Editor: Hye Jin
Hai người một trước một sau đi vào nhà, Tư Ninh Ninh đi theo Hoắc Lãng chậm rãi đứng dậy:
"Chú."
"Đội trưởng Cố."
"Này! Ngồi đi, tất cả đều ngồi xuống." Cố Tam Đức tiến lên tay quơ quơ trong không trung, chờ Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đều ngồi xuống, nhường chỗ cho Cố Dương ở đằng sau: "Bên kia đã sắp xếp xong xuôi, cái này Cố Dương nói là đồng chí Tư đã giúp nhà bọn họ đại ân, như thế nào cũng muốn cảm ơn đồng chí Tư, hơn nữa chuyện này cũng cần thiết lại đây nói chuyện, để đồng chí Tư trong lòng rõ ràng mọi chuyện là như thế nào."
Nói một cách thẳng thắn, ý nghĩa của điều này là: Tránh Tư Ninh Ninh cảm thấy rằng mình đã giúp đỡ người ta cũng không biết người ta là dạng người gì.
Tư Ninh Ninh có thể hiểu được, "Haha" cười gượng, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Lãng, toàn bộ công lao đẩy lên người Hoắc Lãng.
"Có thể đem chuyện giải thích rõ ràng mọi chuyện cũng tốt, nhưng mà đội trưởng không cần hiểu lầm, cháu chỉ là hỗ trợ mồm mép, đến lúc đó cần chân chính thúc đẩy chuyện này còn cần đồng chí Hoắc Lãng ra mặt, mọi người cảm ơn thì cảm ơn đồng chí Hoắc Lãng đi!"
Hoắc Lãng tiếp nhận Tư Ninh Ninh ánh mắt, hiểu ý gật đầu.
Cố Tam Đức thở dài một hơi: "Đều là hai cháu xuất lực, đều nên cảm ơn!"
Nói xong liền đẩy Cố Dương bên cạnh.
Gương mặt của Cố Dương sưng tấy đến nỗi một bên mí mắt đến không mở được mắt.
Hắn im lặng ở bên cạnh lắng nghe, Cố Tam Đức đẩy một phen mới đi về phía trước.
Không giống như những gì Cố Tam Đức nói: "Cần cảm ơn hết thảy", Cố Dương đầu tiên là hướng Hoắc Lãng: "Cảm ơn anh Hoắc."
Sau đó, ánh mắt rơi vào Tư Ninh Ninh.
Trên khuôn mặt sưng vù ấy, một bên mắt của anh ta không thể mở ra hết, không hiểu vì sao, Tư Ninh Ninh luôn có thể cảm nhận được sự thăm dò.
"Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ lóe lên, trong khoảng khắc đó bỗng nhiên khẩn trương lên.”
Đúng lúc này, trầm mặc sau một lúc lâu Cố Dương bỗng nhiên mở miệng nói:
“Mấy thứ kia không phải chúng tôi mang đi đầu cơ trục lợi."
Tư Ninh Ninh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi gật đầu, cố ý thả giọng nói nhu hòa đi: "Ừ, tôi tin tưởng anh."
Như cô nghĩ sao?
Cố Dương đang nghi ngờ cô?
Cho nên cái gọi là giáp mặt cảm ơn kỳ thực là muốn thử.
Tư Ninh Ninh tâm trí đang dâng trào, và cùng lúc đó, Cố Dương đã âm thầm chú ý đến những thay đổi trong biểu hiện của Tư Ninh Ninh.
Làm người thất vọng cả người Tư Ninh Ninh biểu tình bình tĩnh, nhìn một lúc sau, Cố Dương không thấy một biến hóa cho dù là nhỏ nhất.
Cảm giác của hắn là sai rồi?
Cố Dương nhất thời nhíu nhíu mày, nội tâm không tự chủ khiến hắn nghiêm túc đánh giá Tư Ninh Ninh trước mặt.
Cô gái trẻ nước da trắng trẻo, dung mạo hạng nhất, ăn mặc thật đẹp, kỳ thực cũng không giống với người hắn quen biết kia.
Chỉ duy nhất hình dáng có chút tương tự mà thôi ...
Ngoại trừ sự giống nhau một chút về ngoại hình, những thứ còn lại đều khá khác biệt, không biết vì cái gì mà làm hắn liên tưởng đến người kia.
Cố Dương chưa chịu từ bỏ ý định, mở miệng lần nữa thử: "Tôi lần trước có đi vào thị trấn mua đồ vô tình cứu được một người qua đường, người kia thưởng thức tôi cho nên tiến cử cho tôi một phần công tác ở xưởng cao su ... Bọn họ lục soát ra những thứ kia, chính là tạ lễ tôi cảm tạ người kia."
Lời này nửa thật nửa giả.
Nếu Tư Ninh Ninh là Đông Đông, hoặc người nhà của Đông Đông, thì cô ấy chắc chắn biết về chuyện xưởng cao su, chỉ cần biết thì một chút biểu cảm nhỏ tổng có thể thấy được.
Tuy nhiên, Cố Dương lại thất vọng vì hắn không thể nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi nào khác ngoài nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô gái nhỏ:
"Người tốt sẽ có báo đáp, Cố đồng chí làm việc tích cực, thích giúp đỡ mọi người, tâm tư nhân hậu, được người thưởng thức là chuyện bình thường! Tuy nhiên, để có một phần công tác trong các đơn vị quốc doanh không phải là chuyện nhỏ. Mong đồng chí Cố nắm bắt cơ hội, về sau trong quá trình công tác có thể tích cực tiến về phía trước."
Khuôn mặt nhăn nheo và sưng tấy của Cố Dương tiếp tục quan sát Tư Ninh Ninh, bên kia Hoắc Lãng không thể ngồi yên nữa rồi.
Tư Ninh Ninh là đối tượng của hắn, Cố Dương này đã cưới vợ, vừa nói chuyện vừa nhìn trân trân cô gái nhỏ của hắn hắn đã không nói gì rồi, bây giờ nói xong còn lộ liễu quá vậy? Hắn nào nhẫn nổi nữa?
Hoắc Lãng gõ gõ trên bàn ngón tay, gương mặt không hài lòng: "Chuyện này đến đây kết thúc, chuyện phía sau chúng tôi sẽ theo dõi, còn lại các người ở đại đội làm thế nào thì làm thế đấy đi."
Nói xong, đưa mắt nhìn về phía Cố Tam Đức, Hoắc Lãng đứng dậy từ trên băng ghế lùi lại: "Chú, buổi chiều còn có việc, trước tiên ăn cơm ..."
Nghe thấy Hoắc Lãng lại muốn rời đi, Cố Tam Đức nhanh chóng xoay người vẫy tay với Cố Dương: "Dương Nhi, chuyện này đã nói rõ rồi, cháu về nhà trước đi, trong nhà còn cần người chăm sóc."
Cố Dương chậm rãi gật đầu, nhìn Tư Ninh Ninh một cái thật sâu, sau đó lùi lại một bước, cúi đầu nặng nề với cả Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, ngay sau đó rời khỏi phòng chính.
Ngay khi Cố Dương bước ra khỏi sân của Cố Tam Đức, Cố Triều, đang dỗ dành cô bé đang khóc thút thít ở sân đứng dậy: "Anh Dương, thế nào? Là anh ấy sao?"
“Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa." Cố Dương hạ giọng vùi đầu đi về phía trước.
Cố Triều cau mày, vẻ mặt đầy nghi vấn, hắn ôm cô bé nhỏ vào lòng, đi theo Cố Dương vài bước: "Sao vậy anh? Ở bên trong nói cái gì? Cô ấy rốt cuộc là không ...."
Cố Dương đột nhiên ngưng mắt sắc bén liếc nhìn Cố Triều: “Lời anh nói có phải nghe không vào nữa đúng không?"
Cô bé nhỏ Hữu Lan hôm nay bị sự tình phát sinh bị dọa không nhẹ, còn bị Cố Dương trừng mắt, ôm cổ Cố Triều huhu khóc òa lên.
Cố Triều đưa tay vỗ vỗ lưng Hữu Lan để trấn an, cái gì cũng không nói, ánh mắt không yên lo lắng mà nhìn Cố Dương.
Cố Dương không cho hắn hỏi hắn không hỏi nữa, lo lắng không giấu được, cho dù ngậm miệng lại, ánh mắt mất biểu hiện rõ ràng.
Cố Dương tránh ánh mắt của Cố Triều, cáu kỉnh gãi gãi đầu, sau một lúc im lặng, giọng điệu dịu đi: "Trở về đi, đừng để cho bà tư lo lắng."
Giọng nói đó rơi xuống, Cố Dương không còn do dự nữa, nhấc chân đi về nhà.
“Vâng……”
Cố Triều chậm chạp lên tiếng, ôm em gái nhìn theo bóng lưng của Cố Dương một lúc rồi máy đi về nhà mình.
Bởi vì sự việc hôm nay, mối quan hệ giữa mấy anh em khó tránh khỏi trầm trọng hơn trước không ít, đem tầm mắt chuyển dời sang nhà Cố Tam Đức, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Thím vẫn còn mở họp ở hội phụ nữ, hôm nay không ở nhà chứ không thôi bữa cơm này không phải trì hoãn lâu như vậy ..."
"Đi thật xa mới đến chỗ này cả miếng cơm cũng không ăn liền đi, cái này giống cái gì?"
"Từ từ chờ một chút! Trong nhà có một ít bột mì, chú đi hấp một nồi bánh, mau lắm, nghe thấy không Hoắc Lãng? Ngồi xuống ăn cơm."
Hoắc Lãng thực sự không quá vội, chỉ là hắn không thích Cố Dương nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, bây giờ Cố Tam Đức thuyết phục hẳn ở lại, Hoắc Lãng khó mà không gật đầu.
Do dự liền chuyển sự chú ý tới Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh thở dài cười: "Chú đã nói vậy rồi anh còn không xuống bậc thang?"
Vẻ mặt của Hoắc Lãng vốn dĩ rất nghiêm túc, đến khi nghe thấy hai chữ "xuống bậc thang", hắn banh không nổi, cô gái nhỏ này thật biết ném mặt mũi của hắn.
Hoắc Lãng đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ xen lẫn một chút ngượng ngùng: "Chúng cháu thật không phải rất đói bụng, chú làm chút là được rồi, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống miếng canh nói chuyện là được, à đúng ... Sọt đâu, cháu có mang một ít đồ vật."
"Em để bên bậc thang."
Tư Ninh Ninh cũng muốn Hoắc Lãng mang sọt lại đây, bên trong còn có thịt!
"Em đi lấy!"
Tư Ninh Ninh nói rồi quay người ra khỏi phòng.
Trong phòng , Cố Tam Đức cười cười, một mặt trách cứ Hoắc Lãng mang đồ đến đây làm gì, còn mặt khác mơ hồ có ý trêu chọc Hoắc Lãng có phải nói chuyện đối tượng với người ta không? Cho nên mới mang người ta đến chỗ này chơi.
Cố Tam Đức liếc nhìn cánh cửa, dù cố ý hay vô ý, cố tình phóng lớn âm thanh trêu chọc Hoắc Lãng, không bằng là nói trêu chọc cả Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh.
Trong phòng, Hoắc Lãng đáp lại bằng một nụ cười khô khốc, ngoài cửa, Tư Ninh Ninh lỗ tai nóng bừng vì xấu hổ, điều chỉnh cảm xúc khi quay người bước vào phòng, cô làm như chưa có phát sinh cái gì: "Cũng may lúc đó em để trong bóng râm, nếu không phơi nắng chắc thịt sẽ bị bốc mùi ... Mà chú ơi, chỗ này có ít bánh, là cháu tự mình làm, bên trong là quả phỉ lên núi nhặt không phải là cái gì đáng giá, mang đến cho chú thím nếm thử."
"Ai nha, ai nha cái này cũng thật là ..."
Cố Tam Đức một tay cầm lấy thịt do Tư Ninh Ninh đưa, tay kia cầm lấy hai gói giấy dầu gói bánh, đôi mắt cứ nhìn trân trân hai tay: "Nói nói cái này, ngượng ngùng lại đây mà nào thịt nào là .... cái này bánh tự mình làm?"
Cố Tam Đức đầu tiên là nhìn Tư Ninh Ninh, sau đó nhìn cái gói giấu dầu, trên mặt ý cười ngăn không được: "Khéo tay quá! Đồng chí Tư quá khóe tay! Mau, mau ngồi xuống! Chú đi làm bánh màn thầu, hôm nay cao hứng mọi người ngồi xuống ăn một bữa ngon."
Cố Tam Đức nói là ăn ngon kỳ thật là bánh màn thầu hấp, Hoắc Lãng mang thịt đến, trong cái chén mang lên bàn, đều đưa hết vào chén của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, ngược lại trong chén Cố Tam Đức chỉ là chút thịt vụn, rồi một chén canh có một lớp váng dầu bên trên.