Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh hết câu này đến câu khác, chặn họng những người muốn phản bác.
Có lẽ từ "huân chương" trong miệng Tư Ninh Ninh quá chói mắt, những người lúc đầu tức giận đến nhe răng lúc này đều trầm mặc, nhíu mày nhớ lại.
Còn đừng nói không nghĩ cũng biết, hiện tại nghĩ lại, xem ra thật sự có vấn đề?
Trong quá khứ, bất cứ khi nào họ xuất hiện, họ luôn làm cho mọi chuyện loạn thành một đám hỗn độn...
Hơn nữa, tiếng khóc luôn cao hơn tiếng cười.
Chẳng lẽ bọn họ thực sự lĩnh ngộ sai ý tứ rồi?
Cách làm của họ là lựa chọn sai phương hướng rồi sao.
Uông Tùng tính tình đang căm giận không kiên nhẫn, đã bình tĩnh trở lại, sau lời Tư Ninh Ninh đã nghiêm túc tự hỏi, hắn không còn dùng cái ánh mắt âm ngoan độc ác nhìn Cố Dương, mà là nhìn Tư Ninh Ninh bằng thần sắc nghiêm túc: "Sẽ giống như cô nói vậy sao?"
"Nếu dựa theo đồng chí nói, chúng tôi điều chỉnh phương thức hành sự, chúng tôi có thể nhận được huân chương sao?"
"Tôi không thể đảm bảo các đồng chí nhất định sẽ có."
Tư Ninh Ninh bình tĩnh liếc nhìn Hoắc Lãng, thấy Hoắc Lãng cũng đang nhìn cô, mặc dù không hứa gì nhưng Tư Ninh Ninh cảm thấy yên tâm.
Nhìn lại nhóm người của Uông Tùng, Tư Ninh Ninh nói thêm một cách chắc nịch: "Nếu các đồng chí hành động đúng hướng, tích cực và đoàn kết, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên."
Đây không phải là lời nói suông.
Báo cáo với Hoắc Lãng cũng là báo cáo cấp trên, đúng không?
Hơn nữa, nhóm người này trong huyện hay trong trấn đều là đám người đau đầu nhất, gần như là đám rắc rối.
Nếu bọn họ mà thay đổi, đối với công xã, các đại đội mà nói là chuyện tốt.
Tin tưởng lúc đó, huyện cũng nguyện ý thành toàn cọc "mỹ sự" này.
Rốt cuộc, chuyện này không phải là quá tốn kém, chỉ là một cái phù hiệu trên tay áo thôi.
Vốn dĩ tưởng rằng đuổi những người này đi sẽ đặc biệt trắc trở, khó liệu Tư Ninh Ninh vừa dứt lời thái độ của Uông Tùng quay ngoắt 180 độ, hắn đối với cô còn tôn trọng và khách khí hơn vạn lần:
"Được, đồng chí Tư, tôi tin tưởng đồng chí, vậy thì chuyện này ..."
Uông Tùng nhìn lướt qua cửa phòng chính của nhà họ Cố, đổi giọng: "Chuyện bên này muốn xử lý thế nào thì xem ý tứ của đồng chí Tư đi! Chúng tôi không nhúng tay, chờ một lát trở về, chúng tôi điều chỉnh chính phương hướng hành sự."
Nói một hồi, tựa hồ có chút do dự, Uông Tùng quay đầu nhìn về phía nhóm người phía sau, sau khi cân nhắc nói thêm một câu: "Nếu có thể, mong đồng chí Tư có thể nói nốt cho chúng tôi vài câu, những người sau lưng tôi tuổi không lớn, tính tình không xấu, chỉ là muốn giúp một phần lực mà thôi, đó là sự thật."
"Trước đây có thể là sai đường, trở về rồi tôi bảo đảm nhất định sẽ dẫn bọn họ đi đường ngay lối thẳng."
Tư Ninh Ninh trong lòng cười khan một tiếng, trong tâm thầm nghĩ: Anh làm thật à, thật sự á?
Có thể thấy rõ Uông Tùng là người có thái độ nghiêm túc và sẵn sàng sửa đổi, Tư Ninh Ninh có thể thấy được bản chất con người của Uông Tùng không phải quá xấu xa, đúng lúc sửa đổi thì vẫn còn cơ hội cứu vãn. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Tư Ninh Ninh lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, các đồng chí trước khi đi có thể để lại địa chỉ liên lạc. Nếu có tin tức, tôi sẽ thông tri cho các đồng chí."
Uông Tùng sợ Tư Ninh Ninh nói lời suông lừa bọn họ, nghe Tư Ninh Ninh muốn địa chỉ liên hệ, hắn cảm thấy chuyện này chưa chắc như hắn tưởng.
Là lừa gạt bọn họ thì tính là lừa được lần này, chẳng lẽ còn có lần sau?
Nghĩ đến đây, Uông Tùng càng tin vào lời Tư Ninh Ninh nói, không ngừng gật đầu: "Được."
Để giải quyết nhóm của Uông Tùng, Tư Ninh Ninh quay sang Cố Tam Đức, đang bị sự tình chuyển hướng mà ngây ngốc, nói thẳng vào vấn đề:
"Một đồng chí trung thực, sẵn sàng làm việc không phân biệt hoàn cảnh xuất thân, là đồng chí tốt đáng được tuyên dương. Đội trưởng Cố, tôi hy vọng đội trưởng có thể làm gương xử phạt phân minh, không cho người đầu cơ trục lợi làm biếng chui lỗ hổng, cùng đừng làm cho xã viên kiên định, cần lao thất vọng buồn lòng."
"Vâng, vâng, vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời đồng chí Tư, về sau tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, hết thảy làm theo sứ mệnh của Đảng và nhà nước!"
Sự đảm bảo của Cố Tam Đức là dấu chấm hết cho sự việc, Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu: "Sự tình đến đây thôi, mọi việc để đội trưởng Cố chính mình cân nhắc, mặt khác, cũng gần đến giờ ăn trưa, đồng chí Uông lưu lại địa chỉ rồi mọi người ai về nhà nấy đi!"
"Được rồi. Đồng Chí Tư sẽ trở về thị trấn với chúng tôi chứ?"
"Không, tôi có những việc khác cần giải quyết ở đây."
"Vậy được rồi."
Sau khi Uông Tùng và những người khác để lại địa chỉ, nhanh chóng rời đi, Tư Ninh Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Cố Tam Đức cùng với Hoắc Lãng, vào phòng kiểm tra vết thương của Cố Hi Cùng.
Đầu của Cố Hi Cùng bị cuốc đập vào, chảy rất nhiều máu, khuôn mặt vì mất máu quá nhiều trở nên trắng bệch, quá dọa người.
Tư Ninh Ninh nhíu mày, từ phía sau kéo nhẹ góc gáo của Hoắc Lãng, đợi Hoắc Lãng quay lại nhỏ giọng: "Này đưa đến bệnh viện đi."
Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, cất giọng khàn khàn trầm thấp chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Đừng lo lắng, sẽ có người an bài."
Tư Ninh Ninh gật đầu, lo lắng ở lâu sẽ lộ ra dấu vết, bị Cố Dương phát hiện manh mối, liền nói với Hoắc Lãng muốn quay về.
Hoắc Lãng còn chưa kịp phản ứng thì Cố Tam Đức nghe thấy được vội vàng quay đầu lại: "Đồng chí Tư, cháu cũng không nói đi là đi! Chuyện này cháu giúp chú đại ân, như thế nào cũng cần chiêu đãi một chút!"
"Hì hì ... Chiêu đãi không cần đâu ạ, cháu có điểm không thoải mái, cháu nghĩ ..."
"Cái gì? Không thoải mái sao? Ừ, đúng rồi, vừa rồi chắc phải tốn rất nhiều công sức xử lý, Hoắc Lãng, cháu đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mang đồng chí Tư về nhà chú đi, chờ một chút chú về, nói rồi, cần thiết phải lưu lại ăn cơm!"
“……”
Tuy là Tư Ninh Ninh tận lực chối từ, cũng không thể kìm chế được nhiệt tình của Cố Tam Đức.
Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn giãy dụa một chút, nề hà lần này Hoắc Lãng cũng không giúp cô mà còn giúp Cố Tam Đức thuyết phục cô, không có biện pháp phải gật đầu.
Trên đường trở về nhà Cố Tam Đức cùng Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh trong lòng dấy lên một câu hỏi: "Đội trưởng Cố hình như quá quan tâm đến hai anh em kia thì phải?"
Hoắc Lãng gật đầu: "Là người một nhà."
Ngập ngừng một chút, dường như cho rằng câu nói này không chính xác lắm, Hoắc Lãng lại bổ sung thêm một vài chi tiết: "Hôm nay còn có một thiếu niên không ở, tên Cố Triều, thuộc tứ phòng của Cố gia, vừa rồi hai thanh niên kia là đại phòng."
"Mấy thanh niên này đều là đời cháu. Mấy năm trước khi nhà họ Cố không neo đơn, chú Tam Đức ở Cố gia là người ở, nói là người ở kỳ thật là con nuôi của tứ phòng, cùng cha của Cố Triều lớn lên, cùng nhau đi học, đọc sách biết chữ, tính theo bối phận là chú của mấy thanh niên đó."
"Sau này Cố gia xảy ra chuyện. Thân thế của chú Tam Đức trong sạch được người ta tiến cử làm đội trưởng, người ta ở nhà họ Cố lớn lên, người tốt với tôi thì tôi tốt với người, cho nên ngày thường lén quan tâm không ít, không thể không lý giải được."
“Hóa ra bên trong vẫn còn những chuyện này." Lông mi dài của Tư Ninh Ninh rũ xuống, nhẹ gật đầu.
Không có gì lạ khi Cố Tam Đức rất quan tâm mấy anh em Cố Dương.
Tư Ninh Ninh cũng bất ngờ hiểu ra lý do tại sao Cố Tam Đức lại trói Cố Triều trong nhà và ngăn không cho anh ấy lộ mặt.
"Ai nha!"
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh mới nhớ tới, Cố Triều lúc này còn đang bị trói trong nhà của Cố Tam Đức!
Hoắc Lãng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Cố Triều lúc này đang lo lắng cho Cố Dương và Cố Hi Cùng, hắn không có thời gian để nghiên cứu cô.
Tư Ninh Ninh hoảng sợ trong chốc lát, sau khi nghĩ lại, cô trấn tĩnh bản thân: "Không có việc gì, chính là lúc trước trong nhà đội trưởng Cố có trói một người, tuổi không nhỏ không lớn, không chừng là Cố Triều anh nói đến đi? Đội trưởng Cố vẫn luôn ở bên này, người nọ tám phần còn bị trói ở đằng kia đó."
"Hẳn là." Hoắc Lãng gật đầu, bước chân không khỏi nhanh lên hai phần: "Em là từ chỗ hắn nghe được cái gì đúng không? Anh nói sao đột nhiên em lại chạy đến ..."
Hai người vội vàng trở lại nhà của Tam Đức, Tư Ninh Ninh viện cớ khát nước, ở trong đại sảnh đổ nước uống, không cùng Hoắc Lãng vào phòng.
Và sau khi Hoắc Lãng bước vào phòng, cởi dây thừng của Cố Triều ra, giống như Tư Ninh Ninh dự đoán, còn chưa kịp nói lời “cảm ơn” , Cố Triều đã bế cô bé Cố Hựu Lan lao ra khỏi nhà của Cố Tam Đức, chạy về phía cuối đội sản xuất nhà Cố Dương.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, quá bốc đồng.
Tư Ninh Ninh không khỏi thở dài trong lòng, Cố Tam Đức làm rất tốt, trói người là đúng.
Nếu không trói người không chừng là kéo bè lũ đánh nhau mất.
Ngay khi cô đang cảm thán, Hoắc Lãng đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô.
Tư Ninh Ninh đảo mắt, lắc lắc cái ấm nước trong tay: "Anh khát không? Em rót cho anh một câu."
Hoắc Lãng lắc đầu, ngước đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: "Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
"Hả ..." Tư Ninh Ninh liếm liếm đôi môi dính nước trà, biết mình không tránh được nên cũng không định tránh.
Cô quay người ngồi xuống bàn đối diện với Hoắc Lãng: "Việc này em cũng không biết giải thích thế nào."
Nghẹn nửa ngày, Tư Ninh Ninh liền nghẹn ra một câu như này.
Nếu thực sự là người lạ, Tư Ninh Ninh có thể không xen vào chuyện này, nhưng cô cùng Cố Hi Cùng mấy người đều không phải là người xa lạ gì.
Đánh giao tế không nhiều lắm cũng được coi là người quen, vấn đề xử lý những thứ trong không gian đều là mấy anh em Cố gia giúp cô không ít việc, nhiều ít có chút giao tình.