Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Xương Cứng

Chương 355: Xương Cứng Chương 355: Xương Cứng

Editor: Hye Jin

Cố Triều thu hồi ánh mắt, ôn nhu dỗ dành: “Hữu Lan đừng sợ, trước tiên em giúp anh cởi dây thừng ra."

Tiểu Hữu Lan do dự một lúc, sau đó cuối cùng lắc đầu: "Không, không cởi bỏ."

Cố Triều không còn cách nào khác, không thể cử động được, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rồi đặt xuống, lo lắng lên tiếng: "Tôi quen biết anh trai của cô, cô có thể giúp tôi cởi dây thừng được không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, cố gắng phủ nhận chính mình có một người anh trai tên "Đông Đông", không đợi cô mở miệng, Cố Triều đôi mắt ngấn lệ, bi phẫn tuyệt vọng cầu xin: "Tôi cầu cô được không? Tôi thực gấp, rất gấp, không nhanh, không nhanh lên anh trai cùng em trai tôi sẽ chết!"

Anh trai và em trai ...

Anh trai và em trai của Cố Triều, không phải là Cố Dương và Cố Hi Cùng sao?

Vậy chính Cố Dương và Cố Hi Cùng là người xảy ra chuyện.

Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy một trận "ong ong", nhanh chóng phản ứng một cách dứt khoát, nếu đúng như những gì cô nghĩ, thì Cố Triều lúc này nhất định không được phép ra ngoài.

Bằng không, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì không chỉ đơn giản thiệt hại Cố Dương cùng Cố Hi Cùng đơn giản như vậy!

Còn sẽ bồi thêm một Cố Triều!

Và lý do khiến Cố Triều bị trói ở đây, người làm việc này hẳn là suy xét y như cô.

Nghĩ ở đây. Tư Ninh Ninh đột nhiên lùi lại một bước, hoàn toàn thoát khỏi vị trí cửa sổ.

Cô vô pháp đáp trả Cố Triều cô có phải là "Đông Đông" hay là em gái của "Đông Đông" hay không, càng không thể giúp Cố Triều cởi bỏ dây thừng, chỉ có thể lựa chọn quay đầu đi.

Nhưng là……

Ngay cả khi vấn đề này không thuộc thẩm quyền của Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh cũng thể ngồi chờ Cố Dương cùng Cố Hi Cùng chết.

Cụ thể thế nào thì cô phải chạy đến nhìn xem, hiểu được ngọn nguồn sẽ tính toán.

Không chút do dự, bỏ qua giọng nói táo bạo giãy dụa cầu xin, nhíu mày bước nhanh ra khỏi cửa.

Động tĩnh cuối đội sản xuất đã ngừng, Tư Ninh Ninh đi về phía cuối thôn, đi ngõ nhỏ liên tục gặp được những người đang đứng xem náo nhiệt.

Nói cũng lạ, những người đó đều sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Tư Ninh Ninh, sau đó theo bản năng là lùi lại hai bước.

Hoãn hoãn tầm mắt quét từ trên xuống dưới nhìn Tư Ninh Ninh, như thể đã xác nhận điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng của mọi người mới thả lỏng lại.

Tư Ninh Ninh lông mày nhíu lại, trong lòng có chút bối rối, như lọt vào sương mù.

Không có thời gian để rối rắm về nguyên nhân đó, Tư Ninh Ninh nhớ lại phương hướng mà mọi người đang xem náo nhiệt vừa rồi, giảm tốc độ cân nhắc.

Mặc dù đội sản xuất 7 đại đội Hồng Kỳ cũng là đội sản xuất tựa núi, lại không được như đội sản xuất ba của Tư Ninh Ninh đang ở, phòng ốc phân tán đan xen tựa vào núi mà xây dựng lên.

Đội sản xuất bảy chiếm diện tích không lớn, nhà ở tụ tập gần nhau, loanh quanh lòng vòng cũng chỉ một trăm bước, Tư Ninh Ninh dừng lại trước một sân nhà đổ nát.

Chính là nơi này.

"Nếu đã làm cái loại việc này thì phải gánh lấy hậu quả tương xứng. Làm sao vậy? Tôi nói sai rồi à? Dám làm không dám nhận, các người cả gia đình các người không phải sâu mọt thì là cái gì? Xứng đáng bị lôi ra ngoài diễu phố!"

"Đúng! Đả đảo sâu mọt!"

Bên kia cổng sân, mơ hồ có những giọng lý luận táo báo truyền đến.

Phụ cận xem náo nhiệt không ít người, nhưng đều giữ khoảng cách nhất định với sân trước, Tư Ninh Ninh phỏng đoán hẳn là kiêng kị thành phần gia đình của Cố gia, sợ đi gần sẽ chịu liên lụy, bị tội liên đới.

"Bọn họ đã làm những việc gì? Làm hoạt động như thế nào? Tại sao tôi đội trưởng đội sản xuất không biết, mà các đồng chí ở trấn trên ngược lại còn hiểu biết hơn so với tôi?"

"Đồng chí, mọi việc điều phải chú ý đến chứng cứ, các người nếu muốn từ trong tay tôi mang người đi, có thể, lấy chứng cứ ra đây! Hộ gia đình này, người lớn không thể xuống giường, người trẻ hơn là người câm, duy nhất tráng đinh làm việc trong đội cũng là hai người này, trong đội không hề vắng họp, cái này đại đội có ghi chép công điểm, mọi thứ đều rành mạch! Đồng chí nói toàn gia này làm cái việc trái luân thường đạo lý, bọn họ có thể làm gì? Làm khi làm? Lại làm như thế nào?"

Trong viện truyền đến kịch liệt sự phản bác của Cố Tam Đức.

Tư Ninh Ninh lắng nghe hồi lâu, trong lòng cô có lẽ đã hiểu rõ một số vấn đề.

Tiến lên phía trước, bước lên bậc thang, Tư Ninh Ninh "cốc cốc" gõ cửa:

"Đồng chí Hoắc Lãng, anh có ở trong không?"

Sân lặng trong chốc lát, liền truyền đến giọng nói của Hoắc Lãng: "Ở."

Cửa sân phát ra tiếng mở cửa, Tư Ninh Ninh nhướng mắt, người mở cửa không phải Hoắc Lãng, mà là một thanh niên mặc áo khoác trắng, khoảng chừng 15-16 tuổi

Khi người thanh niên nhìn thấy bộ dạng của Tư Ninh Ninh, đầu tiên là hơi hơi ngốc, rồi sau đó đôi lông mày non nớt bỗng nhiên dựng lên, như là phát hiện ra cái gì, quay đầu hướng vào bên trong: "Đồng chí Uông Tùng, người này cũng là!"

Tư Ninh Ninh không để ý đến những gì người thanh niên nói, ánh mắt đưa vào bên trong sân, phát hiện trong sân đứng không ít người.

Ngoài Cố Tam Đức và Hoắc Lãng, Cố Dương và Cố Hi Cùng đang bị đè rạp trên mặt đất, còn có mười mấy thiếu niên thiếu nữ, đều ít tuổi, ước chừng khoảng 15, 16 tuổi.

Nhìn vào độ tuổi của những người này, Tư Ninh Ninh đoán được danh tính của họ.

Đời sau người ta gọi là "Hwb tiểu chiến sĩ", trên người đeo huy hiệu đỏ đen, vừa thiện vừa ác, khen chê lẫn lộn.

Mà sau lời nói của thiếu niên, toàn bộ những người trong sân ánh mắt căm phẫn dời từ chỗ Cố Dương sang người Tư Ninh Ninh.

Vẻ mặt của Tư Ninh Ninh đạm nhiên không hề hoảng loạn.

Nếu những người này ở đây để bắt những người đầu cơ trục lợi ở chợ đen, thì cũng chẳng bắt được lên đầu cô.

Cô ngày thường đều mặc nam trang, còn đầy đủ phụ tùng che đậy, cho dù đám người thường ngày tiếp xúc với cô như Cố Dương với Đầu Khỉ, thấy cô mặc đồ nữ còn chưa chắc tin tưởng cô chính là "Đông Đông".

Huống chi cô căn bản chưa thấy qua thiếu niên thiếu nữ này.

Nếu ngay lúc này đám người nhìn cô tức giận không phải chuyện chợ đen, như vậy sẽ có nguyên nhân gì khác?

Bọn họ đến Cố gia có phải không vì sự tình "chợ đen" mà đến?

Bộ não của Tư Ninh Ninh hoạt động rất nhanh, suy tính ra hai khả năng.

1. Nhóm người này đến đây là bắt người đầu cơ trục lợi chợ đen, vấn đề là không có chứng cứ.

Nếu không cũng không đứng đây nói tới nói lui với Cố Tam Đức.

2. Nhóm người này đến đây chỉ đơn giản là để nói về xuất thân của Cố gia.

Sự tình có thật hay không thật không quan trọng, chỉ cần là bọn họ nói thật thì là thật.

Hai khả năng này miễn cưỡng là có thể đi, nếu thực sự là muốn gỡ gút mắt thì sẽ không như này.

Và cho dù là khả năng gì thì đám người này đều không nên cũng không có khả năng đem sự tình liên hệ đến trên người cô.

Lúc này kiêng kỵ nhất chính là hoảng loạn, chưa làm gì mà đã hoảng loạn thì đã mất tiên cơ rồi, Tư Ninh Ninh bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ở cửa ra, chậm rãi thong dong vào sân: "Thật náo nhiệt a!"

"Đến chỗ nơi này!"

Cố gia ở cửa nhà chính, Hoắc Lãng đứng bên cạnh Cố Tam Đức vẫy tay với Tư Ninh Ninh.

Hoắc Lãng không định xen vào chuyện trước mặt, chuẩn bị nhìn kỹ rồi mới nói.

Dù không định can thiệp, nhưng không có nghĩa là Hoắc Lãng là người sợ phiền phức, sẽ không cho phép đám nhóc này hướng nước bẩn hất lên người Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh bình tĩnh chớp mắt với Hoắc Lãng, biểu thị không cần lo lắng, sau đó quay đầu nhìn xung quanh nhìn đám thiếu niên thiếu nữ mặt bất thiện, không kinh ngạc không tức giận hỏi:

"Không biết đã xảy ra chuyện gì thú vị? Các người mấy tiểu đồng chí, có ai nguyện ý nói rõ?"

Trong những năm 1970 và 1980, đội hwb phát triển không ngừng. Trong quá trình này, không thể tránh khỏi việc một số người ở bên trong đục nước béo cò, quên đi chân chính lý do thành lập đội hwb, vì chính những ham muốn ích kỷ của bản thân sau sử những thanh thiếu niên này làm việc, bêu danh, lưu lại lịch sử.

Trong hoàn cảnh còn chưa khẳng định được nhóm người này là chính hay tà, Tư Ninh Ninh cảm thấy không cần biểu hiện rụt rè, càng không thể cho bọn họ cảm thấy cô nhu nhược, cần được che chở.

Bởi vì có một câu nói như thế nào?

À, không, hai câu.

Lựa hồng mềm mà bóp (ẩn dụ chỉ việc chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt), còn có một câu: Được đằng chân lân đằng đầu.

Không phải bà Hồ trước kia ở đội sản xuất ba không phải như vậy?

Trong nhà thường xuyên có người đến nhào, rốt cuộc vì chuyện gì xảy ra mà nhóm người đó lại không bao giờ đi gây sự nữa?

Không phải là vì đụng phải cái xương cứng là Triệu Hoành Binh sao?

Nếu cần thiết, Tư Ninh Ninh hôm nay sẵn sàng đảm đương làm "xương cứng."

"Cô là cái người nào? Cô bảo chúng tôi nói thì chúng tôi sẽ phải nói à?"

Một tiếng cười nhạo truyền đến, Tư Ninh Ninh đảo mắt nhìn sang, thấy người mở miệng là một cô gái thắt tóc bím hai bên.

Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ, Tư Ninh Ninh cảm thấy sao mà có phần quen thuộc, trong nhất thời cô không thể nhớ nổi gặp ở chỗ nào.

Bỏ qua giọng điệu châm chọc của đối phương, Tư Ninh Ninh cười điềm đạm: "Tôi và cô giống nhau, đều là con gái của đại gia đình cách mạng."

Những lời của Tư Ninh Ninh nói ra có rất nhiều ý hiểu, làm người ta liên tưởng đến nhiều chuyện.

Thứ nhất, hữu nghị cách mạng, đại gia đình cách mạng là câu nói cửa miệng thường treo trên miệng người ở thời đại này.

Câu thứ hai có liên quan đến cụm từ "Tôi cũng giống như bạn" , có thể dễ dàng bị hiểu nhầm thành, Tư Ninh Ninh cùng đám người này giống nhau, đều là "hwb tiểu chiến sĩ."

Bình Luận (0)
Comment