Editor: Hye Jin
Tuy nhiên, cô gái thắt tóc hai bên hiển nhiên không phải là cái người có đầu óc, căn bản không nghe được ý tứ trong câu nói của Tư Ninh Ninh, cô ta nhìn thoáng qua Tư Ninh Ninh, nhìn cái sọt tre đầy hòa sơn trà khịt mũi coi thường:
"Cách mạng cái gì mà không phải là cách mạng? Tôi thấy cô không phải là giai cấp chị em cách mạng, trên người cô mặc toàn những thứ xa xỉ, thích mấy thứ hoa hòe lòe loẹt, giống y như một nhà tư bản."
Nói xong, cô ta quay đầu xúi giục những người bên cạnh: "Các đồng chí, mọi người đừng có để bị những lời hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, cô ta chính là nhà tư bản!”
Muốn đổi hướng gió, ai không biết làm?
Trước khi đợi cô gái thắt bím tóc sừng sỏ nói chuyện với người khác, Tư Ninh Ninh mắng lớn: "Đồng chí, đồng chí có thể khinh thường tôi, nhưng không thể coi rẻ cách mạng! Bằng không tôi thực hoài nghi đồng chí có động cơ khác."
Tư Ninh Ninh tiến lên một bước, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức vô song hù người vô cùng.
“Cô, cô tôi nói như vậy khi nào?” Cô gái thắt tóc hai bên bị Tư Ninh Ninh hù dọa, hoảng loạn phủ nhận: "Cô đừng có mà vu hãm tôi!"
Phủ nhận xong còn không quên uy hiếp Tư Ninh Ninh: "Nếu cô lại nói nhảm, tôi hoài nghi cô là người tham gia ..."
"Tham gia cái gì?" Không đợi cô ta nói xong, Tư Ninh Ninh nhưỡng mày hỏi lại.
Cùng lúc đó, thiếu niên tên Uông Tùng đứng đầu đám người trong sân đứng lên.
Bất quá, thay vì trợ uy giúp nữ đồng chí thắt tóc mà là khiển trách: "Đồng chí Dương Tiểu Cô, khách khí một chút."
“Tôi, tôi…” Dương Tiểu Cô nao núng, cuối cùng ở dưới ánh mắt cảnh cáo của Uông Tùng, lui về sau đám người.
Tư Ninh Ninh chắp tay đằng sau, nhìn y như lão cán bộ kỳ cựu kỳ thật là gạt đôi mắt đám người ở sau lưng ra hiệu.
Thấy vậy, Hoắc Lãng đưa mắt sang một bên vừa lúc đối diện với ánh mắt của Cố Tam Đức.
Hoắc Lãng gật nhẹ đầu, Cố Tam Đức đáp lại bằng một cái gật đầu, tiếp theo cả hai người như là đạt được đồng thuận, cùng nhau khom người nhất Cố Hi Cùng nhấc lên.
Cố Tam Đức liếc nhìn người phụ nữ trẻ đang ngồi ở cửa, thấy giọng hô một câu: "Vào nhà đi!"
Người phụ nữ ngẩn người, đến khi phản ứng lại thì vội vàng đứng dậy đi về phía trước, cùng giúp đỡ đem Cố Hi Cùng nâng vào trên giường.
Khi Hoắc Lãng và Cố Tam Đức đưa Cố Hi Cùng đi, Tư Ninh Ninh dường như vô tình, lảo đảo một bước, cả người chắn ngay nhà chính, lông mày ép xuống, điều chỉnh cảm xúc, lấy một cái nhìn nghiêm túc, thả thêm chút nghi ngờ nhìn về Uông Tùng.
Lúc đó Uông Tùng cũng đang nhìn Tư Ninh Ninh, ánh mắt chạm nhau, Uông Tùng không khỏi sửng sốt một chút.
Trong đám người trong sân, Uông Tùng là người lớn tuổi nhất, khoảng chừng 17, 18 tuổi, cũng bởi vậy, góc nhìn và quan điểm của hắn sẽ thành thục kín đáo hơn mọi người một ít.
Và lý do lúc nãy Uông Tùng ngăn không cho Dương Tiểu Cô nói chuyện với Tư Ninh Ninh là vì Uông Tùng thấy Tư Ninh Ninh không bình thường.
Kia nơi nào không bình thường.
Dân chúng bình thường mà nhìn thấy bọn họ, không sợ hãi tránh né thì cũng phải kiêng kị vài phần, nhưng chưa hề có người thấy qua có người nào chính diện đôi co với bọn họ.
Ngoài ra, Uông Tùng cũng nhận ra giọng nói của Tư Ninh Ninh khác với giọng của người tỉnh H, câu chữ rõ ràng giọng Bắc Kinh, còn làm động tác tay chân y như cán bộ, công thêm bộ dạng lại đẹp mắt, làn da trắng còn hơn bánh màn thầu.
Những điều phản ánh qua những chi tiết này khiến Uông Tùng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Ánh mắt Uông Tùng lóe lên sự kỳ lạ, trong lòng hắn căn bản đã xác nhận được thân phận của Tư Ninh Ninh.
Người này hoặc là cán bộ ở thành phố lớn, hoặc là con gái của cán bộ lớn.
Bằng không, làm sao có gan mà thách thức bọn họ.
Nghĩ đến đây, Uông Tùng hiểu ra một chút, lần tiếp theo lên tiếng thì ngữ điệu không khỏi khách sáo hơn vài phần: "Vị đồng chí này, cô có thể vừa mới tới không biết, chúng tôi nhận được tin tức cử báo, nói là hộ nhà này dính líu đến buôn bán đầu cơ trục lợi ở chợ đen, chúng tôi đến đây là để điều tra chuyện này, nếu sự tình không phải là thật chúng tôi tuyệt đối sẽ không áp dụng bước tiếp theo, nhưng là ..."
Tư Ninh Ninh lướt qua cái sân lung tung rối loạn, lại nhìn Cố Dương mặt mũi bầm dập đứng ở cửa nhà chính, ánh mắt rơi vào Uông Tùng, nhướng mi hỏi: "Cho nên hiện tại các người đã xác định chuyện này là thật?"
"..." Uông Tùng do dự gật đầu: "Cơ bản là đã xác nhận."
Nếu nói là "cơ bản", vậy thuyết minh không có.
Tư Ninh Ninh trong lòng đã rõ ràng.
Thấy thái độ của Uông Tùng đối với cô không bình thường, Tư Ninh Ninh có chút suy đoán, sau khi nghĩ lại, trong đầu cô đã có sẵn một kế hoạch.
Nếu thân phận bị hiểu lầm, thì để hiểu lầm thêm chút nữa đi!
Dù sao đám người này không có khả năng đi điều tra, chẳng lẽ có thể đến chỗ huyện kiểm tra chi tiết thông tin về cô sao?"
"Vì đồng chí đã xác nhận tính chân thực của chuyện này thì tôi đây cũng không thiên vị bất cứ ai."
Tư Ninh Ninh nhìn quanh sân: "Hiện tại việc này các người tránh sang một bên để tránh xung đột, tôi đứng đây làm công chứng viên, đồng chí đem nhân chứng cùng vật chứng lấy ra đây, nếu là xác thật không có vấn đề thì người này tôi tán đồng các người mang người đi, những người khác không thể cản trở."
“Này……”
Dàn xếp xong Cố Hi Cùng, Cố Tam Đức và Hoắc Lãng cùng nhau đi ra ngoài, nghe thấy Tư Ninh Ninh nói, theo bản năng Cố Tam Đức lớn tiếng phủ quyết: "Không được!"
Cố gia này thành phần có vấn đề đã là ván đã đóng thuyền, mặc kệ đúng sai, cả nhà này không có gì tốt được.
Biết được điều này, Cố Tam Đức lo lắng Tư Ninh Ninh không biết chuyện bên trong nên tự mình xông vào, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa: "Đồng chí Tư, việc này tôi không đồng ý."
Cố Tam Đức không phủ nhận còn tốt, hắn phủ nhận hoàn toàn đánh mất băn khoăn của Uông Tùng.
Uông Tùng vốn dĩ lo lắng rằng Tư Ninh Ninh và Cố Tam Đức là một đám, vậy chắc chắn Tư Ninh Ninh sẽ thay Cố gia cầu tình.
Nói cách khác, có cái đùi to trước mặt Cố Tam Đức không những không ôm còn muốn ngăn cản, cái này thuyết minh cái gì?
Điều này cho thấy Cố Tam Đức không liên quan gì đến Tư can sự này, cho nên sợ bọn họ lấy ra được chứng cứ, họ Tư này sẽ không giúp hắn!
“Tôi ủng hộ đề nghị của Tư đồng chí." Uông Tùng lên tiếng, còn đưa mắt nhìn về phía sau.
Phía sau các thiếu niên thiếu nữ lập tức đồng thanh nói: “Tất cả chúng tôi đều ủng hộ đề xuất của đồng chí Tư.”
Trong sân hai đám người, đám người Uông Tùng hoàn toàn áp đảo phía Cố Tam Đức. Nhất thời Uông Tùng đắc ý nhìn về phía Cố Tam Đức, cười quái dị hỏi lại: "Đội trưởng Cố, ông phản đối như vậy, không phải là sợ rồi sao?"
"Sợ, tôi sợ cái quái gì ..."
Cố Tam Đức gân xanh nhảy nhót, há mồm muốn mắng chửi người, mắng xong một câu còn không đủ còn muốn tiếp tục mắng, nhưng bị Hoắc Lãng ngăn lại.
Cố Tam Đức sợ sẽ có thêm nhiều người bị liên lụy vì chuyện, lo quá tâm sẽ bị loạn, mất đi trầm ổn ngày thường, Hoắc Lãng ở một bên nhìn thấy được rõ ràng.
Mặc dù không đồng ý với việc Tư Ninh Ninh đơn thương độc mã lên trận, nhưng nhìn thấy Tư Ninh Ninh đã đưa Uông Tùng và những người khác dẫn vào thế cục, giờ khắc này Hoắc Lãng chỉ có thể tiếp tục xem.
Cố Tam Đức bị Hoắc Lãng kéo không nói tiếng nào, Hoắc Lãng nhìn Tư Ninh Ninh, khẽ thả ra mấy chữ, cấp một cái thang cho Tư Ninh Ninh: "Vậy thì đồng chí Tư, chuyện này đồng chí chủ trì công đạo."
"Yên tâm đi, mắt của quần chúng nhân dân đều là sáng như tuyết."
Tư Ninh Ninh gật đầu, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang Uông Tùng: "Vậy bắt đầu đi!"
Uông Tùng gật gật đầu, sau hơn 10p bày ra chứng cứ chỉ ra tội của Cô gia.
Tư Ninh Ninh gật đầu nghe, để cho Uông Tùng nói xong, trong đầu đã có kế hoạch, cảm thấy hôm nay nhà họ cô nhất định chạy không thoát rồi.
Vừa dứt lời, Tư Ninh Ninh liền hỏi: "Đồng chí Uông đúng không? Đồng chí nói ban đầu là nhận được cử báo đúng không? Vậy hiện tại đã tìm ra người cử báo kia sao?"
“Ách……”
Uông Tùng mắc kẹt.
Hắn đi đâu tìm người?
Căn bản không có người nào cử báo cả.
Họ đến đây vì tin tức mà họ nghe được từ những người qua đường vài ngày trước.
Những người qua đường đã nói gì?
Uông Tùng nhớ lại tình huống lúc đó, ngày đó bọn họ đi tuần phố đụng phải mấy người từ Cung tiêu xã đi qua đường, nghe thấy bọn họ nghị luận, nói là nam nhân kia mua mấy thứ đồ kia khẳng định làm cái gì đó không đứng đắn, bằng không không thể lớn lên chắc nịch như vậy.
Vốn dĩ nghe lời này cũng không có gì, nhưng Uông Tùng và nhóm của hắn đã tới đội sản xuất 7 đại đội Hồng Lĩnh vài lần, mấy gia đình mẫn cảm hắn đều biết, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Uông Tùng nghiền ngẫm một chút, vừa nghe được như vậy cảm thấy không phải không có lý nên mới có cảnh chạy tới đây một chuyến.
Lời là từ người qua đường nghe tới, hiện tại bắt hắn tìm người lại đây, hắn đi đâu mà tìm?
Uông Tùng theo bản năng mà từ chối: “Sự thật này không phải đang ở ngay trước mắt sao? Còn cần tìm người làm gì nữa."
Tư Ninh Ninh nhìn thấy biểu hiện của hắn liền biết cái gì mà có người cử báo toàn là bịa đặt mà ra.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, đầu tiên là liếc mắt, mặt không biểu tình nhìn Hoắc Lãng một cái, rồi mới nhích lại gần đám người Uông Tùng, ra vẻ khó xử: "Lời này không thể nói như vậy, nếu tìm không thấy người, chuyện này khó mà nói nha, người ta nói không có nhân chứng, chứng cứ đều là bịa đặt thì làm sao bây giờ?"