Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh thực sự không tức giận, hay là nói chính xác hơn là không phải tức giận Hoắc Lãng.
Cô tức giận với chính mình, Hoắc Lãng giả đứng đắn cũng không banh được.
Cô rõ ràng là người chiếm ưu thế, kết quả vòng tới vòng lui vẫn là bị Hoắc Lãng nắm đến gắt gao.
Ngẫm lại cảm thấy không tức giận nữa.
Nghĩ đến đây, môi hồng của Tư Ninh Ninh mím lại, không cam lòng mà nhìn Hoắc Lãng.
Cô trừng mắt nhìn, Hoắc Lãng da dày thịt báo không sợ, ngược lại còn thực hưởng thụ dáng vẻ nhỏ bé tức giận run run của Tư Ninh Ninh, tổng cảm thấy quá là đáng yêu.
Thấy thái độ của Tư Ninh Ninh đã dịu đi, Hoắc Lãng ngây ngốc cười, thay vì đem đồ vật cho Tư Ninh Ninh, trái lại thuận thế ngồi xuống bên người cô gái nhỏ.
Hoắc Lãng mặt mày mỉm cười, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nén giận của Tư Ninh Ninh, động tác mềm nhẹ cầm tay Tư Ninh Ninh.
Vốn là muốn nhấc cái cổ tay áo của cô gái nhỏ lên, đem quà tặng chuẩn bị mang vào, làm cô gái nhỏ kinh hỉ. Kết quả vừa mới chạm vào cổ tay của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng đã mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng rồi.
Thu liễm nụ cười dịu dàng, Hoắc Lãng nhướng mày nghi ngờ, mở tay áo của Tư Ninh Ninh ra nhìn, quả nhiên một chiếc đồng hồ đã đeo trên cổ tay mảnh mai của em ấy.
Đồng hồ Hoa Mai.
Cùng cái mà hắn mua hoàn toàn như một khuôn mẫu đúc ra.
“Em mua đồng hồ khi nào?” Hoắc Lãng nhíu mày hỏi Tư Ninh Ninh: "Mua đồng hồ sao không cùng anh nói một tiếng."
"Hả?"
Tư Ninh Ninh hơi giật mình, nhìn sang bàn tay của Hoắc Lãng, phát hiện cái đồng hồ Hoa Mai y chang cái cô mới mua mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Mua cho em?” Tư Ninh Ninh lúc đầu là vui mừng không thôi, lấy đồng hồ trên tay Hoắc Lãng ra nghịch một hồi, sau khi bình tĩnh lại, ngây thơ khờ khờ quay sang Hoắc Lãng giải thích: "Em mang đồng hồ bỏ túi tặng cho anh, không có đồng hồ xem thời gian nên đi mua một cái."
"Em muốn đồng hồ xem thời gian, anh đi mua là được, chính mình mua làm gì? Lãng phí tiền."
Tư Ninh Ninh khó hiểu nhìn Hoắc Lãng một cái, hỏi ngược lại: "Anh mua hay em mua như nhau cả thôi? Đều một cái giá, sao đến lượt em là lãng phí tiền?"
“Không giống nhau.” Hoắc Lãng nghẹn lời với Tư Ninh Ninh, nhíu mày thật sâu, nắm lấy tay Tư Ninh Ninh như trẻ con làm nũng, muốn cởi đồng hồ trên cổ tay xuống: "Đem cái này lui đi, mang cái anh mua cho em."
Tư Ninh Ninh vặn vẹo tránh đi: "Em đã đeo một thời gian rồi, lui không tốt lắm, hơn nữa người ta khẳng định không cho em lui!"
Hoắc Lãng cố chấp nói: “Em đi người ta không cho lui, anh đi nói người ta sẽ cho em lui."
Nhìn thấy Hoắc Lãng thực sự nghiêm túc, Tư Ninh Ninh trong lòng hơi run lên, hai tay vô thức nắm lấy cánh tay của Hoắc Lãng, chuyển giọng y như làm nũng: "Ai nha anh đừng nháo loạn, Hoắc Lãng!"
Hoắc Lãng cau mày dừng lại, cau mày không tiếng động nhìn cô gái nhỏ.
Tư Ninh Ninh mím môi nhìn Hoắc Lãng, ánh mắt nghiêm túc: “Em biết anh ra mặt bọn họ sẽ cho anh lui, nhưng mà thân phân anh đặc thù, đặc quyền không nên dùng ở loại sự tình này."
"Anh xem như vậy được không."
Tư Ninh Ninh tháo đồng hồ Hoa Mai trên tay mình ra, đưa cổ tay mảnh khảnh đến gần Hoắc Lãng: "Em đem đồng hồ em tự mua thu hồi lại, về sau mang cái anh mua cho em, chúng ta không đi lui, được không?"
Hoắc Lãng nhíu mày gật đầu sau một hồi im lặng.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đeo đồng hồ cho Tư Ninh Ninh, nghiêm túc dặn dò: "Cái này là phải do anh mua."
"Không chỉ đồng hồ, xe đạp, máy may, radio, mấy thứ này đều là do anh mua."
Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, từ lời nói của Hoắc Lãng, cô mơ hồ đoán ra được nguyên nhân vừa rồi Hoắc Lãng không vui.
Đồng hồ, xe đạp, máy may, radio, những thứ này, ở thời đại này được gọi là "tứ đại kiện", thông thường đón dâu là nhà gái yêu cầu nhà trai mua.
Cô vốn chỉ nghĩ là vấn đề đồng hồ, không ngờ Hoắc Lãng lại nghĩ sâu như vậy.
Hơn nữa nên nói cái gì đây.
Hoắc Lãng là nam nhân, hay là tinh thần trách nhiệm cao?
Cho rằng đó là trách nhiệm hay nghĩa vụ của nhà trai, cho nên không cần phân biệt trường hợp đặc biệt nào, anh ấy cần thiết một mình gánh vác.
Đôi lông mày Tư Ninh Ninh bất giác cau lại.
Tuy rằng không phải thực để ý này đó, cô không ủng hộ quan điểm này.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Hoắc Lãng đưa tay ra lắc lắc trước mặt Tư Ninh Ninh.
“Hả?” Tư Ninh Ninh hoàn hồn trở lại: "Vừa rồi anh có nói cái gì sao?"
“Ừ.” Hoắc Lãng gật gật đầu, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu như gió xuân: "Anh nói chỗ này là địa phương nhỏ, cũng không mua được thứ gì tử tế, chờ anh thêm hai năm, Hòa Cốc, Sớm Mầm lớn hơn một chút, thế cục cũng ổn định, anh mang em về Bắc Kinh."
"Chỗ đó là nơi phồn hoa, có TV, có quạt điện, ô tô bốn bánh đều có thể hỏi thăm mua được."
"Lúc đó mùa hè nóng nực, em có thể ở nhà dùng quạt điện, anh mua cho em quả dưa hấu to, vừa ăn vừa xem TV."
"Trời trở lạnh, muốn ở trong nhà thủ bếp lò thì thủ bếp lò, không muốn ở trong nhà thì ở trong sân nhà anh đặt mua cho em một cái ghế nằm mềm mại, em có thể ra đó nằm một lát, không thì ngồi phơi nắng."
Giọng nói của Hoắc Lãng khàn khàn, mượt mà, vô hình xây dựng ra tương lai trước mắt.
Tư Ninh Ninh trong lòng nhất thời dao động, lăn lộn yết hầu, đôi mắt cong lên ý cười: "Anh an bài em tốt như vậy? Vậy còn anh?"
“Anh?” Hoắc Lãng ngả người ra sau, chống tay lên tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên những ngọn cây đung đưa trong gió, nói tiếp: “Anh kiếm tiền nuôi gia đình, bình thường làm việc, chờ đến ngày nghĩ sẽ mang em ra ngoài đi dạo."
Vừa nói, Hoắc Lãng vừa nghiêng đầu cười với Tư Ninh Ninh: "Em là thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh. Mấy cái đài tưởng niệm, công viên Thiên Đàn nhất định đã đi qua, nhưng mà em tự mình đi với cùng anh đi không giống nhau."
"Đến lúc đó chúng ta đi công viên Cảnh Sơn, đi công viên Thiên Đàn, tính tình em hoạt bát thích mới mẻ, ắt hẳn thích xem phim, anh đưa em đi xem phim."
Hoắc Lãng trong lời nói có lẽ tồn tại chủ nghĩa nam nhân, có điểm khác đó là.
Xuất phát điểm của hắn đều lấy Tư Ninh Ninh làm chủ, hy vọng rằng với năng lực của bản thân, hắn không chỉ có thể đáp ứng nhu cầu của Tư Ninh Ninh trong sinh hoạt hằng ngày mà càng hy vọng Tư Ninh Ninh có thể sống một cuộc sống ổn định, thoải mái, không cần vì những việc vặt mà ưu phiền.
Tư Ninh Ninh cũng nhận ra điều này, tuy hai người chưa đến giai đoạn kết hôn, điều đó không ảnh hưởng đến cô và anh ấy ôm mong đợi với tương lai.
"Gần đây em chuẩn bị may quần áo, nếu thực sự có ngày đó, em sẽ may quần áo cho anh!"
"Nói cái lời không may mắn gì đó? Đương nhiên sẽ có ngày đó."
Nhất định.
Hoắc Lãng âm thầm bổ xung thêm trong lòng.
Cùng Tư Ninh Ninh ngồi một hồi, Hoắc Lãng đứng dậy nhấc cái sọt lên: "Em ngồi đây, anh đi nhặt quả phỉ."
Tư Ninh Ninh gật đầu: “Vâng!"
Nhìn Hoắc Lãng đi ra ngoài vài bước, cô ngồi xổm xuống, nhặt quả phỉ ném vào trong sọt, vặn cái bình nước uống mấy ngụm nước bổ sung nước, sau một lúc nghỉ ngơi, cô gia nhập với Hoắc Lãng nhặt quả phỉ.
Quả phỉ còn được gọi là hạt dẻ núi. Cây dại thường cao từ 3 đến 7 mét. Vì quả thường mọc ở mặt sau của lá và được bao bọc bởi những cái lá nhỏ hơn, cho nên nếu không quen với quả phỉ mà nói người bình thường khó phát hiện ra.
Ví dụ rõ ràng nhất là Tư Ninh Ninh.
Nhưng phải nói rằng, mặc dù Tư Ninh Ninh không tìm được quả phỉ trên cây, cơ mà quả phỉ rơi trên mặt đất thì tìm cực chuẩn.
Hoắc Lãng còn nói, trên núi có rất nhiều loại cây khác nữa, quả phỉ, Sơn Tra, Hồ đào ... Một số loại trưởng thành mùa tương tự nhau cho nên khi nhặt quả phỉ trên mặt đất cô ngẫu nhiên nhặt được mấy quả hồ đào.
Quả phỉ to hơn, Tư Ninh Ninh dùng răng cắn ra ăn hạt bên trong, hạt bên trong cũng đầy đặn hơn hai quả còn lại.
Vỏ của quả hồ đào là khó bóc nhất, mà khi bóc vỏ đi thì bên trong còn bé tí xíu.
Tư Ninh Ninh vốn dĩ nói không nhặt hồ đào, lại nghĩ cái này nướng lên ăn khá ngon, vỏ hạt không lớn, về sau trời lạnh thì dùng làm củi bếp lò khá thích hợp.
Tư Ninh Ninh nói chuyện với Hoắc Lãng về suy nghĩ của mình, Hoắc Lãng gật đầu ngay lập tức: "Vậy thì mang về đi, không cần chi tiêu, có thể tiết kiệm, tiết kiệm tiền mua đồ mình muốn dùng, thực tế hơn. "
"Vâng!"
“Em có muốn nhặt quả sồi không?"
Quả sồi hương vị chẳng ra sao nhưng nếu nướng trong bếp lò thì không tồi.
"Nếu có thì thuận tiện nhặt luôn đi anh, ăn cái này phải xử lý một chút .... Em trước kia có ăn qua bánh làm từ bột quả sồi, ăn khá ngon, hương vị độc đáo."
Tư Ninh Ninh gật đầu, miêu tả về bánh đúc quả sồi, đơn giản mô tả cách làm.
Khi Hoắc Lãng nghe nói hạt sồi có thể xay thành bột làm đồ ăn, ngay lập tức quả phỉ, quả sồi, hồ đào gì đó đều không chịu buông tha, phàm là phát hiện hết thảy ném vào cái sọt sau lưng.
Sau hai giờ, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đã cùng nhau nhặt được nửa sọt hạt, nặng ít nhất 30 cân.
Khẽ vẫy tay gọi Hoắc Lãng đi đến chỗ râm mát ăn trưa, Tư Ninh Ninh mở gói giấy dầu ra, tò mò hỏi : "Trên núi có nhiều hạt như vậy, không ai trong đội sản xuất đến nhặt sao?"
"Không có bao nhiêu người biết, cho dù có cũng không rảnh rỗi mà đi nhặt."
Hoắc Lãng lắc đầu: “Bọn nhỏ tuy rằng nhàn rỗi, dù sao nơi này ẩn chứa nguy hiểm, ai dám để bọn trẻ lên núi?"
Tư Ninh Ninh gật đầu, nghĩ cũng đúng.
Suy nghĩ một lúc lâu sau, cong mắt cười: "Vậy tiện nghi chúng ta rồi."