn lên tiếng: "Cho dù đến lúc đó em ăn nói không kém, mồm mép lưu loát đến lúc đó muốn biện luận, chưa chắc em nói lại được bọn họ."
“A? Vì sao vậy?" Tư Ninh Ninh hai tay ôm cổ Hoắc Lãng từ phía sau, trầm giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào tai Hoắc Lãng.
"Ngứa."
Mặt bên của Hoắc Lãng ngứa ngáy vì hơi thở cô gái nhỏ nghịch ngợm, hắn đưa cánh tay vào gãi gãi, nhưng không được đành phải nhờ Tư Ninh Ninh giúp.
Tư Ninh Ninh rảnh tay giúp Hoắc Lãng.
Khóe miệng của Hoắc Lãng nhếch lên, vui vẻ chịu không được, cõng Tư Ninh Ninh, vừa đi vừa giải thích:
"Công tác của bọn họ đặc thù, chưa có đụng súng đạt thật chứ mà động thì chưa chắc không thể, còn nói mồm mép thì không mấy người có thể so sánh được. Em không cần sợ tranh luận, cãi lại sẽ là không tôn trọng hay gì đó."
"Em có thể dỗi bọn họ vài câu, sợ là không những không giận còn cho đây là bản lĩnh của em, sẽ càng vui vẻ."
"Vậy sao ..." Tư Ninh Ninh dài giọng đáp lại, trong lòng có lẽ có chút phỏng đoán.
Không có rối rắm quá nhiều về chuyện này, Tư Ninh Ninh cong môi cười cười: "Em đã biết."
Trên đường hàn huyên vui vẻ, rất mau đến được đội sản xuất ba, Hoắc Lãng chậm rãi đặt Tư Ninh Ninh trên lưng xuống, nghiêm túc nhắc đến chuyện chính sự:
"Chờ có thời gian em có muốn đi vào huyện nhìn xem? Em tích cực, các phương diện giác ngộ đều không tồi, có muốn thử xin gia nhập Đảng?"
Những gì Hoắc Lãng nói không phải là dối trá, Tư Ninh Ninh không chỉ xuất sắc về mọi mặt, không thể vài từ có thể hình dung.
Ở khía cạnh cá nhân, Tư Ninh Ninh luôn xuất sắc, thuộc loại xuất sắc nhất.
Nhập Đảng khẳng định không có vấn đề.
Mối quan tâm lớn nhất trong lòng Hoắc Lãng thật ra là Tư Ninh Ninh có quá nhiều ý tưởng và quá đỗi ưu tú, phần lớn thời điểm có thể trợ giúp nhiều người. Nhưng nếu không có người cường đại bảo hộ sau lưng, con đường đi không được đi lâu dài không nói đến, có khả năng rất có nhiều người mơ ước đến em ấy, hoặc là cực đoan hơn sợ Tư Ninh Ninh là chướng ngại.
Đây là những suy nghĩ mà Hoắc Lãng phát giác ra từ những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Hiện tại nhóm người của Uông Tùng còn tính là không đến nổi, có thể thuyết phục được, đổi lại một nhóm người khác thì sao?
Khó mà nói hết được, một cái công xã nói lớn không lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, chỉ có vài vị trí thôi, liền tính hôm nay không gặp phải thì ngày mai, ngày kia cũng có thể gặp được, cứ như vậy an toàn Tư Ninh Ninh khó mà bảo đảm.
Hoắc Lãng muốn cho Tư Ninh Ninh một sự đảm bảo, ít nhất là đảm bảo an toàn cá nhân của em ấy, đảm bảo rằng không ai có thể dễ dàng chạm vào em ấy.
Tư Ninh Ninh không biết Hoắc Lãng đang nghĩ gì, nghe được ý tưởng cô kinh ngạc không thôi: "Gia nhập Đảng á? Em có thể chứ?"
“Không thử thì làm sao biết có được hay không?" Hoắc Lãng chỉ nói vậy thôi không có hứa chết.
Tư Ninh Ninh do dự một hồi, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Anh nói đúng, có thời gian em phải chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ nói với anh nha!"
Thời gian có thể rút ra được, cô cảm thấy đây không phải việc nhỏ, cần phải thận trọng.
Cô hiện tại làm không ít chuyện, toàn bộ đều là vụn vặt chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Nếu thật muốn suy xét gia nhập Đảng, thì cô cần thiết phải có một sự kiện đáng nói mới được.
Hiện tại, điều đầu tiên Tư Ninh Ninh có thể nghĩ đến là lớp học xóa mù chữ ở đội sản xuất.
Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, dựng thẳng lưng, chờ khi về phải nghiêm túc soạn bài mới được.
Vì cô cũng vì đám nhỏ.
Nhiệt tình tràn đầy: “Tranh thủ vẫn còn sớm, em trở về phải tiếp tục soạn bài."
Hoắc Lãng nghỉ mấy ngày nữa lớp học chữ sắp bắt đầu, nên không chậm trễ nữa, gật đầu chuyển cái sọt ra sau lưng Tư Ninh Ninh, nâng cằm, ý bảo Tư Ninh Ninh đi về phía trước đi: "Anh đưa em trở về."
Tư Ninh Ninh lắc đầu từ chối: "Không cần đâu anh~ .Đã đến đội sản xuất rồi, thanh niên trí thức khác phỏng chừng về rồi, thấy anh đưa em về không chừng là sẽ trêu ghẹo em cả nửa ngày."
Nghĩ đến vẻ mặt cười cười nhếch miệng kia của Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh đau đầu không thôi.
Hoắc Lãng im lặng, kiên định: "Vậy đưa em đến lớp học xóa mù chữ."
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể nên gật đầu: "Vậy thì được rồi ~ "
Hoắc Lãng nói là đưa người đến lớp xóa mù chữ thì thực đến nơi thì dừng.
Tư Ninh Ninh quay lại vẫy vẫy tay, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đỏ bừng vì nắng.
Hoắc Lãng vẫy tay đáp lại, Tư Ninh Ninh tinh nghịch chớp mắt, ngay sau đó người đàn ông vác cái sọt tre quay lưng biến mất ở con đường rợp bóng cây .
Đã sắp ba giờ chiều, cũng chưa muộn, những thanh niên trí thức đã trở lại.
Khi Tư Ninh Ninh vào phòng, cô rõ ràng nhận thấy không khí trong phòng sôi động hơn trước rất nhiều, cô tháo chiếc sọt tre treo sau cửa: "Làm sao vậy? Hôm nay lên trấn có gì gì vui sao? Thấy cả đám các cậu cười thật tươi."
“Không có gì đâu, chỉ là người nhà gửi đồ lại đây cho tớ, là chăn bông, mấy hôm nay ban đêm lạnh quá ... Đêm nay không cần lạnh nữa, haha!" Từ Thục Hoa cười ha hả, nói xong mang giày vớ đi ra ngoài: "Các cậu trước trò chuyện, tớ mang giày đi giặt trước."
Tư Ninh Ninh gật đầu, đầu vẫn còn hơi choáng váng, thật sự không nói chuyện gì nhiều với Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt, cô xắn tay áo đi về phía phòng bếp, đổ một ít muối ướp thịt mà buổi sáng Hoắc Lãng mang đến.
Rửa tay xong đi ra khỏi phòng bếp, Tư Ninh Ninh chịu đựng mùi mồ hôi trên người, leo lên giường nằm xuống.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Nguyệt không mời mà đến, đi vòng quanh Tư Ninh Ninh như một con chim hỉ thước báo tin vui, Tư Ninh Ninh nằm dài trên giường cũng không đi, trái lại lưng dựa vào Tư Ninh Ninh, ôm gối ngồi trên mặt đất:
"Tư Ninh Ninh, cậu có biết không?"
“Hả?” Tư Ninh Ninh đáp lời: "Cái gì?"
"Em trai đã viết thư cho tớ á! Khoảng thời gian rồi thật là lo lắng muốn chết."
"Cậu biết không? Nó được phân đến địa phương rất xa, ngày thường không có cơ hội đến thị trấn. Chỉ có thể ngẫu nhiên đi ké xe máy kéo vật tư đi một chuyến."
"Nó nói bên kia đi đến thị trấn đi xe máy kéo mất liên tục hai giờ đó! Đi hai giờ xe cậu nói xem là bao sao? Nếu mà đi đường qua lại không chừng mất hết một ngày. Khó trách trước đó nó vẫn không hề hồi âm cho tớ."
"Tư Ninh Ninh? Này, uy? Tư Ninh Ninh?" Nói một hồi lâu vẫn không có người đáp lại, Tưởng Nguyệt đứng dậy quay đầu nhìn, ghé sát mặt vào mùng thì thấy Tư Ninh Ninh hai mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn.
"Heo con" Tưởng Nguyệt mím môi rút lui, lẩm bẩm tung tăng dạo bước ngoài cửa.