Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Hung Cái Gì Mà Hung?

Chương 359: Hung Cái Gì Mà Hung? Chương 359: Hung Cái Gì Mà Hung?

Editor: Hye Jin

Việc nào ra việc đó, trừ bỏ "giao tình", đơn phương nhắc đến đầu cơ trục lợi ở chợ đen, chẳng sợ thời đại này không cho phép, Tư Ninh Ninh cảm thấy chuyện này không đủ để nháo ra mạng người.

Thành thật mà nói, khi bước vào sân nhìn thấy Cố Hi Cùng nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, máu me bê bết, Tư Ninh Ninh bị dọa sợ, trong đầu nhớ lại một Cố Hi Cùng cười như hoa với cô mấy hôm trước gặp ở thị trấn, nói là trứng vịt muối chị dâu cùng bà tư làm ngon thế nào.

Ngay khoảnh khắc đó, Tư Ninh Ninh thực sự sợ hãi Cố Hi Cùng sẽ chết.

Không phải là sợ hãi, cô không tiếp thu được mới có thể miêu tả chính xác.

Tuy nhiên, Tư Ninh Ninh không thể nói trực tiếp với Hoắc Lãng.

Đôi mắt nai đung đưa đầy mâu thuẫn, Tư Ninh Ninh ngước mắt trầm mặc hồi lâu mới hỏi Hoắc Lãng: "Anh có thể tin tưởng vào những thứ như hợp mắt, dự cảm các thứ hay không?"

Không chờ Hoắc Lãng trả lời, Tư Ninh Ninh cụp mắt xuống và nói tiếp: "Mặc kệ anh tin hay không, em cảm thấy tình huống lúc đó, trò khôi hài này phải được ngăn lại, không thể tiếp tục đi xuống, cũng không nên tiếp tục đi xuống."

"Có rất nhiều người gặp phải tình huống này, trong đó có lẽ có một số người tư tưởng không tích cực, điều đó không đại biểu tất cả mọi người là như vậy, hơn nữa em cảm thấy ...."

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng: "Liền tính có tham gia buôn bán ở chợ đen thì thế nào? Không trộm không cướp, người ta dựa vào bản lĩnh kiếm tiền nuôi cả nhà, cái này có cái gì mà ..."

“Bang ——”

Từ "sai" chưa kịp nói ra, lời nói của Tư Ninh Ninh đã bị tiếng Hoắc Lãng đứng dậy vỗ bàn cắt ngang.

Đồng tử của Tư Ninh Ninh chớp động, không thể ngăn được, đuôi mắt đỏ lên, nước mắt nói đến là đến.

Ý kiến bất đồng thì bất đồng, tranh cãi thì tranh cãi, hung cái gì mà hung?

Anh hung cho ai xem?

Anh lên mặt rồi có phải hay không?

Nhìn thấy Hoắc Lãng nhíu mày, Tư Ninh Ninh càng tức giận.

Nếu là trước kia có người ở trước mặt cô hung dữ mắng chửi cô cũng không đến nỗi muốn khóc, bây giờ không phải trước kia, yêu đương ai không có thời điểm tùy hứng?

Cái gì cũng quá muộn, trước khi nước mắt rơi xuống, Tư Ninh Ninh không nói hai lời, đứng bật dậy đi ra ngoài.

Hoắc Lãng tiến lên vài bước nắm lấy tay Tư Ninh Ninh: "Lại ngoan cố, cơm còn không ăn đi đâu?"

“Không cần anh lo!”

“Mặc kệ thế nào anh cũng phải quản."

“Anh dựa vào cái gì mà đòi quản." Tư Ninh Ninh giống như con xoay nhỏ, vặn vẹo giãy dụa không cho Hoắc Lãng chạm vào.

"Bởi vì anh là đối tượng của em!"

“Không biết xấu hổ!”

“Anh nói anh……”

“Hừ.”

Làm ầm ĩ một hồi, Tư Ninh Ninh cảm xúc trấn định trở lại, để yên cho Hoắc Lãng nắm tay mang vào phòng.

"Vừa rồi không phải hung dữ với em, em xem em nói lời này cũng không xem đang ở chỗ nào …”

Đem Tư Ninh Ninh ấn xuống bàn, Hoắc Lãng rót một ly nước đưa sang, thấy mặt cô gái nhỏ còn ngoan cố, hai mắt đỏ ửng đuôi mắt còn nước mắt, trong lòng Hoắc Lãng mềm nhũn không thể mắng được nữa.

Hoắc Lãng vội vàng đứng dậy cởi bỏ mũ rơm trên tường, vén vành mũ lên, quạt quạt cho cô gái nhỏ, lời nói mềm mỏng đi vài phần: "Lời kia có thể nói sao? Người khác nghe thấy làm sao bây giờ?"

“Em cũng chẳng nói với người khác, không phải đang nói với anh sao?"

Tư Ninh Ninh cãi lại, tức giận còn chưa có tiêu.

“Được, được.” Hoắc Lãng nhẹ nhàng gật đầu, lắc mũ rơm nhanh hơn: “Có một số chuyện chúng ta trong lòng rõ ràng là được, không cần phải phát biểu ra, hô hào người khác đồng ý. Lấy thân phận của em tới nói, nói những lời đó chưa chắc thích hợp."

“Em ở bên anh muốn nói cái gì thì nói, nhưng ở trước mặt người khác thì không được." Hoắc Lãng vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ.

"Đạo lý đó không cần anh nói em cũng hiểu."

Tư Ninh Ninh ngồi một lúc trừng mắt nhìn Hoắc Lãng: "Anh lần sau có chuyện thì nói chuyện đàng hoàng với em, không được trừng mắt còn đập bàn, nếu không thì, chúng ta độc thân đi thôi, anh đi tìm người khác nói chuyện đối tượng đi!"

Vừa rồi còn đang nói chuyện yên lành, đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hoắc Lãng sửng sốt một hồi: "Em xem em lại ngoan cố ...."

“Ai ngoan cố?”

Ngoan • Tư Ninh Ninh • cố trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trừng Hoắc Lãng tức giận, hờn dỗi: "Anh có phải không nghe vào cả lời em nói?"

Hoắc Lãng nhìn bộ dạng vừa tức giận mà yêu kiều của cô gái nhỏ, trong lòng thở dài, cô vợ bé nhỏ khó tính chỉ có thể dỗ dành, hung không được.

Dù sao thì đạo lý đã thuyết phục rồi, Hoắc Lãng đối với cách đối nhân xử thế với Tư Ninh Ninh vẫn tực tán thành, không còn bận tâm gì khác, Hoắc Lãng nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, đồng thời lập tức đưa tay ra dáng chào quân nhân: "Đảm bảo không có lần sau!"

Tư Ninh Ninh hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Làm ầm ĩ một hồi, chủ đề một lần nữa bị kéo trở về, đề tài thứ hai được đưa ra, đôi mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh đan vào nhau, ghé trên bàn suy sụp tinh thần nói: "Em có phải không kéo chân sau anh rồi?"

Cô đang đề cập đến vấn đề "huân chương".

Hoắc Lãng bất lực cười cười , vừa bình tĩnh quạt Tư Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Cái này phải xem em lý giải thế nào?"

Tư Ninh Ninh "hả" một tiếng rồi ngơ ngác nhìn Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng bị dáng vẻ bối rối hiếm thấy của cô gái nhỏ làm cho mềm lòng, nhéo nhéo chóp mũi cô gái nhỏ: "Từ góc độ người ngoài xem xét, chuyện này đúng là phiền. Chúng ta là người ngoài sao?"

"Đám người kia ở công xã hay là ở đại đội đều là chuyện khó giải quyết, nếu đám người này có người thu dọn, coi như là giải quyết được chuyện phiền toái. Chuyện này vốn là không phải anh quản, nghe đến những lời em nói lúc đó, anh cảm thấy có khả thi."

"Cho nên em hiểu chưa?" Hoắc Lãng cười hỏi Tư Ninh Ninh .

Nói đã hết rồi, Tư Ninh Ninh còn gì không hiểu?

Tư Ninh Ninh lập tức lấy lại khí lực, ngẩng đầu hỏi: "Anh nghĩ khả thi sao? Vậy anh có ý tưởng rõ ràng không? Chúng ta tổng hợp lại đi, không chừng có thể nghĩ ra được cách tốt hơn!"

“Ừ … là chuyện này sao? ” Hoắc Lãng một tay ôm ngực xoa cằm: “Thật là nếu chọn người sang đó dẫn đường, cũng không dễ chọn người ... Không bằng tựa như em nói, trước quan sát một thời gian, quan sát hành vi cùng hành động của bọn họ rồi ra quyết định."

Dư quang nhìn thấy Tư Ninh Ninh ngẩn người, Hoắc Lãng dừng lại, hỏi: "Em đã có ý tưởng?"

"Vâng ..." Tư Ninh Ninh ngân một tiếng dài, do dự không biết có nên tiếp tục hay không: "Không phải là ý kiến hay, khả năng là tìm việc cho anh làm."

"Em nói xem."

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, tổ chức ngôn ngữ nói: "Đơn phương nhìn thôi chưa đủ, vẫn cần phải có hành động nhất định, nếu không em đoán phỏng chừng khó ổn định những người đó."

"Hừm ..." Sau khi dừng lại, Tư Ninh Ninh cau mày cân nhắc: "Chuyện này muốn tính toán xử lý, em chỉ có thể cung cấp kiến nghị, chân chính đến báo cáo lên huyện xử lý thì vẫn là anh đi, vẫn là xong việc rồi cùng huyện nói, cái này đều là căn cứ vào tình hình thực tế rồi tính toán."

Hoắc Lãng nhướng mày suy tư, ngón trỏ vô thức gõ lên mặt bàn: "Chuyện này có quá nhiều điều không chắc chắn, suy nghĩ ban đầu của anh là chúng ta chính mình coi chừng, tự mình tới, chờ xác định không có vấn đề với huyện, em xem thế nào?"

“Như thế nào cũng được, chính là nếu mở miệng với huyện thì để người khác xử lý đi, anh không cần quá mệt mỏi."

“Sao? ” Hoắc Lãng nhướng mày nhìn Tư Ninh Ninh cười: "Em sợ anh mệt?"

Tư Ninh Ninh nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, liền biết anh ấy lại nghĩ ra trò gì để trêu chọc cô, lập tức nhíu mày phồng má, một loạt động tác nhỏ liền mạch lưu loát: "Hiện tại đang nói chính sự, anh có thể đứng đắn chút không?"

"Anh chỗ nào không đứng đắn?"

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu "hừ" một tiếng, không muốn cùng Hoắc Lãng nói nữa.

Sau một hồi im lặng, cô nói thêm suy nghĩ của mình: "Việc này chúng ta chính mình làm vẫn hơn, bên huyện trước không nói, còn về bên phía Uông Tùng không thể không tỏ vẻ một chút, em nghĩ như vậy, anh thấy có được không?"

“Chính là như vậy, như vậy……”

Tư Ninh Ninh chống khuỷu tay lên bàn lẩm bẩm đi đến bên cạnh Hoắc Lãng, sau khi bộc lộ hết suy nghĩ, cô ngẩng mặt lên, nhìn Hoắc Lãng với đôi mắt sáng ngời: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Khả thi, đến lúc đó em sắp xếp, anh làm chân sai vặt."

Tư Ninh Ninh nhìn anh ấy một cách kỳ lạ: "Anh là gọi người chấp hành, lợi hại nhiều hơn chân sai vặt!"

Hoắc Lãng cười rạng rỡ, cũng không để ý mấy vấn đề này.

Có thể giải quyết vấn đề cho người dân là một điều tốt, không quan trọng là chấp hành hay là chân sai vặt.

Tư Ninh Ninh có ý tưởng, có chuyện muốn làm, hắn nguyện ý toàn lực duy trì.

“Cơm nước xong em có muốn đi xem trà hoa trà không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Hiện tại chúng ta đừng đi."

Đến đây một đường xa xôi, vừa rồi phí quá nhiều tinh thần ở Cố gia bên kia, Tư Ninh Ninh quả thực bị sốc, lúc này chỉ cảm thấy thân thể rất mệt mỏi. Đầu cũng ong ong, chỉ muốn trở lại đội sản xuất nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

“Loài hoa này đến mùa xuân và tháng 3 năm sau mới nở. Nếu em muốn xem lúc nào anh cũng có thể mang em đến đây." Hoắc Lãng cũng thấy Tư Ninh Ninh tinh thần không được tốt, cũng không khăng khăng phải đi xem hoa trà: "Có phải đã mệt rồi không? Trở về anh cõng em."

"Vâng."

Tư Ninh Ninh xoa xoa thái dương, nhẹ gật đầu.

Đang nói chuyện thì trong sân truyền đến tiếng bước chân.

Tưởng là Cố Tam Đức đã trở lại, khi Tư Ninh Ninh quay đầu phát hiện trở về không chỉ mỗi Cố Tam Đức, theo sau Cố Tam Đức còn có một người ...

Mặt mũi bầm dập Cố Dương.

Bình Luận (0)
Comment