Editor: Hye Jin
Sự thật đã chứng minh rằng Tư Ninh Ninh thực sự không thể chơi xấu Hoắc Lãng.
Chỉ tính chuyện trước mắt, kịch bản của cô bị Hoắc Lãng làm xáo trộn hết.
Mặc dù cô mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng Tư Ninh Ninh cũng không rõ chỗ nào không thích hợp, hai tay giao nhau chống ở trước ngực Hoắc Lãng, nghẹn hơn nữa ngày mới lắp bắp mà hỏi: "Không thành vấn đề, chính là anh có thể uyển chuyển một chút không? Em thẹn thùng!"
Tư Ninh Ninh nói thẹn thùng là thật sự thẹn thùng, nói những lời này xong thì mặt hồng một mảnh.
Hoắc Lãng liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô gái nhỏ, cố nén cười trong lòng, da mặt dày nghiêng mặt sát đến trước mặt Tư Ninh Ninh: "Anh yêu cầu một cái bồi thường thay cho lời xin lỗi."
Tư Ninh Ninh cáu kỉnh gãi trán, lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình trêu người ta, bây giờ tự bồi mình vào trong rồi.
Mặc dù buồn bực nhưng nào có biện pháp nào đâu, cô từ từ rút hai cái tay đang chống đẩy ra, nắm lấy vạt áo trước ngực Hoắc Lãng, như chuồng chuồng nước thơm lên má anh ấy một cái.
Tư Ninh Ninh hai má nóng bừng, sau khi thơm xong một cái hai tay trước ngực lại đẩy Hoắc Lãng một bên, lúng túng lùi ra sau vài bước: "Như vậy là được rồi chứ?”
“Có thể.” Hoắc Lãng nhướng mày cười khẽ.
Nếu nói Tư Ninh Ninh như mèo trộm đồ ăn thì Hoắc Lãng chính là hồ ly sống, là hồ ly xỏa trá thành công thoát khỏi kịch bản của tiểu bạch thỏ ngây thơ.
"Đi thôi, còn chần chừ gì nữa, lát nữa trời sẽ nóng."
Hoắc Lãng đưa tay về phía Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh do dự, trước khi đưa tay lên lần nữa cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu lần sau anh muốn kéo em hay là thế nào có thể lên tiếng trước được hay không?"
"Được."
"Hoa của em bị anh bóp mất rồi."
"..." Hoắc Lãng thành thật gãi gãi đầu: "Anh hái thêm cho em."
"Cái này hơi ít, chờ đến khi đến chỗ đội sản xuất bảy bên kia hoa sơn trà nhiều, có thêm màu hồng phấn, rất nhiều, em muốn cái dạng gì thì anh hái cho em cái đó, muốn nhiều ít bao nhiêu cũng được."
"Vậy em đây chờ mở rộng tầm mắt!"
"Em sẽ thích!"
Trò chuyện rôm rả dọc đường, khi cả hai đến đại đội Hồng Kỳ thì thời gian đã 11h30, lúc đó mặt trời lên đỉnh đầu, Tư Ninh Ninh lấm tấm mồ hôi.
Cô buông hai bàn tay đang nắm chặt tay Hoắc Lãng, một tay chống cái sọt tre, một cái che nắng trên đầu.
Không biết hôm nay là ngày gì đặc biệt, vừa bước chân vào đội sản xuất bảy đã nghe thấy âm thanh sôi nổi thậm chí ồn ào từ phía cuối làng.
Tư Ninh Ninh tò mò nhìn về hướng đằng kia, chỉ nghĩ là người tỉnh H nói chuyện bình thường lớn tiếng, cũng không nhất định là sự kiện gì đặc biệt nên cô cũng không quan tâm lắm, đi theo bên cạnh Hoắc Lãng, chậm rãi đi sang Cố gia để tránh nắng.
Ngay khi Hoắc Lãng bước vào cửa nhà họ Cố, Tư Ninh Ninh còn chưa đi tới cửa thì đụng phải Cố Tam Đức đang lao ra.
"Chú.” Hoắc Lãng giữ người lại: "Sao gấp gáp vây? Xảy ra chuyện gì?"
"A? Ai nha, Hoắc Lãng, hóa ra là cháu đến rồi."
Cố Tam Đức đột nhiên dừng lại, trong đầu như có điều gì đó, lo lắng liền đảo mắt nhìn trái phải, liền nhìn thấy người phía sau Hoắc lãng theo kịp bước chân, lắp ba lắp bắp: "A, đồng chí Tư cũng đến à?"
Cố Tam Đức bước ra ngoài nửa bước, lại trở về một bước, bộ dạng sốt ruột chuẩn bị ra ngoài mà vướng khách đến.
Cố Tam Đức do dự nắm chặt cánh tay của Hoắc Lãng, nói thật: "Hôm nay thật không tiện, trong đội đang xảy ra chuyện, sợ là không có thời gian tiếp đón hai cháu. Như vậy đi hai cháu vào trong nhà đợi chú, chờ chú trong chốc lát, chú xử lý việc này xong lập tức trở về!"
Chỉ nhìn dáng vẻ lo lắng và nôn nóng của Cố Tam Đức, Hoắc Lãng biết chuyện này không phải chuyện tầm thường.
“Chú chờ một chút." Sợ Cố Tam Đức một mình không xử lý được, Hoắc Lãng hạ cái sọt trên vai cùng cái sọt trên lưng Tư Ninh Ninh rồi bước vài bước vào sân: "Em ở chỗ này chờ anh, anh cùng chú đi nhìn xem."
Tư Ninh Ninh cũng mơ hồ nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, đoán chừng động tĩnh vừa rồi có lẽ là nơi xảy ra chuyện, lập tức không chút do dự gật đầu: "Vâng, anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh."
Cố Tam Đức cùng Hoắc Lãng, là một cái đại đổi trưởng, một cái là đội trưởng đội bảo an có chức vị trong huyện, hai người đều có bối cảnh, nói chuyện có trọng lượng, bọn họ xử lý vẫn tốt hơn, Tư Ninh Ninh chỉ là một thanh niên trí thức, qua đi chưa chắc có thể giúp được gì.
Vì tránh thêm phiền, vẫn là tạm thời nghe theo an bài là được.
"Đồng Chí Tư, ngoài trời nắng quá, cháu vào trong ngồi chờ chút đi, trên bàn có nước, cháu tự nhiên như ở nhà nhé! Chú xác thực không chiêu đãi chu toàn, cháu chờ chú và A Lãng trở lại." Cố Tam Đức hoang mang lo sợ, lắc đầu không đợi Tư Ninh Ninh trả lời, lôi kéo Hoắc Lãng chạy về phía đông bắc cuối thôn.
Tư Ninh Ninh cau mày đứng ở cửa quan sát một hồi mới xoay người bước vào sân.
Tư Ninh Ninh không đóng cửa sân, hơn nữa Cố gia một cái chủ nhân cũng không có, cô không tiện đi vào nhà.
Mang cái sọt của Hoắc Lãng đi đến chỗ râm mát trên bậc thang rồi đặt xuống, Tư Ninh Ninh ngồi trên mặt đất với cái sọt.
Chuyện xảy ra ở đội sản xuất bảy, cả cô và Hoắc Lãng đều không có liên quan gì nhiều, cho nên Tư Ninh Ninh cũng không lo lắng cho an nguy của Hoắc Lãng cho lắm.
Thành thật mà nói, cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, mà làm một lão đội trưởng dày dặn kinh nghiệm như chú Cố Tam Đức lâm vào trạng thái lo sợ.
Ngồi dưới mái hiên, cố gắng nghiền ngẫm, nghiền ngẫm, ước chừng hơn 10p không thể suy đoán được kết quả đáng tin cậy nào, còn nhàm chán quá chừng, buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.
Tư Ninh Ninh một tay chống má, nhắm hờ mắt, lau đi những giọt nước mắt do buồn ngủ mà ngáp, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô nghe thấy phía sau phòng có âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất tạo nên tiếng vang nhỏ, cùng với tiếng khóc thút thít giãy giụa, thoáng chốc lại không còn âm thanh gì nữa.
Tư Ninh Ninh đột nhiên đứng lên, chuẩn bị ngáp ngắn ngáp dài cũng phải ngưng, hơi hơi xoay người nhìn về phương hướng nhà chính, dựng tai lên cẩn thận lắng nghe.
...
Những con chim sẻ nhảy ra khỏi mái hiên kêu "ríu rít", trong khoảng thời gian ngắn không còn tiếng vang gì nữa.
Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt nghi ngờ, đưa tay đặt lên má, còn tưởng rằng mình nghe lầm, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng "rầm", truyền đến một trận lớn động tĩnh hơn nữa.
Tư Ninh Ninh sửng sốt, đứng phốc dậy, xoay người đứng lên.
Lần này, cô thực sự nghe được động tĩnh rõ ràng, ngoài tiếng ồn ào vừa rồi, còn có tiếng vật vã giãy giụa và tiếng khóc trẻ con non nớt mềm mại.
Cái quái gì thế?
Cố gia không phải không có ai sao?
Nơi đó là sao?
Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhướng lên, trong đầu thoáng hiện ra rất nhiều loại khả năng, trong đó khoa trương nhất là một cái ý tưởng, có người bắt cóc.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc lạc hậu này, người dễ bị bắt trói nhất là người nào?
Phụ nữ và trẻ em?
Đến bắt vợ hay là bắt cóc trẻ con?
Sẽ là trường hợp nào đây.
Tư Ninh Ninh lắc đầu không tin, đi theo thanh âm đến cửa sổ phòng phát ra âm thanh.
Khi cô đang lưỡng lự không biết có nên đi lên xác nhận hay không thì một tiếng kêu đột nhiên phát ra từ bên trong.
“Ô ô…… Ôm một cái, ôm, ôm một cái ——”
Tuy nhiên, chỉ có giọng nói của đứa trẻ đơn phương đòi ôm, không có phản ứng của người lớn.
Trong không gian khép kín, đồng dạng những lời nói quen thuộc, vô tình chạm đến nơi sâu thẳm và mềm mại nhất trong trái tim Tư Ninh Ninh.
Cơ thể cô gần như không thể kiểm soát được, đến khi cô phản ứng lại thì Tư Ninh Ninh đã đứng trước cửa sổ, những gì cô thấy hoàn toàn kéo cô ra khỏi nội tâm bị trói buộc.
Đúng thực sự là một đứa nhỏ đang khóc, nói chính xác là một cô bé khoảng 4-5 tuổi.
Còn người bị trói không phải là phụ nữ, mà là ...
Một thanh niên cường tráng.
Tư Ninh Ninh từ ngốc lăng đến khi lấy lại được tinh thần, vừa mới cảm giác người thanh niên kia quen mắt, đồng thời đối phương cũng đã gọi tên cô, hoặc lại là nói, tên giả của cô.
“Đông đông?”
Tư Ninh Ninh da đầu nhất thời nổ tung, tóc gáy dựng đứng lên, chỉ trong chốc lát, sau cái chớp mắt, đối phương lại đổi:
"Cô không phải Đông Đông, cô là em gái của anh ấy?"
Cố Triều chống tay vào thành ghế sau, cả người bị dây thừng trói chặt vào ghế.
Có lẽ ngay ban đầu bị cột lên trên ghế, mà do giãy giụa quá sức nên cái ghế cột người bị lật, giờ khắc này, Cố Triều đang nằm ngang trước mặt Tư Ninh Ninh, quay lưng xuống đất, chân hướng lên trời.
Sở dĩ vừa rồi không nói được là bởi vì miệng của Cố Triều bị người ta nhét giẻ vào trong, giãy dụa hơn nửa ngày mới đem mảnh vải nhét miệng phu ra, cũng đúng lúc đó, Tư Ninh Ninh đứng bên cửa sổ.
Tư Ninh Ninh không nói một lời nào, chính mình cũng không biết là bởi vì một tràn cảnh trước mặt dọa kinh hoảng rồi hay là Cố Triều mở miệng nên bị dọa.
Bây giờ cô đang ăn mặc bình thường, mỗi lần cô ấy đến chợ đen ở thị trấn thì đều trang điểm sang hình tượng nam nhân, Cố Triều nhìn thoáng qua thôi mà hô ra tên của cô.
Mặc dù cuối cùng Cố Triều đã phủ quyết, chuyện này xác thực mang đến chấn động không nhỏ cho Tư Ninh Ninh.
"Anh ơi ôm, anh ơi ôm ôm, anh ơi, anh ơi ...."
Cố Triều đang nằm trên mặt đất, một cô gái nhỏ bẩn thỉu ngồi bên cạnh sợ hãi và do dự, khuôn mặt đầy nước mắt mũi tèm lem, đôi mắt sưng húp, là khóc một hồi lâu rồi."