Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Thích Em

Chương 353: Thích Em Chương 353: Thích Em

Editor: Hye Jin

Hộp thức ăn trên bàn trong phòng chính, Tư Ninh Ninh chưa mang đi cất, còn dư lại hơn một nửa số bánh quy.

Tư Ninh Ninh thuận thế đẩy đến trước mặt Tưởng Nguyệt: "Đây."

"Làm gì? Cho tớ ăn?" Tưởng Nguyệt vô tội hỏi: "Cậu tốt như vậy?"

"Mới làm sáng nay, chỉ mấy miếng này thôi, cậu ăn không? Không thì thôi à!" Tư Ninh Ninh nhìn Tưởng Nguyệt một cái, làm bộ muốn thu hộp đồ ăn lại.

Tưởng Nguyệt vội vàng đưa tay ngăn lại: "Này, này, ăn! Ăn! Tớ có nói là tớ không ăn đâu!"

Tưởng Nguyệt kéo hộp đồ ăn bảo vệ trước ngực, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cậu xem cậu nè, cứ gấp gáp như vậy làm gì?"

Lại nhìn bánh quy trong hộp, Tưởng Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu: "Đây là cậu làm?"

“Ừ.” Tư Ninh Ninh khoanh tay ngồi vào bàn, điềm nhiên gật đầu.

"Như thế nào làm?"

Tưởng Nguyệt tiếp tục hỏi: "Có phải dùng nhiều bột mì lắm đúng không?"

"Ở bếp nướng. Cậu buổi sáng cậu nấu không ít nước nóng, ở trong đó độ ấm cao cho nên có linh cảm."

Tư Ninh Ninh lung tung nói nhăng nói cuội: "Trước kia gặp qua người nướng kiểu này, vốn cũng không có ý tưởng, sau đó tự nhiên nướng thành bánh quy.""

Tưởng Nguyệt bị lời nói của cô đánh lừa, rất tin tưởng lời của cô nói.

Không riêng tin tưởng mà Tưởng Nguyệt còn hỏi thêm vài câu.

"Cậu xem người ta nướng bánh, bánh cái nào cũng nở thật to, bên trong chắc là thả con men, cậu nhìn cái này của cậu."

Bột mì thuộc loại lương thực tinh, quý như gạo, Tưởng Nguyệt không muốn ăn quá nhiều của Tư Ninh Ninh, nên lấy một phần nhỏ trong hộp ra, đẩy phần còn lại cho Tư Ninh Ninh: "Cậu làm cái này nhỏ xíu vậy, vừa nhìn chính là không có con men nở, khó trách thất bại đâu."

Tư Ninh Ninh cố nén cười, vỗ trán giả vờ bừng tỉnh ngộ, mở to đôi mắt tròn xoe khiến biểu cảm không thể cường điệu hơn: "A! Là như vậy, bây giờ tớ đã biết vấn đề, lần tới thử lại."

Tưởng Nguyệt cổ rụt lại, vẻ mặt còn cường điệu hơn cả cô: "Cậu đừng, vẫn thành thật ăn bột mì thôi!"

Nếu làm ra chuyện xấu không phải sẽ lãng phí bột mì? Cô đau lòng muốn chết mất.

Nghĩ đến đó, Tưởng Nguyệt nhét miếng bánh quy nhỏ vào miệng, lúc đầu còn hơi khô, sau khi nhai hai lần, hai mắt lập tức sáng lên.

Vị sàn sạt, giòn giòn, còn thực ngọt!

Hạt bên trong cũng rất thơm!

Ăn quá ngon!

Tưởng Nguyệt ánh mắt như đèn lồng lớn quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh.

Nhưng mà lúc đó, Tư Ninh Ninh đã đậy lại nắp hộp đồ ăn, để lại cho Tưởng Nguyệt một bóng lưng ngạo kiều.

Mặc dù Tư Ninh Ninh đã trở lại phòng, ở trên bàn con hai khối bánh quy.

Tưởng Nguyệt thấy vậy, chống bàn vươn cổ đi về phía cửa phòng: "Còn có mấy khối bánh cậu chưa có cất đi nè!"

“Nói làm xong cho cậu nếm thử, không phải cậu nói cậu sẽ gõ bóc hạt cho tớ sao? Ăn đi!”

Giọng nói ngắt quãng của Tư Ninh Ninh phát ra từ trong phòng.

Tưởng Nguyệt ngồi ngốc lăng, biết Tư Ninh Ninh làm như vậy là chiếu cố ý tưởng trong lòng cô, trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình có chút phức tạp.

Đây là chăm sóc, là tình nghĩa đáng suy ngẫm ...

Sau một hồi im lặng, Tưởng Nguyệt cẩn thận cầm hai cái rưỡi bánh quy trên bàn lên, nhếch khóe môi như đang luyện tập, kéo kéo, một lát lại khôi phục bộ dạng thiếu đánh cười hì hì thường ngày: "Tớ đây thu vậy, để tớ đi gõ bóc hạt cho cậu!"

"Không vội chút thời gian này."

"Dù sao thì, bữa trưa cậu giúp tớ nấu, nhàn rỗi."

Đôi mắt Tưởng Nguyệt cong lên, người đã đi tới chỗ bậc thang lu bù lên: "Hơn nữa ngồi đây chỉ có động tay thôi, kỳ thuật giống như ngồi xuống nghỉ ngơi thôi."

"Được đi, vậy cậu gõ chút đi, tớ chỉ nói giỡn với cậu thôi, buổi chiều tớ có nhiều thời gian, tự mình gõ được."

"Đã biết! Cậu nói nhiều quá à!"

Tư Ninh Ninh cứng họng một lúc, thè lưỡi trêu Tưởng Nguyệt.

Cãi nhau, chiếu chỗ lẫn như, vụng trộm quan tâm, rồi ấu trĩ cùng nhau ấu trĩ ...

Đại khái là chỉ khi chân chính hòa hợp, những người bạn nhỏ ở chung bên nhau mới có hình thức như vậy đúng không? Tư Ninh Ninh không nhịn được mà nghĩ.

Giữa trưa cô nhờ Hòa Cốc đi về tiện thể để lại lời nhắn, quả nhiên Hoắc Lãng buổi chiều chạng vạng đi tuần tra thì gọi cô ra ngoài.

Lúc đó mọi người ở nhà thanh niên trí thức đều đang bận rộn với công việc chính mình, Hoắc Lãng ra hiệu cho những đồng chí bảo an đi phía trước tuần tra, hắn thì đứng ở đó đợi người đi hết rồi mới đi vào thẳng chủ đề:

"Ngày mai mười giờ xuất phát, buổi sáng anh đi vào thị trấn mua chút đồ vật."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu: "Anh muốn mua đồ mang đi nhà đội trưởng Cố sao? Không cần quá nhiều, em có làm bánh quy, dùng các loại hạt hôm qua nhặt làm, đã làm rồi.”

"Ừm."

Hoắc Lãng nhẹ gật đầu, khóe môi hơi câu lên, hướng vào trong nhà nâng nâng cằm, ý bảo Tư Ninh Ninh vào nhà đi.

Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, đi vài bước về phía cổng: "Đi đi anh."

"Sáng mai đừng đi đâu, đợi anh đến nhà thanh niên trí thức đón em."

Hoắc Lãng không chần chờ thêm nữa, lưu lại một câu rồi chân dài bước ra mười bước chạy đến chỗ đội bảo an đi tuần tra đằng trước.

Tư Ninh Ninh tự hỏi không biết chuyện này có nên chấp thuận hay không, cô từ thanh niên trí thức đến Trần gia cũng chỉ vài bước đi đường, cho đến khi hôm sau buổi trưa Hoắc Lãng đến nhà thanh niên trí thức thì cô mới hiểu được trong miệng Hoắc Lãng nói là đón cô có nghĩa là gì.

Hoắc Lãng từ trên vai bỏ cái sọt phía sau xuống, từ trong giỏ lấy ra một miếng thịt đưa cho Tư Ninh Ninh: "Những người khác đâu?"

"Khó có khi được nghỉ ngơi, đều đi thị trấn mua đồ rồi."

Tư Ninh Ninh nhận miếng thịt mà Hoắc Lãng đưa sang, không đợi cô mở miệng cô nghe Hoắc Lãng hỏi:

"Bọn họ không kêu em cùng đi?"

"Như thế nào không kêu, em nổi tiếng là nhân duyên tốt, các cậu ấy đều muốn lôi kéo em cùng đi, ai bảo em cùng người nào đó có hẹn rồi, em nếu đi thị trấn, quay đầu người nào đó hỏi thì em biết nói thế nào."

Tư Ninh Ninh liếc mắt một cái, đem thịt tiến vào trong phòng đặt xuống, cô quay đầu lại hỏi Hoắc Lãng: "Anh nói bảo em chờ anh, chính là chờ anh đưa thịt đến?"

“Thuận tay mua. ” Hoắc Lãng đứng ở cửa xoa xoa đầu: “Anh vốn là muốn mua chút thịt xách qua bên kia, khả năng là hôm nay đi sớm thịt vẫn còn nhiều, dịp may hiếm có nên anh mua thêm một phần cho em."

Lời này nghe đảo như là ngoài ý muốn, Tư Ninh Ninh nghe xong thì cười quái lạ, liếc mắt sang Hoắc Lãng hỏi: "Anh đoán xem em có tin hay không?"

"Lời nói thật."

"Thật hay giả trong lòng anh rõ ràng! Đừng nhàn rỗi, những cái khác em đã thu thập xong rồi, chỉ mỗi chuồng thỏ chưa xách vào trong, anh giúp em một chút."

“Tuân lệnh!”

Hoắc Lãng làm động tác quân nhân, không giống Tư Ninh Ninh hai tay dùng hết sức xách cái chuồng thỏ cọ qua cọ lại. Động tác của Hoắc Lãng nhẹ nhàng xách lên, nhẹ nhàng đem chuồng thỏ xách vào trong nhà, xong việc chờ Tư Ninh Ninh ở cửa, lúc này hai người mới cùng nhau xuất phát.

Gần đội thứ ba cũng có hoa trà, Tư Ninh Ninh đi theo Hoắc Lãng lên núi, trên đường đi đội sản xuất thứ bảy đại đội Hồng Kỳ phát hiện ra.

Tuy rằng có, nhưng không có nhiều màu, chỉ hai màu, một là màu đỏ chói lọi đến cực điểm, một màu trắng là thuần khiết rất đẹp.

Tư Ninh Ninh cảm thấy màu đỏ quá mức chói mắt, cho nên vừa đi vừa tiện tay hái mấy đóa hoa trà màu trắng, rồi bó thành bó. Khi thấy được thành phẩm, Hoắc Lãng còn khen ngợi vài câu:

"Em thật khéo tay. Vừa rồi anh thấy em chỉ hái vài bông hoa, sao bó lên lại to như vậy?"

"Cái này anh biết đúng không? Cắm hoa cũng là một tay nghề."

Tư Ninh Ninh cười cười, mãi một lúc đôi mắt mới cong lên, bên trong ẩn chứa một chút năng lượng hủy diệt: "Anh hiện tại đã học được khen em rồi? Không cảm thấy em là đại tiểu thư tư bản?"

“Đừng có chụp mũ anh, lời này không phải họ Hoắc anh nói." Hoắc Lãng tránh ánh mắt của Tư Ninh Ninh, nhìn thẳng về phía trước.

"Như thế nào không phải họ Hoắc anh nói."

Tư Ninh Ninh nắm lấy bàn tay to lớn của Hoắc Lãng, khom người vươn cổ xem biểu cảm xuất sắc của Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh quyết tâm trêu chọc Hoắc Lãng, bằng không làm sao trả thù lần trước anh ấy nói cô "kiều khí".

"Đại tiểu thư tư bản không phải anh nói? Còn "kiều khí" không phải anh nói sao?"

Tư Ninh Ninh trợn tròn mắt, mím môi cố ý cười nói: "Lời nói như bát nước hắt ra ngoài, dám nói thì phải dám nhận bằng không liền không phải nam .... ây da?"

Hoắc Lãng nắm chặt bàn tay đang nắm Tư Ninh Ninh, dùng sức một chút đem Tư Ninh Ninh ôm lấy.

Vào lúc bốn mắt chạm nhau, Hoắc Lãng nghĩ: Tư Ninh Ninh em ấy muốn cười thì cười đi, dù sao hắn bị vả mặt cũng không phải lần đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Hoắc Lãng cảm thấy mọi sự kiềm chế trên cơ thể mình như được cởi bỏ ngay lập tức.

Hắn liếc nhìn Tư Ninh Ninh trong lòng ngực, bàn tay kia không chút khách khí dùng sức siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Tư Ninh Ninh, đem cô gái nhỏ cả người vào trong lòng ngực của hắn.

“Thích em.”

Hơi thở dây dưa, bầu không khí ái muội đến cực hạn.

Hơn nữa……

Khoảng cách, gần quá!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, quẫn bách Tư Ninh Ninh rụt cổ lại, nỉ non: "Cái, cái gì?"

“Anh nói.” giọng nói của Hoắc Lãng càng lúc càng trở nên khàn khàn, giống như đang tuyên cáo thần thánh gì đó, hơi thở ôn nhu bao trùm khắp cơ thể.

"Anh thích em."

"Thích em kiều khí, xinh đẹp, có văn hóa."

“Cái này có vấn đề gì không?” Hoắc Lãng gật đầu, hơi thở nóng rực phả vào mặt Tư Ninh Ninh: "Vì cái gì chê cười anh?"

Biết chơi xấu không chỉ có mỗi Tư Ninh Ninh, còn có người phúc hắc hơn cả cô.

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Hoắc Lãng cố ý tiếp tục mang theo vẻ ưu thương, thất thần nhìn Tư Ninh Ninh như đang chờ đợi câu trả lời.

“Không…… Không thành vấn đề.”

Bình Luận (0)
Comment