Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 352 - Chương 352: Bánh Quy

Chương 352: Bánh Quy Chương 352: Bánh Quy

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh cong lên cười: "Đương nhiên là làm đồ ăn ngon."

Hòa Cốc hoài nghi: “Cái này có thể ăn ngon?"

Lớn lên gần núi, mấy cái quả hạt này Hòa Cốc đã ăn qua, hương vị giống như đậu phộng vừa mới đào lên, không khó ăn nhưng không tính là ngon.

Hòa Cốc rất nghi ngờ, những thứ như thế này thực sự có thể ngon sao?

“Đương nhiên.” Tư Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng dậy vỗ tay đi về phía giếng: “Sáng nay chị đã làm một ít, chờ chị cho các em nếm thử."

Hòa Cốc nhận thấy ý định của Tư Ninh Ninh, nhanh chóng đứng dậy và đi theo đến giếng.

Trong ao nước chứa đầy nước, là do nam thanh niên trí thức buổi sáng trước khi ra cửa đánh đầy.

Tư Ninh Ninh khom người ngồi xổm xuống, Hòa Cốc đè lên cái thùng nước, nghiêng nghiêng nước ra để cho Tư Ninh Ninh rửa tay.

“Thật ngoan.” Tư Ninh Ninh không chút do dự khen ngợi, đứa nhỏ sau khi được khen không những không thẹn thùng còn nâng cái cằm nhỏ, biểu tình trông rất vui.

Tư Ninh Ninh cười một tiếng, sau khi rửa tay xong thì thay đổi vị trí Hòa Cốc, mang Sớm Mầm lại đây, rửa sạch tay cho hai củ cải nhỏ trước.

Tới cửa cô cầm hộp bánh quy, cân nhắc một chút, lắc lắc, trong bồn nhất thời phát ra tiếng "đăng đăng": "Hai em ngồi đây chờ chị một lát."

"Vâng!"

Ngồi xuống bàn trong phòng chính, Tư Ninh Ninh đặt cái chậu bên bàn, đưa lưng về phía Sớm Mầm và Hòa Cốc vào phòng, mở cái mùng lấy ra hộp đồ ăn.

Quay trở lại phòng chính với hộp thức ăn, Tư Ninh Ninh nhấc nắp đẩy đến giữa bàn, mới vừa nói "nếm thử xem" thì người đã di chuyển sang một bên, dùng ống trúc đổ hai ly nước sôi để nguội đẩy đến chỗ Sớm Mầm cùng Hòa Cốc.

Tư Ninh Ninh ở trên ghế đối diện hai đứa nhỏ, tay chống cằm trên mặt đều là ý cười ôn hoa nhìn hai củ cải nhỏ: "Nhìn xem có thích hay không?"

Hộp đựng thức ăn bằng kim loại tuy không to, nhìn bên ngoài thì trông như hộp cơm nhôm bình thường, không cầm tinh tế xem thì sẽ không nhìn ra được.

Hộp đựng hình chữ nhật, kích thước không lớn, bên trong rỗng đựng khoảng một ít bánh quy hạt, Sớm Mầm tính tình thẹn thùng, chỉ nhìn không dám duỗi tay cầm lấy, Hòa Cốc thì không, Tư Ninh Ninh nói nếm thử thì thẳng bé liền cầm lấy một khối.

Hòa Cốc không vội ăn mà lật đi lật lại đánh giá.

Bánh quy có mùi thơm và ngọt, tuy chưa từng ăn qua cũng cảm giác được thứ cầm trên tay xốp giòn.

Hòa Cốc biết bánh này không thể nào dở được, trước khi cho vào miệng còn phát huy trí tưởng tượng một phen: "Tư Ninh Ninh chị có cảm thấy cái bánh này giống như tổ ong bắp cày không?"

Ong bắp cày là ong vàng, tổ ong thường không lớn, hình như đài sen lộn ngược, bánh quy ở trên có nhô lên hạnh nhân nhìn y như lỗ thủng, cùng tổ ong đúng là có vài phần tương tự.

Tư Ninh Ninh gật đầu: “Là có phần giống nhau."

Trẻ con có trí tưởng tượng phong phú không phải là chuyện xấu, Tư Ninh Ninh nghỉ, cầm một cái bánh quy đưa cho Sớm Mầm, thời điểm Sớm Mầm vươn tay nhận lấy, cô cười hỏi: "Sớm Mầm cảm thấy giống cái gì?"

“Hừm …” Sớm Mầm quay đầu sang một bên, đôi mắt đen mắt lang thang không có mục tiêu nhìn trên xà nhà, sau một lúc ánh mắt rơi vào Tư Ninh Ninh, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau nói: “Giống đài sen, còn giống trồng bông trên đường phố."

Giống đài sen thì không cần giải thích, mặt ngoài đúng là giống như vậy.

Còn Sớm Mầm nói bánh quy giống như trồng bông trên đường phố, cô ít nhiều có thể lý giải được.

Cô từng xem video trồng bông trên mạng, cô biết trồng bông không phải như gieo trồng rau củ đơn giản đào cái hố là được.

Trồng bông cần có vườn ươm riêng biệt. Vườn ươm này, đất được dùng là bùn trộn với đất, khuấy đều làm thành dạng ướt ướt vón cục, rồi vo thành một đám bùn cỡ bằng cái nắm tay, trung gian ấn xuống một cái lỗ nhỏ, cái lỗ nhỏ đó là để cho hạt giống bông vào trong.

Hình dung này có lẽ không quá chuẩn xác, nhưng vì Sớm Mầm có thể lớn mật liên tưởng, Tư Ninh Ninh cảm thấy đáng khen.

"Sớm Mầm giỏi quá, sức tưởng tượng phong phú, phải tiếp tục bảo trì."

Hòa Cốc thẳng người, nửa quỳ trên ghế, chống tay lên bàn: "Còn em? Em đâu? Em thì sao? Tư Ninh Ninh. em có giỏi không?"

“Giỏi, em cũng rất giỏi." Tư Ninh Ninh vươn tay búng trán Hòa Cốc một cái: "Ngồi đàng hoàng, lát nữa té làm cái răng khó lắm mới mọc ra gãy mất chị không đền cho em được đâu nha."

Hòa Cốc mím môi, dùng tay che lại, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế đẩu.

Gần đây một đoạn thời gian có gặp Hòa Cốc cùng Sớm Mầm, nhưng cô đang bận rộn với đủ thứ chuyện vặt vãnh, Tư Ninh Ninh không có thời gian để kiểm tra bài tập của Hòa Cốc và Sớm Mầm.

Tranh thủ thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi, hai đứa nhỏ vừa lúc ở trước mắt, tranh thủ Hòa Cốc cùng Sớm Mầm em nào nuốt đồ ăn xuống trước thì hỏi một câu, một hồi hỏi đáp Tư Ninh Ninh vô cùng vừa lòng.

Ngay cả khi không có sự giám sát của cô, Hòa Cốc cùng Sớm Mầm tự học không tồi, nên nhớ đều nhớ, phía trước giảng qua cái gì cũng đều nhớ kỹ, coi như là khắc khổ dụng tâm.

"Hai em vẫn còn trẻ, đúng lúc trí nhớ còn tốt, nên học tập thật tốt, cơ mà không cần tạo áp lực cho bản thân, nên học tập thì học tập, nên chơi thì chơi, biết hay không?"

"Đã biết Tư Ninh Ninh / chị Ninh Ninh."

"Ngoan." Tư Ninh Ninh chống bàn: "Còn lâu nữa mới đến giờ ăn trưa, hai em đi chơi đi, đừng có đi quá xa, ở dưới bóng cây mà chơi đi!"

"Vâng!"

Hai đứa nhỏ đồng thanh gật đầu, cắn miếng bánh quy trong tay, không đứa nào có ý định ra ngoài chơi.

Tư Ninh Ninh không để ý lắm, đem cái ấm nước để nguội để trên bàn, bánh cookie cũng để luôn trên bàn, nhắc nhở hai đứa nhỏ ăn khô quá thì tự mình uống nước.

Phân phó xong thì cô bắt đầu công việc lu bù, lật hạt sen cùng kim anh tử, thỏ con cũng cho ăn, bận việc xong mấy việc vụn vặt thì kế tiếp là nấu cơm.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, đem thịt gà đều đem ra hầm, mai thanh niên trí thức được nghỉ đến lúc đó khẳng định mọi người lên thị trấn mua đồ, Mạc Bắc đương nhiên cũng ở trong đó.

Mặc dù thịt gà vẫn còn tươi và không bị thay đổi mùi vị cơ mà chờ đến tối mai mới ăn thì không nhất định.

Tư Ninh Ninh đi vào bếp lấy hết phần thịt gà còn lại, đi đến giếng rửa sạch, vừa mới đánh một xô nước thì Hòa Cốc thấu lại bên này.

Cậu bé vẫn chưa nhai xong nuốt xong miếng bánh quy, Hòa Cốc nhỏ bé y như thường ngày, nhấn nước hỗ trợ cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh cười một tiếng, dặn dò Hòa Cốc nghiêng đổ nước từ từ, rửa xong thịt gà thì đi vào phòng, Tư Ninh Ninh bỏ thịt gà vào trong nồi, rồi đổ nước xấp xấp, hai đứa nhỏ dường như đã phân công rõ ràng, vừa rồi Hòa Cốc giúp đổ nước, lúc này Sớm Mầm cướp việc hỗ trợ nhóm lửa.

Tư Ninh Ninh nghĩ Hoắc Lãng không có ở nhà, Sớm Mầm cũng có thể nấu cơm ăn, nhóm lửa thôi chắc không có vấn đề gì, hơn nữa cô còn ở bên cạnh trông chừng, hắn là không phát sinh chuyện gì đâu, cho nên không nói cái gì, cùng hai củ cải nhỏ đứng ở bếp loay hoay bận rộn.

Dù sao cũng là thời đại mà vật tư tương đối khan hiếm, cho dù Hoắc Lãng thường xuyên nấu đồ ngon cho hai đứa nhỏ, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi, Hòa Cốc và Sớm Mầm không khỏi hít hà:

“Thơm quá!”

Tư Ninh Ninh mỉm cười: "Con gà này của người khác, chúng ta không được tham lam, chờ lần tới chị mua thịt làm cho hai em ăn."

“Vâng!” Hòa Cốc tròn mắt xoay chuyển, ghi nhớ lời nói của Tư Ninh Ninh, trong lòng lại thầm lẩm bẩm: Khi trở về, em sẽ nói với anh cả, bảo anh cả mua thịt!

Tư Ninh Ninh bận bịu với mấy thứ trên bếp, nhất thời không để ý đến biểu hiện quỷ nhỏ của Hòa Cốc, rút thời gian rỗi hỏi: "Hai em buổi trưa ăn cái gì? Khoai lang luộc hay trứng luộc?"

"Em đến đây chơi, không đến đây ăn cơm trưa."

Hòa Cốc đứng ngay dậy, dường như sợ Tư Ninh Ninh sẽ giữ bọn họ ở lại ăn cơm, lôi kéo Sớm Mầm đi ra bên ngoài: "Anh cả ở nhà nấu cơm, bọn em về nhà ăn cơm."

Thấy hai củ cải trốn chạy, Tư Ninh Ninh nắm lấy cái thìa, vội vàng đuổi theo hai bước: "Hai em đi chậm một chút, đừng để ngã. Đúng rồi giúp chị chuyển lời, nói với anh cả em là ngày mai thanh niên trí thức được nghỉ ngơi.”

Những lời này thoạt nghe khó hiểu, Tư Ninh Ninh biết chỉ cần Hoắc Lãng nghe được những lời này, anh sẽ hiểu ý của cô.

“Đã biết!”

Hai đứa nhỏ chạy xa, Tư Ninh Ninh tiếp tục làm việc.

Theo thời gian, hôm nay không phải là ngày để Tư Ninh Ninh nấu nướng, cơ mà hiện tại nhàn rỗi không có việc gì làm, lửa trong bếp cũng đã bốc lên, Tư Ninh Ninh đem cái nồi thịt gà sang một bên, dự định nấu ăn xong thì lùi vào trong bếp hầm.

Nồi trước đã được làm sạch và đổ đầy nước, trên giá đặt một chiếc nồi hấp bằng tre. Tư Ninh Ninh đi đến phòng trước để lấy khẩu phần ăn mỗi cá nhân, chế biến từng món một rồi đặt lên khay. Khi đến lượt cô, cô ấy không muốn ăn bữa chính, vì vậy, cô lấy một cái bát, đập vào hai quả trứng, thêm một ít nước và gia vị vào rồi hấp cùng nhau.

Có lẽ là bởi vì hai ngày nay dì cả đến, Tư Ninh Ninh ăn uống không được ngon miệng lắm chỉ làm chén trứng hấp cho bữa trưa.

Cô đang bận làm việc thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau .

Còn chưa kịp quay người đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Tưởng Nguyệt: "Tớ biết ở phòng trước có đồ ăn thì là biết cậu làm."

Tư Ninh Ninh xoay người nhướng mày cười: "Nước ở trên bàn trong phòng chính, uống chút nước đi nghỉ ngơi đi?"

Dựa theo phân công mấy ngày nay đến phiên Tưởng Nguyệt nấu cơm.

Tưởng Nguyệt cầm mũ quạt gió, duỗi cổ hướng nhìn thoáng qua trong nồi, đồ ăn đều đã mang lên, hiện tại chỉ cần nấu chín là được.

Tưởng Nguyệt không có từ chối, cười hì hì chạy vào trong nhà chính: "Vậy tớ đi uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát tớ giúp cậu gõ mấy cái hạt kia hen."

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, đậy nắp nồi, đặt hai cây củi dày vào bếp, sau đó cùng Tưởng Nguyệt đi vào phòng chính.

Bình Luận (0)
Comment