Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Bận Rộn Nhất

Chương 350: Bận Rộn Nhất Chương 350: Bận Rộn Nhất

Editor: Hye Jin

Kết quả bóc chưa được mấy hạt thì cô lại nghĩ đến một chuyện khác.

"Leng keng" một tiếng, thả con dao chẻ củi chạy vào trong bếp bận rộn.

Nhóm lửa đun nước sôi đề chần thịt gà, cho nước vào nồi đất cho lên bếp để lửa liu riu.

Mặc dù nhiệt độ không cao, mùa này khá mát mẻ ấy thế mà bận rộn một hồi trên người Tư Ninh Ninh ra không ít mồ hôi.

Lau mồ hôi trên trán, Tư Ninh Ninh rửa sạch tay, xong việc thì bắt đầu ngồi lại chỗ cũ bóc vỏ mấy loại hạt cô vừa mang về.

Vừa làm vừa buồn cười suy nghĩ: Dựa theo công việc được phân công cô là thanh niên trí thức nhàn nhã nhất rồi, mà hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ bận việc, cô ngược lại thành thanh niên trí thức vội nhất.

Nghĩ đến đó mà cười bất lực, Tư Ninh Ninh thầm an ủi bản thân: "Chăm chỉ làm giàu!"

Sau đó là dàn đồng ca âm thanh "leng keng leng keng".

Trời tối sớm, đánh giá mới khoảng sáu giờ mà mặt trời đã lặn dần, lúc đó cô đã bóc được một tô đầy hạt, vừa lúc mọi người chân trước chân sau trở về.

Tư Ninh Ninh cắm con dao trong cái sọt lớn, cầm cái tô đưa đưa về phía mọi người: "Những loại hạt này chưa hoàn toàn mất nước, là quả tươi, các cậu không biết ăn quen hay không, nếm thử chút đi."

Từ Thục Hoa và những người khác mỗi người cầm mấy viên, ném vào miệng nhai nhai: "Bột bột, hương vị không thể chê vào đâu được, nhai rất vui miệng."

“Này Ninh Ninh, cậu lấy cái này ở đâu vậy?” Tống Tiểu Vân vào phòng treo mũ lên tường, quay đầu lại hỏi Tư Ninh Ninh.

"Đi vào núi nhặt.”

Tư Ninh Ninh thành thật trả lời, nói xong sợ mọi người không biết trong núi nguy hiểm nên bổ xung thêm một câu: "Đi vào trong núi thì cần có người dẫn đường, bên này núi lớn, lạc đường đi vòng chút không nói, sợ là gặp phải mảnh thú nguy hiểm."

Lời cần nói nên nói rõ ràng, để các cậu ấy muốn đi vào núi thì nhớ kỹ lời cô nói, xuất phát thì phải tìm người dẫn đường.

Người có thể dẫn đường là người địa phương, là xã viên, họ biết chính xác nơi nào trên núi họ có thể đi, chỗ nào không thể đi, đến lúc đó không cần lo lắng các cậu ấy vào núi gặp phải nguy hiểm.

Tổng Tiểu Vân cười cười: "Ồ, tớ nhớ rồi."

Trong lúc trò chuyện, Tưởng Nguyệt nằm trên bàn, lại bắt đầu vươn tay về phía Tư Ninh Ninh: "Vị lạ ghê, cho tới một miếng nữa đi ~ "

Tư Ninh Ninh đánh vào mu bàn tay Tưởng Nguyệt không thương tiếc, ôm cái tô lùi lại hai bước, hất cằm về phía cái sọt đằng kia: "Còn nhiều lắm, muốn ăn cậu sang kia tự gõ đi, dao chẻ củi cũng bên trong sọt."

Tưởng Nguyệt phồng má: "Keo kiệt!"

“Gõ cái này cực kỳ tốn sức, cậu nhìn tay tớ đi, cậu nhẫn tâm sao." Tư Ninh Ninh chìa tay ra cho Tưởng Nguyệt xem.

Hai vết phồng rộp trong suốt như pha lê đang phồng lên ở chỗ giữa ngón trỏ, Tưởng Nguyệt nhìn thoáng qua đã biết đau đến mức nào.

Tưởng Nguyệt nhìn thì rùng mình một cái, méo miệng đi về phía cửa: "Cậu da dẻ non mịn! Không biết làm thì đừng có làm."

“Nếu không thì có thể kêu người đến giúp cũng được a!" Tưởng Nguyệt ngồi xổm ở cửa thay Tư Ninh Ninh làm việc vừa rồi, âm thanh "leng keng leng keng" vang lên.

Thấy nhà chính không có động tĩnh gì thì chậc chậc mấy tiếng, quay đầu: "Làm gì nha, một chút nhãn lực cũng không có, mang giúp tớ cái chén ra đây nha!"

Tư Ninh Ninh bưng tô hạt vào nhà, xoay người cầm một cái chén nhỏ mang sang bên chân Tưởng Nguyệt.

Cô ngồi xổm ở bên người Tưởng Nguyệt, hai tay ôm đầu gối nhìn Tưởng Nguyệt: "Làm gì? Cậu muốn giúp tớ sao?"

Tưởng Nguyệt lúng túng liếc cô một cái, quay mặt đi chỗ khác vừa gõ hạt "duang duang duang", vừa cứng rắn nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ gõ cho chính mình ăn, cậu không biết đi, tớ thích ăn quả hạch từng ngụm từng ngụm một! Lát nữa gõ đầy một chén rồi tự mình ăn!"

Tư Ninh Ninh không chọc thủng tâm tư Tưởng Nguyệt, mỉm cười nói "được", sau một lúc nghiêm túc nhìn Tưởng Nguyệt nói: "Sau này khi có thời gian, tớ làm cơm, làm món gì ngon sẽ chia sẽ cho cậu đầu tiên."

Tưởng Nguyệt đang rủ đầu, môi hơi nhếch nhếch lên, ngẩng đầu lên thì ghét bỏ nhìn Tư Ninh Ninh: "Tớ ghét nhất là vẽ bánh nướng cho người ta, cậu phải thực hành lên."

Tư Ninh Ninh xua tay cười: "An tâm đi ~"

Ngồi nghe Tưởng Nguyệt khẩu thị tâm phi banh không được nữa, cậu ấy ở một bên bận rộn, một bên Tư Ninh Ninh "hi hi hi" cười trộm, vui vẻ giống như là chuột rơi vào lu gạo vậy.

Bữa tối vẫn là cơm tập thể, mọi người ăn theo khẩu phần ăn của mình, Mạc Bắc ăn canh gà, Từ Thục Hoa ăn khoai tây hấp, còn Tống Tiểu Vân cùng Lý Lăng Nguyên thì luộc khoai lang đỏ.

Ngoài ra còn có Tư Ninh Ninh, không ăn lương thực phụ, khoai lang khoai tây, cô luộc trứng gà.

Trứng luộc sau khi bóc vỏ có thể ăn được, ăn xong cũng không cần rửa chén, đối với Tư Ninh Ninh mà nói, coi như là rảnh rỗi được một đoạn thời gian.

Sau bữa tối tắm rửa sạch sẽ, Tư Ninh Ninh cầm nửa chậu nước nóng pha hai gáo nước lạnh vào phòng, vội vàng lau người, sau đó bưng nước ra ngoài đổ đi, lau chân rồi vào nhà.

Trong bếp nước nóng có hạn, mấy cô gái chia nhau dùng, căn bản không đủ phân. Mà cho dù có đủ phân chăng nữa thì mỗi một cái chậu rửa mặt nho nhỏ, đổi mấy lần nước cũng không làm sạch được mồ hôi trên người, miễn bàn đến mùi trên người.

Cho nên ta hiện tại tạm chấp nhận lau lau, trễ chút tìm cơ hội vào không gian tắm sạch sẽ một hồi.

Tư Ninh Ninh đem những cái bình làm củ cải lúc chạng vạng thu thập ra tới, cả cái rổ để phơi củ cải vào phòng, thắp đèn dầu để Tưởng Nguyện cùng Tổng Tiểu Vân xem cách làm, cô làm mẫu xếp củ cải phơi khô hai tầng vào cái bình, lúc sau thì hai cậu ấy tự mình thử xem, Tư Ninh Ninh nhường ra vị trí.

Ở một bên đánh giá tình hình, để ý một chút số lượng củ cải, nói với Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân: "Nhấn càng chặt càng tốt, củ cải nhiều bằng không sẽ không đủ bình đựng."

“Vậy thì không được lãng phí rồi." Tổng Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt thay đổi vị trí để nhét củ cải khô vào bình, sợ còn thừa còn thúc giục: "Tưởng Nguyệt cậu dùng sức một chút, bỏ vào bên trong thêm một chút!"

Bộ dạng nóng nảy kia hận không thể đẩy Tưởng Nguyệt sang một bên rồi tự mình làm.

Tư Ninh Ninh cười ngây ngốc, vỗ vỗ cánh tay Tống Tiểu Vân an ủi: "Đừng nóng lòng như vậy, cất vào bình thì có thể để lâu hơn, nếu không chứa hết thì cũng không lãng phí đâu, còn có thể ăn mà."

"Làm ăn luôn á?"

Câu nói này đã thành công khơi dậy trí tò mò của Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân.

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, hất cằm về phía củ cải khô trong giỏ, nói rõ ràng cách làm: "Dư lại thì tìm cái gì đó bỏ vào, hoặc là thường xuyên ra phơi nắng lúc sau muốn ăn thì ngâm nở ra, hầm canh xương hầm thì thêm một chút, hoặc là phi dầu thêm ớt trộn lại là được, nhiều cách làm lắm."

"Trước kia sao tớ không thấy cậu làm vậy?”

Tưởng Nguyệt lau khóe miệng nhìn Tư Ninh Ninh như con cún nhỏ đáng yêu cực kỳ: "Lần tới khi nào làm? Tớ cũng muốn học."

“Trước kia củ cải chưa có lớn mà!" Tư Ninh Ninh bất lực nhún vai, cười cười: "Yên tâm đi lần tới khi nào làm sẽ kêu cậu."

“Ừ!” Tưởng Nguyệt mạnh mẽ gật đầu, Tống Tiểu Vân cũng nói: "Tớ cũng muốn!"

"Được ~ dạy hết!"

Củ cải khô đã được xử lý đúng cách, chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của Tư Ninh Ninh lại trống rỗng. Trước khi đi ngủ, Từ Thục Hoa xếp vải, dưới ngọn đèn dầu đóng đế giày, Tư Ninh Ninh thấy ánh sáng không tốt nên đã đốt thêm ngọn đèn nữa để cạnh nhau.

Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân đều dọn ghế vây thò qua để đọc sách, Tư Ninh Ninh không thể ngồi yên, đem ra kim anh tử đã phơi khô, ngồi ở mép giường cắt cái bụng, bỏ đi lông tơ với hạt bên trong.

Tư Ninh Ninh cúi đầu bận rộn, lông mi dài cụp xuống, mi mắt rơi xuống, cả người vô cùng chuyên chú, nghiêm túc.

Từ Thục Hoa làm xong một tầng đế giày, ngẩng đầu vẹo cổ giảm bớt mỏi cô, thấy một màn này mở miệng hỏi: "Lúc trước thấy cậu phơi mấy quả tiểu cầu gai như này, rốt cuộc là cái gì? Có ích lợi gì?"

Tư Ninh Ninh lặp lại những gì đã giải thích với Mạc Bắc và Hoắc Lãng lúc trước, nói một lúc thì hướng mọi người: "Tớ hôm nay hái về không ít, đám này là lần trước hái về, tớ đem xử lý, mọi người dằn ra một cái sàng cho tớ nhé, để tớ phơi đám mới hái về."

“Cậu nha, chính là ý tưởng nhiều. Chuyện này nếu là đổi lại bọn tớ, cho dù có đọc được trong sách thì cũng không áp dụng được vào thực tiễn."

Tổng Tiểu Vân phụ họa thêm: "Tớ cũng nghĩ vậy đó! Có một số việc a, xem thì biết đó, chờ đến thực tiễn, tay chân với đầu óc căn bản không liên hệ được với nhau."

Tư Ninh Ninh khóe môi cong lên một nụ cười: "Tớ chỉ cân nhắc một chút thôi! Các cậu xem tớ làm cái này làm cái kia, còn không phải là đi bước nào tính bước đó. Là tớ không chịu ngồi yên thôi."

Tưởng Nguyệt nhìn chằm chằm quyển sách, bình tĩnh lật một trang: "Lời này không phải cậu có tật xấu, tự khen mình đấy chứ?"

"Phốc ..."

“Ha ha ha ha!”

Cũng không phải là chỉ cười chuyện này, trong phòng mấy cô gái cười đặc biệt vui vẻ.

Đem kim anh tử đã làm sạch rồi đơn độc để sang một bên, Tư Ninh Ninh đổ đám kim anh tử mới hái vào cái sàng, chuẩn bị ngày mai mang đi phơi, phút cuối bò lên giường nhắm mắt, ngáp ngắn ngáp dài:

"Tớ lần trước từ chỗ viện sĩ Lương mang về quyển bút ký, bên trong viết về nông nghiệp, chăn nuôi, trung dược, kiến thức gieo trồng có rất nhiều điều thú vị, chờ nhàn rỗi tớ muốn động thử xem thử xem sao."

"Bút ký kia thần kỳ đến mức đó sao? Nhiều tri thức vậy sao?"

Tư Ninh Ninh uể oải trả lời: "Mặc dù tất cả chúng ta đều là người đọc sách, nhưng viện sĩ cùng thanh niên trí thức có khác biệt rất lớn."

Bình Luận (0)
Comment