Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347: Mong Đợi

Chương 347: Mong Đợi Chương 347: Mong Đợi

Chương 347:

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, âm thầm thở dài: "Như vậy còn chưa tính là có khả năng sao? Em nghi ngờ chính mình làm cái gì?"

"Em không phải là nghi ngờ chính mình, mà là ngẫu nhiên cảm khái một tiếng ..." Tư Ninh Ninh mím môi, nhẹ giọng lầm bầm: "Anh nói như vậy nghe như em một chút khuyết điểm cũng không có vậy."

Hoắc Lãng im lặng hồi lâu, không có nhìn sang: "Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi, trong mắt anh em là tốt nhất."

Lời này như lời âu yếm, có sức mạnh ngàn cân.

Từng chữ từng chữ đập vào tai Tư Ninh Ninh, khiến cả người Tư Ninh Ninh tê dại, đầu óc ong ong.

Không phải choáng váng mà khi nghe lời yêu thương mà là cảm giác được người ta tán thành, sinh ra vui sướng đến choáng váng.

Lời nói của Hoắc Lãng như có ma lực, trong phút chốc, Tư Ninh Ninh tán đồng với cách nói của anh ấy, trong tiềm thức sinh ra cảm giác bản thân mình là ưu tú, là tốt nhất ...

Hai người nắm tay nhau, không tiếng động đi bộ lên núi, thẳng đến khi mặt trời bị che đậy, gió lạnh núi rừng phả vào người mới dần dần đánh thức ý thức lang thang của Tư Ninh Ninh.

Cũng chính vào lúc này, Tư Ninh Ninh không may vấp phải một rễ cây nhô cao trên mặt đất suýt ngã, may mà Hoắc Lãng đưa tay ra xách như xách gà kéo cô trở lại.

Hoắc Lãng thở dài cúi đầu, kéo ống quần của Tư Ninh Ninh bị cái móc vào ra, bất đắc dĩ trách cứ: "Mơ mơ màng màng, khi nào mới có thể trưởng thành."

Cánh môi nhẹ nhàng đóng mở, khó có khi không ngạo kiều lên tiếng phản bác Hoắc Lãng.

Cùng Hoắc Lãng đi hơn một giờ, trên đường nghỉ ngơi, Tư Ninh Ninh ngồi trên tảng đá khô ráo, ánh mắt không tự chủ quét nhìn chung quanh.

Nhiệt độ trên núi khá thích hợp, không gian yên tĩnh, do đã sang thu hơn một tháng nên nhiều cây có dấu hiệu vàng lá, rụng lá, vài ngày tới tình trạng lá rụng sẽ càng rõ rệt.

Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, uống xong nước vặn nắp chai, chống tay về phía sau cảm thấy lòng bàn tay bị cái gì đó đâm vào, một bên phủi phủi tro bụi, một bên đánh giá cái ấn ký trên lòng bàn tay.

Một cái ấn ký móp nhẹ, còn hơi đau ...

Tư Ninh Ninh xoa xoa tay, lắc đầu hết bên này đến bên kia tìm cái thứ vừa đâm vào mình.

Không tìm cũng không sao, tìm được rồi Tư Ninh Ninh vui vẻ đến trợn tròn mắt: "Hoắc Lãng! Hoắc Lãng! Anh nhìn xem!"

Nơi này đã ra khỏi khu vực an toàn một đoạn nhất định, Hoắc Lãng tay đặt ở súng gỗ, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, nghe động tĩnh còn tưởng là phát sinh chuyện gì, vài bước đi đến chỗ cô gái nhỏ, vừa đi tới lòng bàn tay trắng nõn đang ngân một viên đá nhỏ híp mắt cười hạnh phúc.

"Một cục đá nhỏ ..."

Vốn dĩ hắn muốn nói "cục đá nhỏ có cái gì đâu mà hiếm lạ", lời nói đến bên miệng Hoắc Lãng nuốt ngược trở về.

Nhìn từ xa thì trông như hòn đá nhỏ, xem gần lại thì hình như không phải.

Hoắc Lãng khi còn nhỏ ở chỗ Đông Tam, bên kia núi lớn mặc dù không đi sâu nhưng chân núi thì thường đi, đương nhiên biết cái này này là cái gì.

“Em thích cái này à?” Hoắc Lãng cầm lấy cái hạt trong tay Tư Ninh Ninh: "Cái này không giống hạt dưa, ăn rất phiền phức, còn không ngon."

Nói đúng ra hương vị chua chua đắng đắng.

"Nếu em thích ăn các loại hạt nơi này còn có những loại khác."

“Loại khác? ” Tư Ninh Ninh ánh mắt lóe lên, ngập ngừng hỏi: "Quả phỉ?"

Thứ mà Tư Ninh Ninh tìm thấy là quả sồi, muốn ăn quả sồi phải xử lý, bằng không hương vị không chỉ chua còn dễ trúng độc.

Bởi vì khi Hoắc Lãng hương vị không tốt nên Tư Ninh Ninh có thể lý giải được.

“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu trả lời, duỗi tay kéo Tư Ninh Ninh, lúc sau quan sát mặt đất mang theo Tư Ninh Ninh đi về phía trước, ngẫu nhiên đánh giá trên đầu.

Tư Ninh Ninh nhìn theo tầm mắt của anh ấy, thỉnh thoảng nhìn lên.

Loanh quanh khoảng thêm mười phút, Hoắc Lãng đi chậm lại, cúi đầu nhìn xung quanh.

Tư Ninh Ninh còn đang lúng túng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hoắc Lãng cúi người vươn tay ra chộp lấy mấy lần, đưa sang cô mấy quả phỉ.

(???) ! ! ?

"Làm thế nào anh biết chỗ này có quả phỉ?"

Tư Ninh Ninh trên mặt đầy dấu chấm hỏi, ngẩng đầu nhìn muốn mỏi cổ cũng không thấy quả phỉ.

Hoắc Lãng chậm rãi đi tới sau lưng Tư Ninh Ninh, lòng bàn tay to nhẹ nhàng nâng cằm Tư Ninh Ninh lên, kéo Tư Ninh Ninh nhìn lên: "Nhìn phía sau ngọn cây, lá bên trái, thấy không em?"

"Vâng ... Cái kia là quả phỉ?"

Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh chưa nhìn thấy một cây phỉ nên không chắc lắm.

"Đúng vậy, lá cây kia phía sau có bốn nắm quả phỉ.”

Hoắc Lãng hơi hơi gật đầu, hô hấp nóng rực phả vào tai Tư Ninh Ninh, không được tự nhiên cô nghiêng đầu tránh đi, nhảy sang một bên."

"Vâng, em biết rồi! Em, em đi tìm xem trên mắt đất còn có hay không!"

Tư Ninh Ninh tim đập thình thịch, chạy cách Hoắc Lãng vài bước, ngồi xổm xuống tìm trong đám lá cây.

Nói thật, cho dù là trò chuyện hay nắm tay, ngoài cảm giác Hoắc Lãng khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu, Tư Ninh Ninh không có cảm giác rõ ràng.

Nhưng khi tiến lên thêm một bước, hoặc hành động thân mật, tim Tư Ninh Ninh tăng tốc đập quá nhanh, phản ứng rất thẹn thùng.

Chưa từng yêu đương chỉ mới đọc qua rất nhiều tiểu thuyết và truyện ngôn tình và cả phim điện ảnh, đến khi chính mình trải nghiệm thì bản thân mờ mịt vô thố, không biết tình cảnh này có bình thường hay không?

Là tất cả mọi người như vậy hay chỉ mỗi cô khẩn trương nên mới vậy?

Cô lúc này lúc kinh lúc rống, là kiểu bình thường hay bất bình thường, Hoắc Lãng có nghĩ nhiều không?

Hoắc Lãng thật sự nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ?

Tư Ninh Ninh đầu óc rối bời, ngồi cả nửa ngày rối rắm, không biết sao lại thế này, đột nhiên trong đầu nhớ đến câu nói Hoắc Lãng nói với cô:

"Trong mắt anh, em chính là tốt nhất.”

Âm thanh như được bật đi bật lại vang lên trong lòng, trái tim cáu kỉnh, giãy dụa dần dần bình tĩnh trở lại.

Vì trải qua tuổi thơ không trọn vẹn nên Tư Ninh Ninh luôn bị động về mặt cảm xúc, thái độ của cô lơ đãng sẽ trở nên vô cùng thận trọng, rất nhiều khi càng bởi vì lo lắng được mất mà sợ hãi, lựa chọn trốn tránh.

Bây giờ không phải là lúc bị nhốt ở trong phòng như lúc trước.

Cô đã trưởng thành.

Không thể bởi vì sợ hãi mà luôn trốn tránh thứ mà bản thân mình khát vọng ...

Cô, muốn tranh thủ, muốn đối đầu!

Muốn bảo vệ! Muốn giữ chặt những gì cô muốn!

Trong lòng vững vàng, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Ninh Ninh đột nhiên trở nên nghiêm túc và căng thẳng, cô quay lại nhìn Hoắc Lãng với vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu cũng như vậy: "Đồng chí Hoắc Lãng, em có lời muốn nói với anh!"

“……?”

Thình lình bị đổi cách xưng hô làm cho Hoắc Lãng nhảy ra vô số dấu chấm hỏi.

Có thể thấy, vẻ mặt của Tư Ninh Ninh rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, Hoắc Lãng không khỏi đứng đắn thêm vào phần.

Tiến lại gần hai bước, Hoắc Lãng quỳ một chân xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh, tư thế chăm chú lắng nghe: "Làm sao vậy?"

Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh khẽ động, cô lo lắng liếc nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có người thứ ba nào nghe thấy hoặc nhìn thấy cuộc nói chuyện của họ, mới mím môi chậm rãi ghé sát một bên Hoắc Lãng.

Khoảng cách càng ngày càng gần, đủ để Hoắc Lãng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực cùng hương thơm đặc biệt của Tư Ninh Ninh, ngay lúc Hoắc Lãng cho rằng Tư Ninh Ninh muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên "chụt" một cái, sườn mặt của hắn có cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.

Như bị điện giật, Hoắc Lãng lấy hai bàn tay to che mặt, trợn tròn hai mắt.

Tư Ninh Ninh hai má nóng bừng, cổ họng cuộn trào, trợn tròn hung dữ mắng:

"Trừng mắt cho ai xem! Chưa từng thấy qua chuyện như vậy sao?"

Hoắc Lãng mở to đôi mắt, đầu tiên là gật, rồi lại lắc, sau lại gật.

Một lúc sau, Hoắc Lãng mời từ kinh ngạc cùng khiếp sợ phục hồi tinh thân, âm thanh trầm thấp nghẹn ngào: "Hiện tại đã thấy qua rồi, chính là vừa rồi không nghe rõ em nói cái gì, có thể nói lại lần nữa sao?"

“?”

“??!”

“!!!?”

Tư Ninh Ninh đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, khóe mắt nhìn thấy Hoắc Lãng đang ngẩng đầu nhìn cô, bộ dáng ngoan ngoãn chờ được thơm.

Ngay lúc đó, không biết là xấu hổ hay là bực mình, Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy khí huyết trào dâng.

Cũng không biết đang nghĩ gì, đến khi phản ứng lại, cái sọt tre đang mang sau lưng đã úp thẳng lên đầu Hoắc Lãng.

"Cho anh không đứng đắn này!"

Tư Ninh Ninh dậm chân chạy sang một bên.

Hoắc Lãng tháo cái sọt tre trên đầu xuống, bình tĩnh xoa xoa cái ót.

Chọc giận cô gái nhỏ, cuối cùng chính mình đi dỗ.

Tư Ninh Ninh ngồi trên tảng đá lớn, tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Lãng đang xách sọt tiến lại gần mình.

Ngược lại là Hoắc Lãng trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, đặt cái sọt tre lại trên chân của Tư Ninh Ninh, thấp tha thấp thỏm ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Em thật tức giận sao?"

Tư Ninh Ninh tức giận vì anh ấy không đứng đắn, một chốc lát mặc kệ anh ấy, "hừ" một tiếng nghiêng người đi.

Hoắc Lãng cũng không vội, bàn tay đưa vào trong túi áo ngắn, vừa sờ soạng vừa dỗ dành: "Đừng nóng giận, anh có cái này cho em."

Tưởng Hoắc Lãng có biện pháp khác để dỗ cô, Tư Ninh Ninh không những không dao động, ngược lại còn hừ một tiếng cực đủ lực luôn, buồn bực hất cằm sang một bên, kiêu ngạo mười phần, nói rõ cô sẽ không có Hoắc Lãng thêm một cơ hội để lừa cô.

“Không hiếu kỳ là cái gì sao?”

"Thật sự tức giận rồi."

"Đồng chí Tư Ninh Ninh!?"

"Này, Tư Ninh Ninh?"

Tư Ninh Ninh xoay người đi đâu, Hoắc Lãng cũng đi theo, xoay người xoay mấy vòng, Tư Ninh Ninh banh không được, xoay người nhíu mày phồng má: "Ai nha, rốt cuộc là cái gì."

Bình Luận (0)
Comment