Editor: Hye Jin
Tưởng Nguyệt đột nhiên từ trên giường đứng dậy, chống tay lên mép giường nhìn xuyên qua tấm mùng trên giường Tư Ninh Ninh hỏi: "Bút ký kia có thể cho tớ mượn xem không? Tư Ninh Ninh, được không, được không?"
“Có thể a.” Tư Ninh Ninh ở bên trong mùng nhìn ra mơ hồ thân thể hình dáng của Tưởng Nguyệt: "Bất quá không phải là hiện tại, phải mất một thời gian nữa. Bút ký mang về quá cũ, gáy đóng đã rách ra rồi, chờ tớ chép lại rồi cho cậu mượn."
“Được nha!” Tưởng Nguyệt đồng ý, biểu tình đắc ý, nếu giờ mà có cái đuôi phỏng chừng cái đuôi lắc lư ngạo kiều có thể lên trời rồi.
"Ngủ ngủ! Chờ ngày mai tớ đi làm về gõ mấy cái hạt kia cho cậu!"
"Ừ ~"
Tư Ninh Ninh không phải vô cớ nhắc đến quyển bút ký kia, cô có mục đích riêng của mình.
Thứ nhất, có rất nhiều thứ được ghi trong cuốn sổ đó, thứ hai là cô không muốn về sau làm cái gì bị người hỏi cũng phải tìm hết cái cớ này đến cái cớ khác mà ứng phó.
Hơn nữa, Tư Ninh Ninh đã tự mình suy nghĩ và quyết định sao chép bút ký đồng thời dung hợp thêm kiến thức cô biết, tăng thêm một số kỹ năng nhỏ trong quá trình sinh hoạt.
Để đưa ra một ví dụ gần gũi với cuộc sống hơn, chẳng hạn như một số nguyên liệu có thể lấy tại chỗ như tùng, bách, ngải cứu, bồ kết.
Cách làm nhan muỗi, cách chế thành chất tẩy rửa vâng vâng, cái gì có thể sử dụng được thì sử dụng.
Mấy thứ này viết trong bút ký không chỉ có thể che dấu, xong việc nếu Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa, Tống Tiểu Vân các cậu ấy hứng thú muốn xem, đến lúc đó học được cái gì đó thoát ly quẫn bách, cũng xem như là chuyện vui.
Các cô gái lần lượt lên giường tắt đèn, thanh niên trí thức đột nhiên trở nên yên lặng, thậm chí tiếng ếch nhái ngoài cửa sổ cũng lắng xuống.
Thời gian chuyển dời ánh trăng lên cao.
Phát hiện xung quanh vang lên tiếng thở đều đặn của mấy cô gái, xác nhận mấy cậu ấy đều đã ngủ say Tư Ninh Ninh từ từ mở mắt, kéo tấm chăn mỏng trên đầu, bước vào trong không gian.
Vốn dĩ là qua loa cho heo gà ăn liền đi thẳng vào chủ đề, kết quả khi cho heo ăn xong phát hiện phụ cận chuồng gà cái gì đó trắng trắng trên mặt đất, lại gần thì phát hiện là trứng gà, liếc mắt nhìn thử, phân bố rải rác không dưới 20 cái.
Tư Ninh Ninh vào nhà lấy một cái chậu, vừa nhấc lên đếm, tổng cộng có hai mươi sáu quả trứng!
Nói cách khác lứa gà con nở ra trước đây về cơ bản đã bắt đầu đẻ trứng, dựa theo số lượng gà trong đó nhiều con đã đẻ lứa thứ hai thứ ba.
Cứ như vậy, về cơ bản mỗi ngày vào không gian đều có thể thu hoạch trứng gà mới, số lượng vô cùng khả quan, cái kia bây giờ không đơn giản là được ăn trứng gà thoải mái mà còn hơn chữ thoải mái nữa.
Mỗi ngày ăn trứng gà cũng tiêu hao không hết!
Tư Ninh Ninh vừa mừng vừa lo, vui là thu hoạch được trứng ăn trứng thoải mái, không gian giữ tươi cho nên không cần lo lắng trứng bị hỏng.
Sầu là vì gà đẻ trứng làm cô nhớ đến một cọc chuyện khác.
Tức là theo cách tính thời gian, hai con heo nái ở trong không gian cũng chuẩn bị có heo con rồi.
Tốc độ trong không gian quá nhanh, tốc độ tăng trưởng của vật nuôi cũng nhanh, mà con đường tiêu thụ ra bên ngoài hữu hạn, mấy con heo này quá lớn, không thích hợp thường xuyên ra tay.
Nhưng nếu không mang ra ngoài tiêu thụ, đặt trong không gian cũng nuôi không nổi.
Là nuôi không nổi, ý tứ trên mặt chữ ...
Về phương diện đồ ăn không khó, khó là không thể chăm.
Hiện tại chỉ ba đầu heo mỗi lần tiến vào không gian đã đủ khiến Tư Ninh Ninh bận rộn một thời gian càng đừng nói là thêm tiếp vài con ...
Tư Ninh Ninh chậc chậc, nhíu màu đem trứng ở lại nhà bếp, cởi quần áo vào phòng tắm rửa suy tư về tương lai.
Không có cách nào nhờ Hoắc Lãng giúp đỡ được, cô chỉ có thể chính mình nghĩ cách.
Và bởi vì cá nhân Tư Ninh Ninh không muốn làm những việc quá gây chú ý, giải quyết việc này phương pháp chỉ có một.
Hoặc là đợi heo con cai sữa rồi tìm cơ hội giết mổ lần lượt những con heo lớn hiện có.
Hoặc giết con lợn lớn, chỉ lưu lại hai con heo lớn, mặt khác làm thành heo sữa quay.
Hết thảy nhìn xem tình huống, biện pháp chưa chắc là tốt nhất, nhưng để bớt việc, đảm bảo an toàn vậy và tương đối ổn thỏa rồi chọn.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến đây, liền định đợi heo con sinh xong rồi nói, đến lúc đó dựa theo số lượng heo con rồi tính toán, cô cũng có thể tìm hiểu một chút nhìn xem còn có cách khác để xử lý hay không.
Sau khi tắm, lau khô tóc, thay bộ quần áo dễ vận động cô đi vào phía sau nhà bếp.
Chạng vạng gõ quả hạch cô thu một phần vào không gian, đem đi cân nặng đến 430 gam, kém 70g nữa là được một ký rồi. (Ở Trung Quốc 1kg=500 gram)
Tư Ninh Ninh tìm một khay nướng để các loại hạt lên trên, đẩy vào trong lò nướng, đặt nhiệt độ 100 độ để nướng trong 10 phút .
Lò nướng hoạt động, Tư Ninh Ninh ước tính khối lượng của các loại hạt sau khi rút nước chắc giảm xuống khoảng 300 gram đến 320 gram, cân nhắc trọng lượng này, cô lục tìm bột mì bắt đầu cân.
Bột mì đa dụng 275 gram,
Bơ 180 gram.
90g đường bột.
60 gram đường trắng.
5 gam muối.
4 quả trứng tươi.
Đầu tiên đổ bột mì và đường bột vào âu trộn đều, sau đó cho, muối, bơ vào, dùng tay xoa đều cho đến khi bột mịn như cát, mịn hoàn toàn.
Sau khi hoàn thành bước này, đổ trứng đã đánh bông vào, không cần thêm nước, nhào bột cho đến khi bột nửa ướt nửa khô, lúc này "đinh" một tiếng, các loại hạt đã nướng xong.
Tư Ninh Ninh cạo sạch phần bột mì thừa trên tay, xoay người lấy khay đựng và một cái kẹp ra, đổ các loại hạt vào để tản bớt nhiệt, sau đó đặt lên cân, cân nặng 315 gam, tương đương với ước lượng lúc trước. .
Tư Ninh Ninh cầm một viên lên và nếm thử, nhân hạt vẫn giòn như trước, nhưng thiếu đi vị ngọt của hạt tươi, và có thêm một mùi thơm dịu hơn của hạt nướng.
Tư Ninh Ninh đổ các loại hạt lên thớt, dùng dao bếp ấn theo chiều ngang, hạt rang rất giòn, chỉ cần một chút áp lực sẽ trở thành hạt vỡ.
Tư Ninh Ninh thêm hạt đã nướng vào trong bột tiếp tục nhào nhào đến khi hạt trải dài trong bột mới cán bột thành một dải dày bằng cổ tay, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cẩm thận chuyển đến ngăn mát của tủ lạnh làm lạnh 10 phút.
Tư Ninh Ninh chuẩn bị khay nướng, sau 10 phút lấy phần bột đã cố định ra, bỏ đi màng bọc thực phẩm, dựa theo đội dày 0.5cm cắt từng cục ra.
Tư Ninh Ninh không cắt hết bột mà lưu lại một phần ba. Dùng màng bọc thực phẩm để sang một bên, phần bột cắt xong thì vo tròn, để chỉnh tề lên khay, đấy vào lò nướng 160 độ, nướng trong 20 phút.
Khác với bánh mì làm không thành công lần trước, lần này cô làm bánh cookie. Cô có thời gian học qua nữ công, lúc đó cô giáo còn khen ngợi cô nữa, bởi vậy làm bánh cookie quả hạch này, cô cực kỳ tự tin.
Sau khi thu dọn bàn nấu nướng, đem tất cả đồ dùng trở lại chỗ cũ, Tư Ninh Ninh rửa tay, lấy ra hai tờ giấy lau khô nước trên tay, vo giấy thành một cục ném vào thùng rác. Chờ thêm chút thì "đinh ~", lò nướng nhắc nhở 20 phút đã qua.
Tư Ninh Ninh xoay người, không chờ nổi lấy cái kẹp lôi bánh ra ngoài.
Hơi nóng hừng hực xông thẳng vào mặt, không làm Tư Ninh Ninh sợ hãi, lưu loát lấy khay bánh ra, di chuyển đến bên bàn đá để tản nhiệt.
Chiếc bánh quy có màu caramel, trông rất đẹp. Cùng một khuôn với bánh cookie tròn được bán ở đời sau.
Tư Ninh Ninh gắp một miếng nếm thử, vị ngọt vừa phải, các loại hạt đều nhau, hương vị không tồi, kém ở một chỗ đó là.
Bánh chưa hoàn toàn nguội nên không được giòn lắm.
Tư Ninh Ninh di chuyển khay đến trước bếp, bật máy hút khói thổi trong chốc lát, ước chừng 3 đến 5 phút, nhiệt trên khay gần như đã bị rút đi.
Ngay lúc đó Tư Ninh Ninh cầm thêm một cái nữa ăn, quả nhiên nếm ra đúng hương vị giòn giòn xốp xốp trong ký ức.
Ngoài không gian vẫn còn rất nhiều hạt chưa bóc vỏ, trong lòng cô đã quyết định rồi, chờ bóc hết hạt ra làm các đợt bánh cookie tiếp theo, mỗi lần làm số lượng phải tăng lên.
Không có biện pháp, ai bảo nó ngon quá vậy chứ.
Sau khi tản nhiệt, Tư Ninh Ninh tìm giấy dầu buột thành hai túi bánh nho nhỏ, không có dây thừng buộc cho nên cô dùng sợi len thay thế.
Bên cạnh những chiếc bánh quy đã gói lại, trong khay còn dư lại không ít, Tư Ninh Ninh dùng hộp nhỏ bỏ vào, tính toán từ từ ăn.
Sau khi bận việc xong, cô không ở trong không gian lâu, cho gà heo ăn xong thì không lưu luyến ra ngoài nghỉ ngơi.
Tư Ninh Ninh nghĩ rất nhiều chuyện, hôm sau, sáng sớm khó được một hôm đi theo mọi người rời giường, ra cửa múc nước đánh răng vừa lúc đối mặt với đội bảo an đi ngang qua tuần tra buổi sáng.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng nhìn nhau, cười cười gật đầu, hai người không nói chuyện, chỉ thoáng qua trong ánh nắng sớm mai, ánh mắt ngắn ngủi giao nhau, lúc sau từng người bận rộn việc của chính mình.
Rửa mặt xong, đem căn phòng sắp xếp lại cho thuận mắt, lúc đó sương bên ngoài đã rút đi gần hết, Tư Ninh Ninh đem hạt sen cùng kim anh tử mang đi phơi.
Cẩn thận khiêng hai cái chuồng thỏ ra cửa để không khí thoát ra ngoài, Tư Ninh Ninh khuấy một ly sữa mạch nha, uống ngụm nhỏ ngụm nhỏ, một bên bận việc.
Buổi trưa, Hòa Cốc và Sớm Mầm chạy tới, trên tay mang theo hai quả lựu chín mọng, nói là phải cho Tư Ninh Ninh ăn.
Tư Ninh Ninh tạm thời buông con dao chẻ củi xuống, nhận một quả lựu bẻ đôi ra thành hai nửa, đưa cho Hòa Cốc cùng Sớm Mầm, cười cười: "Hai em ăn trước đi, tay chị dơ, làm xong chị ăn."
Còn cả một quả lựu lớn, Hòa Cốc và Sớm Mầm không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi bên người Tư Ninh Ninh ăn lựu.
Hòa Cốc hỏi: “Tư Ninh Ninh, chị gõ cái này làm cái gì?"
Ở một bên, Sớm Mầm nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh vẻ mặt ngây thơ, chờ đợi Tư Ninh Ninh trả lời.