Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Nhặt Hạt Trên Núi

Chương 349: Nhặt Hạt Trên Núi Chương 349: Nhặt Hạt Trên Núi

Editor: Hye Jin

Nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm quỷ quyệt của cô gái nhỏ, Hoắc Lãng không khỏi hơi nhếch lên khóe miệng: "Đây mới đến chỗ này, đi vào sâu bên trong càng nhiều ..."

Nói xong, Hoắc Lãng dừng lại nhìn Tư Ninh Ninh, tựa hồ biết tỏng tâm tư Tư Ninh Ninh, giọng điệu nghiêm túc không có chỗ thương lượng: "Em phải trở về anh giúp em nhặt, em chỉ có thể đi đến chỗ này, không được đi sâu vào bên trong."

Tư Ninh Ninh không phục cãi: "Em còn chưa có nói cái gì đâu."

“Không cần nói anh cũng biết em suy nghĩ cái gì." Lười nhác nhìn Tư Ninh Ninh một cái, mím môi phun ra hai chữ: "Không được."

“Hừ.”

Tư Ninh Ninh tức giận hừ một tiếng, vùi đầu vào ăn miếng bánh mì nhỏ trong tay.

Nếu nói là mẩu bánh mì nhỏ cũng không phải, là đồ ăn là lúc trước Tư Ninh Ninh ở trong không gian làm.

Ban đầu, cô tính nướng làm bánh mì nhỏ, kết quả là bề ngoài không đẹp, thành phẩm có màu nâu, giòn giòn còn không tồi, cơ mà bên trong thì cứng như màn thầu chưa lên men, cứng ngắt.

Tư Ninh Ninh cắn hai miếng khô khốc, nhai một lúc lâu rồi mới nuốt xuống, trong cả quá trình suýt nữa làm bản thân bị nghẹn.

Bỏ qua cơn tức giận, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng đang tăng tốc ăn không ngừng: "Có phải khó ăn lắm không anh?"

Câu hỏi của Tư Ninh Ninh không đúng người cho lắm, nếu cô hỏi người khác, có thể họ sẽ trả lời là "ừ, hơi khô" vân vân, nhưng người cô hỏi là Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng là người nào?

Là người có nuốt vỏ cây cũng thong dong nuốt xuống, huống chi ăn lương thực, tự nhiên sẽ không nói ra từ "không ngon".

“Không có, ăn ngon.” Hoắc Lãng bình tĩnh lắc đầu, sau đó cúi đầu nhặt bình nước quân đội cũ, giơ cổ lên uống "ừng ực ừng ực" mấy ngụm.

“……”

Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi, trong lòng mơ hồ hiểu ra gì đó.

Sau bữa trưa, Hoắc Lãng vốn dĩ muốn đưa Tư Ninh Ninh đi dạo một vòng, không ngờ rằng Tư Ninh Ninh lại luyến tiếc mấy loại hạt ở trên đất: "Không biết có mấy thứ này thì thôi, hiện tại đồ vật nằm ngay trước mắt, không nhặt về thật là đáng tiếc quá đi."

Cho dù bỏ qua mấy chứ "hạt dại thuần thiên nhiên", Tư Ninh Ninh cảm thấy nếu không nhặt về nhiều chút là đang bạc đãi chính mình.

Hoắc Lãng không có nhiều ý tưởng.

Mục đích của hắn đưa Tư Ninh Ninh vào núi là để dỗ em ấy vui vẻ, để em ấy thả lỏng, nếu nhặt quả phỉ linh tinh có thể làm cho Tư Ninh Ninh vui vẻ, thì hắn còn do dự làm gì.

Nhặt là được rồi.

Một trong hai người tháo sọt xuống, người kia nhặt hạt thảy vào trong sọt, hai người vừa làm vừa tán gẫu:

"Trên núi còn có cây hồng dại."

"Cây hồng dại á? Ở nơi nào?"

"Hiện tại vẫn chưa chín, hương vị rất chát, chờ thêm một thời gian nữa sương lạnh xuống mới có vị ngọt, đến lúc đó mang em đi xem."

"Vâng anh ~"

Tư Ninh Ninh khẽ "vâng" một tiếng, giọng nói lười biếng, mang theo sự thỏa hiệp mềm mại như bông.

Sau đó Hoắc Lãng nói chuyện với cô về chuyện khác:

"Lập tức công việc ở đội sản xuất sẽ bận rộn, lúc trước ruộng đậu nành đi trồng với em chuẩn bị thu, đến lúc đó có muốn đi cùng anh không?"

"Cái này hiện tại em khó mà nói được, từ đội sản xuất 7 trở về, lớp học xóa mù chữ đã sắp nhập học rồi, không biết lúc đó có nhàn rỗi không?"

"Vậy cứ nhìn xem, đến lúc đó rồi lại nói, dù sao hết thảy em an bài là được."

"Vâng!"

"Làm bột quả sồi cần cối xay đúng không? Thanh niên trí thức bên đó có không?"

“Em không để ý đến mấy thứ này, trở về em cẩn thận tìm xem, nói không chừng là có ấy."

Vâng, thực ra là không có đâu.

Cối xay đâu phải vật nhỏ, nếu tồn tại thì nói thế nào cũng phải bị phát hiện.

Trong lòng Hoắc Lãng rất rõ ràng, nhưng hắn không biết Tư Ninh Ninh lúc này đang nghĩ gì .

Tư Ninh Ninh trong không gian có máy xay, có cối xay hay không không quan trọng.

Liền tính là có cô cũng không sử dụng, vừa mệt vừa phiền.

"Ngày mai có rảnh anh tìm mấy tảng đá thích hợp đến lúc đó đục thành cối nhỏ cho em." Hoắc Lãng nói nửa câu ngồi dậy, hai tay ghép cùng vào nhau làm điệu bộ vẽ ra một cái vòng tròn.

Tư Ninh Ninh lắc đầu, vốn dĩ muốn nói không cần, lại nghĩ thanh niên trí thức không có cối xay cô cần một cái đồ vật yểm hộ, cho nên gật đầu nói "được".

Đại khái nhặt các loại hạt hơn hai tiếng đồng hồ, thẳng đến khi đầy cái giỏ Tư Ninh Ninh mới lau mồ hôi trên trán rồi vẫy tay cùng Hoắc Lãng đi về nhà:

"Chúng ta về nhà đi anh! Lại nhặt nữa không có chỗ đựng."

“Được.” Hoắc Lãng gật đầu đáp ứng, cầm lấy cái sọt nhỏ trong tay Tư Ninh Ninh đổ hết vào cái sọt lớn mới trả lại, cõng cái sọt lớn, nắm tay Tư Ninh Ninh đi trở về.

Đến mùa, trong núi cái gì cũng có, có hoa quả dại, các loại hạt quả hạch gì đó, càng đi sâu vào bên trong phát hiện cái gì cũng có.

Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng nhặt một sọt lớn các loại hạt, trên đường về nhà thấy không ít bụi kim anh tử cam vàng.

Theo lời của Tư Ninh Ninh, quà tặng núi rừng đưa tới trước mặt tuyệt đối không thể nói không cần.

Đặc biệt là cách đây vài tháng, lúc ấy đứng lay cả nửa ngày mới hái được hai mươi quả kim anh tử, bây giờ gặp phải một đám kim anh tử chính vàng, Tư Ninh Ninh luyến tiếc rời khỏi.

Lập tức, Tư Ninh Ninh kéo Hoắc Lãng dừng bước một chút: "Ngồi nghỉ một lát đi anh, thuận tiện đợi em một lát, sọt của em trống không, em hái cái này!"

Vừa nói là đã buông tay Hoắc Lãng ra, khom người lấy sọt tre là hướng lại chỗ kim anh tử.

Phần lớn gai của kim anh tử đã khô hơn phân nửa, bây giờ mấy cái cây kim đâm vào tay không đáng nói tới. Tư Ninh Ninh hái kim anh tử, càng hai càng hăng say.

Đừng nói là bị đâm đau tay, cả ngứa cũng không có.

Hoắc Lãng đặt cái sọt sau lưng sang một bên bảo đảm không bị đổ tràn ra ngoài, đứng dậy đi theo bên người Tư Ninh giúp hái quả: "Hái cái này làm gì?"

Đội sản xuất ba gọi cái này là lê gai, ăn có vị ngọt thanh, đến mùa chín, nhiều cô gái lại lục tục tìm đến trước nhà, sau nhà, ngoài bờ ruộng tìm kiếm để hái ăn.

Hoắc Lãng biết cái này có thể ăn, hắn biết cô gái nhỏ nhất định biết quả lê gai này có thể ăn, đối với hiểu biết của hắn nếu cô gái nhỏ vui thích như vậy chắc hẳn là còn cách ăn khác hoặc cách dùng khác.

Không thể không nói, Hoắc Lãng phỏng đoán là chuẩn.

Tư Ninh Ninh hái kim anh tử, mỉm cười ngọt ngào bắt đầu phổ cập khoa học:

"Kim anh tử là thứ tốt, thuộc về trung dược, có nhiều tác dụng lắm."

"Chẳng hạn như ngăn tiêu chảy, bổ tỳ vị, nam đồng chí bổ thận, nữ đồng chí dưỡng khí huyết, tóm lại ai cũng có thể dùng."

Hoắc Lãng gật đầu, lơ đãng tung ra mấy vấn đề làm Tư Ninh Ninh bối rối một lúc:

"Em biết nhiều về các loại thảo dược, xem ra bình thường hay chú ý đến phương diện này?"

Không chỉ đơn giản về các loại thảo dược, giống như nhuộm vải, chăn nuôi gì đó, Tư Ninh Ninh phảng phất như toàn năng, thứ gì đều cân nhắc, đều biết.

"Cũng không phải đặc biệt hiểu biết ..." Tư Ninh Ninh gãi đầu một lúc, mới cong môi lên cười rạng rỡ: "Chỉ là xem được nhiều sách, nhiều thể loại, có một số thứ nhìn qua không quên được. Hơn nữa anh nhớ rõ lần trước chuyện anh đi tiếp đồng chí Yến chứ?"

Hoắc Lãng gật đầu: "Ừ."

Tư Ninh Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày đó em chạy bên chỗ viện sĩ Lương khá khá chuyên cần, đánh giá bởi vì qua lại quen thuộc nên viện sĩ Lương cho em một quyển bút kỳ, bên trên có rất nhiều tri thức nông nghiệp liên quan, lúc mang về em có đọc qua, nội dung rất thú vị, em còn suy nghĩ rảnh rỗi sẽ áp dụng vào thực tiễn nữa."

Kiến thức liên quan đến nông nghiệp phức tạp, không chỉ liên quan đến vật nuôi, hạt giống và cây con đâu.

Hoắc Lãng biết chuyện Tư Ninh Ninh đến chỗ Lương Khánh Hồng, trước khi đi hắn còn an bài một phen.

Khi hắn từ Bắc Kinh về, vội vã đi tìm Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh vừa đi ra từ chỗ Lương Khánh Hồng, trong tay quả thực có ôm một quyển bút ký cổ xưa.

Hoắc Lãng đương nhiên sẽ không nghi ngờ, gật đầu hứa hẹn: "Được, quay đầu em sắp xếp thời gian, lúc nào cũng có thể gọi anh, anh mang em lại đây."

"Vâng!"

Ven đường có khá nhiều kim anh tử chín mọng, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng cùng nhau hái, trong chốc lát đã đầy cả một sọt.

Tư Ninh Ninh xoay cái sọt tre lên lưng, cầm tay Hoắc Lãng hai người lại bắt đầu lên đường về nhà.

Dọc đường đi lải nhải nói chuyện, chờ đến khi trở về nhà thanh niên trí thức vừa lúc là 4h chiều.

Hai hôm trước bận rộn, Hoắc Lãng muốn dành ra thời gian mau chóng làm cho xong chuồng thỏ cho nên không ở lại lâu.

Tư Ninh Ninh biết điều này, kéo dây buộc cửa ra, nhanh chóng tìm được một cái sọt lớn, đổ đồ bên trong sọt Hoắc Lãng ra: "Việc còn lại tự em làm được, anh trở về đi."

Hoắc Lãng lau mồ hôi, đứng ở cửa cầm trong tay cái sọt rỗng, lưu luyến nhìn Tư Ninh Ninh: "Trễ chút anh còn sẽ qua đây tuần tra."

“Hiểu rồi!”

Sau khi Hoắc Lãng rời đi, Tư Ninh Ninh chậm rãi kiềm chế lại nụ cười, mặc dù vậy bởi vì tâm trạng không tồi nên khuôn mặt nhỏ vẫn tươi cười ôn nhu.

Vào bếp kiểm tra phần thịt gà hôm qua để lại, phát hiện không bị biến vị, Tư Ninh Ninh lại đánh hai thùng nước giếng lạnh vào nhà thay đổi.

Tiếp theo thả tô thịt gà vào để bảo quản, thấy bên ngoài ánh mặt trời đã đi xa chỗ bờ ruộng bên kia, ánh sáng tắt dần đi, Tư Ninh Ninh ra thu cái khay phơi củ cải vào trong.

Tối qua đã dùng muối để loại bỏ hết nước trong củ cải rồi, hôm nay phơi nắng cả một ngày, củ cải đã khô queo lại.

Tư Ninh Ninh dọn mấy cái bình ra bàn, vừa mới ép một tầng củ cải, bỗng nhiên nhớ lại Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân muốn học cách làm củ cải khô, động tác tay dừng lại, tự hỏi một lúc, cuối cùng đem cái khay cùng cái bình dịch sang một bên, tính toán trễ chút hẳn làm để đợi hai cậu ấy.

Tư Ninh Ninh lôi cái sọt đầy hạt tới chỗ rộng rãi, cầm cái tô bự, ngồi ở đó chậm rãi dùng dao chẻ củi gõ gõ bóc hạt bên trong ra.

Bình Luận (0)
Comment