Editor: Hye Jin
Từ góc độ hành vi, vẻ ngoài thì thầm của Tư Ninh Ninh giống như đang ủng hộ Uông Tùng hơn, vấn đề nằm ở chỗ thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc làm mọi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Cố Tam Đức vẫn không có phản ứng gì, Hoắc Lăng khẽ chạm vào vai chú ấy một cái, giống như được đã thông kinh mạch, đột nhiên tiến về phía trước một bước chỉ vào Uông Tùng hung bạo mà chất vấn:
"Đều đã nói là cần chứng cứ, là ai cử báo, làm hắn đứng ra dây lặp lại lần nữa! Bằng không, không nhân chứng, không vật chứng, tôi thật hoài nghi tính xác thực trong lời nói của các người!"
Uông Tùng cau mày nhìn lại Tư Ninh Ninh, cố ý muốn nói là bởi vì Tư Ninh Ninh đám ngốc này mới nghĩ đến sự kiện này.
Tư Ninh Ninh là ai?
Cô nói mặc dù là cố ý đó, liệu cô có cho Uông Tùng cơ hội ném nồi sao?
Chắc chắn là không rồi.
Tư Ninh Ninh cau mày, nhìn Uông Tùng với ánh mắt xen lẫn thất vọng.
Biểu cảm trong đôi mắt đó rất rõ ràng: Xem đi tôi đã nói cái gì?
"..." Uông Tùng nghẹn một cục, cảm thấy lồng ngực khó chịu vô cùng.
Còn tồi tệ khó chịu còn hơn với ăn phân.
Cũng là hắn thực sự không nghĩ đến điểm này, nghẹn khuất bây giờ phải nhịn.
Uông Tùng hít một hơi thật sâu, Tư Ninh Ninh lảo đảo tiến lên một bước, đối mặt với Cố Tam Đức: “Hiện tại tôi không tìm được nhân chứng, nhưng không có nghĩa là tôi không có những chứng cứ khác!”
Tư Ninh Ninh trong lòng “Lộp bộp” một chút.
Trong tay Uông Tùng này còn có thứ gì nữa?
Vừa rồi sao không nghe hắn nhắc đến.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Tư Ninh Ninh tiến lên một bước chắn Uông Tùng: "Cố đội trưởng đừng nóng vội, đồng chí Uông quang minh lỗi lạc, nói trong tay có chứng cứ thì chính là chứng cứ, khẳng định không oan uổng người khác, đúng không đồng chí Uông?"
Tư Ninh Ninh nhìn Uông Tùng.
“Đương nhiên!”
Uông Tùng gật gật đầu, lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, hắn nhìn về người phía sau, thực mau mấy chục thiếu niên nhanh chóng hoạt động, một cái đầu đinh xách ra một cái sọt tre đi ra: "Anh Tùng, đây là chứng cớ!"
Tư Ninh Ninh thăm dò nhìn vào trong sọt, nhìn thấy rõ bên trong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức nhíu lại.
“Đây là bằng chứng sao?”
“Đúng vậy!” Uông Tùng đáp lại một cách kiên quyết, nhận lấy cái sọt từ tay đầu đinh, đem cái sọt đặt trên mặt đất cho mọi người xem sét: "Nếu không phải là tham gia hoạt động ở chợ đen thì mấy cái này từ nơi nào tới?"
"Theo như tôi biết thì một gia đình như họ không đủ tiền mua những thứ này, đúng không?" Uông Tùng chế nhạo cười "ha hả" vào mặt Cố Tam Đức.
Cố Tam Đức tức giận đến mức chất vấn ngay tại chỗ: "Làm sao có thể coi đây là bằng chứng? Đội sản xuất chúng tôi nghề phụ chính là nuôi vịt trồng củ sen, trong nhà xã viên có trứng vịt, có ngó sen ăn thì có cái gì kỳ quái? Cái này cũng được xem là chứng cứ, các người đừng có mà khi dễ người khác."
Trong sọt tre có rất nhiều thứ, trong đó dễ thấy nhất là trứng vịt và củ sen. Đối với câu hỏi của Cố Tam Đức, Uông Tùng thực sự đồng ý với hắn cho nên lý luận lên:
"Nuôi vịt và trồng củ sen là nghề phụ của đội sản xuất, kia mời đội trưởng Cố giải thích một chút, tài sản của tập thể vì cái gì mà xuất hiện trong nhà của xã viên? Hơn nữa —"
Uông Tùng bước tới, lấy ra một vài củ sen từ trong giỏ. Túi vải bên dưới lộ ra, hắn xé mở thun, lộ ra đồ bên trong, lại hỏi: "Trứng vịt cùng củ sen có thể giải thích, vậy còn gạo này thì sao? Hừ, đội trưởng Cố cho một lời giải thích xem?"
"Cho một lời giải thích? Cho một lời giải thích?"
Như thể bắt được yếu thế của Cố Tam Đức, tất cả những người phía sau Uông Tùng đồng loạt kêu lên.
Đúng vậy.
Uông tùng nói không sai.
Nếu chỉ là trứng vịt và củ sen thì Cố Tam Đức có thể giải thích được, bây giờ không chỉ có trứng vịt và củ sen!
Còn có gạo, còn là trắng tinh không có cát, sâu mọt gì cả, chất lượng quá tốt.
Ngay cả khi Cố Tam Đức muốn bảo vệ gia đình này cũng không tìm được lý do gì để nói.
Cố Tam Đức không nói nên lời, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Tư Ninh Ninh.
Nhìn thấy điều này, ánh mắt của Uông Tùng cũng rơi vào Tư Ninh Ninh.
“Đồng chí Tư, mau nói cho đội trưởng biết, chứng cứ này có hợp quy củ hay không? Nếu là hợp quy củ vậy thì người này chúng tôi mang đi." Uông Tùng vui tươi hớn hở, trên mặt đầy ý cười, bộ dạng sự tình đã nắm chắc.
Tư Ninh Ninh không phụ "sở vọng" của hai người, nhìn quanh một lượt suy nghĩ một chút, vừa nhíu mày giả ngu ngơ đúng lúc phản ứng: "Đồng chí Uông à, cái này xác thật không thể làm chứng cứ."
Nghe thấy lời nói của Tư Ninh Ninh, ánh mắt Uông Tùng lập tức thay đổi.
Tư Ninh Ninh vội vàng nói: "Đồng chí đừng vội, không bằng trước hết nghe quan điểm của tôi."
Uông Tùng nén giận: "Được cô nói."
Tư Ninh Ninh muốn nói, Uông Tùng liền cho cô cái mặt mũi.
Nếu như quan điểm kia hỏng bét không thể thuyết phục hắn, như vậy người này, hắn mang đi vẫn sẽ mang đi!
Vấn đề đã phát triển đến mức này, lo lắng nữa không có ý nghĩa, lo lắng sẽ phản tác dụng, Tư Ninh Ninh thẳng thắn đi vào chủ đề:
"Có một câu nói? Phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời. Câu này mọi người có quen thuộc hay không? Không phải là treo ở bên miệng thì cũng đã từng nghe rất nhiều lần đúng không?"
Thiếu niên mặt đối mặt bỗng nhiên dữ tợn lên, Tư Ninh Ninh biết bọn họ lúc này đang suy nghĩ cái gì, giơ tay trái ấn xuống trên không trung: "Trước tiên đừng có gấp, tôi còn chưa có nói xong."
"Đội trưởng đội sản xuất này có nói qua, bọn họ bên này nghề phụ là trồng củ sen và nuôi vịt. Xã viên vất vả tham dự làm lụn, ngẫu nhiên bằng công điểm đổi lấy chút đồ ăn cải thiện gia đình là chuyện bình thường."
“Kia gạo……”
“Đây là chuyện tôi muốn nói tiếp." Tư Ninh Ninh nhìn Uông Tùng, biểu thị không nên vội vàng đoạt lời của cô: "Gạo cũng là một loại lương thực, tuy là bây giờ sản lượng lúa nước không cao, nhưng phương nam khác phương bắc, bên này lúa nước là lương thực chính, giống như với đổi củ sen cùng trứng vịt vậy, ngẫu nhiên ăn một lần thì làm sao?"
"Bọn họ tuy là nghèo thật đó, nhưng không thể vì một bao gạo nhỏ này mà cảm thấy người ta ngày nào cũng mua gạo, ngày nào cũng ăn, đúng không?"
"Chuyện này đặt ở nhà người khác, tôi không có lời nào để nói, chuyện này gác ở nhà này là chuyện khác."
Uông Tùng hung tợn nhìn lướt qua gương mặt bầm dập của Cố Dương: "Tôi cảm thấy rất vô lý!"
Dứt lời đem ánh mắt bất mãn về hướng Tư Ninh Ninh: "Đồng Chí Tư, cô nói quá nhiều điều không có ý nghĩa. Tôi rất nghi ngờ rằng cô đang cố ý bao che."
"Chuyện này có gì không hợp lý, tôi có thể hỏi một chút nhà các người ăn, chẳng lẽ thỉnh thoảng mở bếp nhỏ ăn cũng không được? Các người đồng ý kiểm tra không? Nếu tôi cho người sang nhà các người kiểm tra, một khi phát hiện nhà có gạo cũng có thể đứng đó chỉ tay và mặt các người nói các người mỗi ngày ăn gạo, sinh hoạt tư bản chủ nghĩa đúng không?"
"Cô?"
Tư Ninh Ninh cười thay vì tức giận, sau vài câu nói khiến Uông Tùng không nói nên lời, cô nói tiếp: "Đến nỗi tôi có bao che hay không, không bằng lại nghe tôi nói nhiều lời thêm vài câu."
Uông Tùng mím đôi môi, quay đầu sang một bên.
Mặc dù không phục, hắn vẫn phải giữ bình tĩnh để xem Tư Ninh Ninh nói cái gì.
"Chuyện này không liên quan gì đến câu "Phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời", vấn đề ở đây là cần phải xem lời này là ai nói, và câu trước của câu này là gì! Các đồng chí đều từng đi học? Vậy thì ai trong số các đồng chí biết?"
Tư Ninh Ninh liếc nhìn mọi người, đúng lúc tung ra câu hỏi.
Tuy nhiên ...
Ở đây có không ít người đã đi học, đơn giản mấy câu danh ngôn gì đó có thể nói được đã là khó lường rồi.
Bây giờ tự dưng lại hỏi câu này do ai nói, rồi hỏi nửa câu đầu rồi nửa câu sau, cái này với bọn họ hơi khó xử.
Nhiều câu trích dẫn nổi tiếng đều là một đoạn dài, phần lớn người ta đều có cái suy nghĩ là nói một vài câu là được, không phải ai cũng biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân bỗng nhiên an tĩnh lại.
Vậy mà không ai trả lời được!
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, tuy rằng có chút không nói nên lời, song tình huống này đối với cô chưa chắc không có lợi.
Kiến thức và hiểu biết của những người này khá là nông cạn vậy thì có không gian để cô phát huy.
“Vị lãnh đạo vĩ đại chúng ta từng nói: Mọi người đều bình đẳng, và phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời!” Tư Ninh Ninh hắng giọng, giọng nói đột nhiên vang lên khắp sân, mọi người trong sân đều có thể nghe rõ lời nói của cô:
"Những người ở hộ gia đình này có lẽ tồn tại một số vấn đề, bỏ qua vấn đề đó, bọn họ đều là những người bằng xương bằng thịt, đều có tôn nghiêm! Bọn họ nếu là người thuộc gia cảnh có vấn đề thì sẽ có người có chuyên môn đến đây xử lý, chứ không phải các người ..."
Ngay khi cuộc trò chuyện chuyển hướng, Tư Ninh Ninh chỉ tay về phía mọi người và chất vấn: "Các người hãy nhìn lại chính mình!"
Mọi người đều cau mày, mờ mịt cúi đầu. Tất cả đều nghĩ rằng Tư Ninh Ninh đang chất vấn họ và coi thường họ.
Ngay sau đó, Tư Ninh Ninh tiếp tục nói: "Hãy nhìn về ống tay áo của các người?"
Tay áo?
Tay áo thì làm sao? Mọi người đều nghi hoặc nhìn về tay mình.
Cái này không phải bình thường sai? Có cái gì vấn đề?
Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh và thấy mọi người đang đi theo sự dẫn dắt của mình, trong lòng không khỏi bình tĩnh hơn vài phần.
Không cho những người này thời gian để miên man suy nghĩ, Tư Ninh Ninh trực tiếp trả lời những nghi ngờ của họ, bật chế độ dẫn dắt:
"Các đồng chí nghĩ lại một chút, các đồng chí vì cái gì trên tay áo là một mảnh vải, mà không phải là đeo huân chương."
"Có phải các người đã lý giải sai ý nghĩa của cách mạng rồi không? Cho nên ngày thường dẫn đến các hành vi quá mức, do đó không được tán thành?"
"Những đồng chí được tán thành, hoặc những đồng chí được Đảng và nhân dân công nhận là đeo huân hương! Các đồng chí ngẫm lại, các đồng chí được tán thành sao?"