Editor: Hye Jin
Sau cùng là múc nước rửa mặt.
Tư Ninh Ninh chạy bên ngoài gần như cả ngày, đổ rất nhiều mồ hôi. Trước khi quay lại đội sản xuất, nửa đường cô đã và không gian thay nam trang tắm rửa qua, trở về cũng không làm gì nặng nhọc ra mồ hôi, chỉ đánh nước lau người cùng ngâm chân.
Trước đây trời nóng quá khó ngủ, còn bây giờ sáng tối mùa này quá lạnh, buổi tối phải đắp chăn bông nhỏ lên người mới có thể ngủ ngon được, Tư Ninh Ninh cảm thấy nhiệt độ như này vừa vặn, đổ nước xong thì lên lường giăng mùng nằm xuống.
Bên ngoài nhiệt độ dễ chịu, còn có một lý do khác khiến Tư Ninh Ninh đi ngủ sớm như vậy.
Bởi vì mỗi lần lên núi cô đều phải nửa đêm bò dậy vào không gian chuẩn bị những thứ đem đi ăn vào ngày mai.
Lần này thì khác lần trước đồ ăn làm sẵn trong không gian còn chưa ăn hết, ngày mai xuất phảt thì rút thời gian rỗi dùng giấy dầu bao lại là được không cần phải đợi mọi người ngủ hết rồi vào không gian.
Bớt việc nên người thảnh thơi hơn phần nào.
Nhàn rỗi nhàn rỗi, người ta liền ham muốn lười biếng.
Tư Ninh Ninh cuộn chăn nhỏ lăn lộn ở trên giường mấy vòng, nhàn rỗi không có gì làm thích ý duỗi chân duỗi người, vốn là muốn thả lỏng gân cốt cho dễ chịu, ai ngờ dùng sức quá mạnh, đáp trúng cọng dây thần kinh nào đó dẫn đến lòng bàn chân bị chuột rút, run run khiến Tư Ninh Ninh "ai da" kêu thảm thương lên một tiếng.
Mới kêu một tiếng thì ba cô gái bên kia đều hỏi thăm sang: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
“……”
Tự thân mình làm cái chuyện ngu xuẩn xấu hổ này có thể nói ra sao?
Chắc chắn là không rồi.
Tư Ninh Ninh cạn lời, khô khan giải thích: "Không sao ... Chỉ là vừa rồi chân của tớ bị chuột rút, hơi đau giờ không sao rồi."
Mấy cô gái nghe không có việc gì thì cả đám an ổn trở lại giường của mình, rồi chủ để "chuột rút" được đưa ra hàn huyên một hồi:
"Chuột rút thực sự rất đau. Lần trước tớ bị chuột rút ở bắp chân, đau muốn tắt thở, tay còn không cầm được cái gì! May mà lúc ấy đang không cầm cái gì chứ không rơi vỡ cái gì đó thì có đau lòng chết mất."
"Tớ nghe nói có rất nhiều cách giải thích về chuột rút!"
"Cách giải thích gì?"
"Có người nói cơ thể thiếu chất dinh dưỡng nên bị chuột rút, cũng có người nói chuột rút là do bị lạnh. Các cậu nói xem hai cái cái nào mới đúng."
"Tớ cảm thấy chẳng cái nào đúng! Việc làm ai nấy làm giống nhau, cơm nước ăn cũng giống nhau sao có người chưa bao giờ chị chuột rút đâu?"
"Cũng không nhất định đâu. Nếu người ta ăn cái gì ngon, hẳn là trốn tránh ăn còn có thể mang ra ăn cho cậu nhìn à, quá kỳ cục."
Tưởng Nguyệt đánh gãy nghị luận của Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân: “Quên đi, đừng cãi nhau nữa, quản nó lý do gì làm gì, nhanh đi ngủ đi."
Ngáp một cái dài: "Ngày mai làm việc cho thiệt là tốt ngày kia là được nghỉ ngơi rồi."
Sắc trời đã không còn sớm.
Nghe thấy tiếng thở đều đều từ bên chỗ Tư Ninh Ninh, Từ Thục Hoa và Tổng Tiểu Vân lập tức thả lỏng động tác, trở tay nhanh chóng thu dọn chiếc giường bừa bộn, lên giường thổi đèn đổi quần áo đi ngủ.
Thời gian trôi nhanh, một đêm nhanh chóng trôi đi, thanh niên trí thức 7h sáng đã lục đục thức dậy, còn Tư Ninh Ninh thì 8 giờ, sương sớm đã lục đục rút đi hết mới chậm rãi đứng dậy.
Sau khi dọn dẹp và tắm rửa sạch sẽ, chậm rãi ăn sáng rồi dùng giấy dầu đóng gói đồ ăn cho bữa trưa, lúc này Tư Ninh Ninh mới mang ấm nước đội mũ rơm ra cửa.
Đi ra ngoài không bao lâu chỗ lớp xóa mù chữ đã nhìn thấy Hoắc Lãng.
Lúc đó Hoắc Lãng đang dựa vào cửa lớp học, cuốn ống tay áo, hai đường gân mạnh mẽ lộ ra, hơi lạnh buổi sáng quét qua quần áo, trên người hiếm khi lộ ra khí chất uể oải.
Nhưng dưới tán cây giống như ranh giới cách ly, bao trùm lấy anh ấy, như ngăn cách thế giới. Hai bên khiến Tư Ninh Ninh cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh ấy bỗng nhiên trở nên rất xa ...
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đang nâng cằm nhìn mình, lại cảm thấy hết thảy như là ảo giác sáng sớm mơ ngủ.
Lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đầu, Tư Ninh Ninh nhướng mày rồi lon ton chạy lại gần: "Anh đợi em bao lâu rồi? Sao hôm qua anh không nói là ở đây đợi em? Nếu em biết anh đến đây chờ em em đã sớm ra cửa."
"Chỉ mới đến thôi."
Hoắc lãng nhất cái sọt tre hướng về Tư Ninh Ninh: "Đồ vật bỏ vào trong đi em."
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn đặt hai cái bọc giấy dầu trong tay vào sọt, nhanh chóng từ cái sọt lớn lấy ra cái sọt nhỏ bên trong: "Cái này là anh đan cho em?"
Tư Ninh Ninh ôm cái sọt nhìn một vòng, thực mau phát hiện cái này khác với mấy cái trước cô dùng.
Hai chiếc sọt tre kích thước giống nhau cơ mà cái này tinh xảo hơn nhiều.
Ở giữa thắt hình hồ lô, không chỉ đan một vòng ba con cá vàng ở thắt hồ lô mà ngay cả miệng sọt cũng đan một vòng.
Tư Ninh Ninh chớp mắt ngây ngô hỏi Hoắc Lãng: "Anh có phát hiện cái này không giống cái trước kia không? Đẹp hơn cái trước."
"..." Hoắc Lãng hơi nhướng mày, ho nhẹ giả bộ như không nghe thấy Tư Ninh Ninh trêu ghẹo: "Giống nhau, em nhớ lầm."
Như sợ Tư Ninh Ninh tiếp tục nói thêm gì nữa, Hoắc Lãng ôm lấy vai Tư Ninh Ninh mang người ra ngoài: "Được rồi, sương trên núi sắp tan hết, xuất phát trước đi em, vừa đi vừa nói chuyện."
Tư Ninh Ninh bậc cười thành tiếng, không nhìn Hoắc Lãng nữa.
Cô và Hoắc Lãng đi theo con đường mòn đến chân núi Nam Sơn, dọc theo đường đi cô liếc mắt nhìn giá trồng nấm, mấy ngày trước, một lô giá trồng nấm được đưa khuẩn nấm vào trong, tuy là mấy ngày không mưa song thắng ở độ ấm lại có sương sớm dễ chịu, cây non mọc ra rất nhiều, tất cả đều tròn, mập mạp, mũ nhỏ màu trắng xám, thoạt nhìn giống như một đội quân, phân bố theo quy luật chiếm một mảng lớn.
Tư Ninh Ninh hỏi: “Anh nghĩ lô nấm này có thể thu hoạch được bao nhiêu kg?”
Hoắc Lãng cân nhắc một hồi, liền hỏi: "Lần trước thu hoạch được bao nhiêu cân?"
Không đợi Tư Ninh Ninh trả lời, hắn lại lên tiếng: "150-200 cân đi? Nhìn tình hình chắc 200 là có thể."
Tư Ninh Ninh gật đầu, rũ xuống hàng mi dài xuống một lúc rồi khẽ thở dài để lộ ra tâm tư với Hoắc Lãng: "Em không trông cậy nấm có thể tăng lên nhiều ít, có thể giữ số lượng hiện tại là tốt rồi."
Tư Ninh Ninh trong lòng kỳ thật rất mâu thuẫn.
Đúng là cô muốn giúp ngôi làng miền núi nhỏ bé này thoát khỏi cảnh nghèo đói, nhưng cô ấy lo lắng rằng một khi quyền lợi ngày càng lớn thì sẽ nảy sinh những tranh chấp khác.
Nếu chỉ nhìn phía trước, chỉ khi tính toán có thể ổn định ở mức không lo chết đói, thì nghiên cứu cân nhắc mất đi ý nghĩa trọng dại ban đầu, bày biện ra đó lặp đi lặp lại buồn tẻ vô vị.
Ánh mắt Hoắc Lãng nghĩ xa xăm, nhìn ra Tư Ninh Ninh do dự, nắm lấy đôi bàn tay của cô gái nhỏ, kéo người tiếp tục đi dạo lên phía trước.
"Nếu em xem nghiên cứu là một niềm vui, thì hãy làm theo trái tim mình và tự tin làm là được. Người trong đội học được kỹ thuật, nghề phụ cũng được, thứ gì khác cũng được, tốt xấu là bọn họ tự mình kinh doanh, đường đi có chú Hoành Binh cầm giữ, em không cần nghĩ nhiều."
Tư Ninh Ninh do dự gật đầu, bị Hoắc Lãng dẫn đi một hồi, cô rất nghiêm túc hỏi : "Em có phải quá để tâm vào chuyện vụn vặt."
“Đây không phải là để tâm vào chuyện vụn vặt.” Hoắc Lãng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quay lại nhìn Tư Ninh Ninh, giọng điệu kiên quyết bình tĩnh: "Chỉ là chí hướng cùng thiện ý va chạm, một lần ngẫu nhiên không gặp nhau."
"Đó là phẩm chất là điểm sáng của em, em phải tin tưởng, cho dù ngẫu nhiên không cùng ý tưởng, kia vĩnh viễn đều là những thứ trân quý tốt đẹp, điểm này không thể nghi ngờ."
Tư Ninh Ninh tâm trạng đang phiền muộn nghe hết toàn bộ nhịn cười không nổi.
Hoắc Lãng dừng lại, nhướng mày hỏi: "Em cười cái gì."
"Không có cười cái gì."
Tư Ninh Ninh nháy mắt tinh nghịch, đôi mắt cong lại hình mặt trăng khuyết: "Chính là không ngờ anh còn biết tưới súp gà tâm hồn cho em nữa đấy?"
"Cái gì súp gà?"
"Súp gà cho tâm hồn."
Hoắc Lãng im lặng một hồi, suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy rất không hiểu được cái "súp gà cho tâm hồn" mà Tư Ninh Ninh nói là cái gì, cảm giác thực xa lạ.
“Vâng …” Tư Ninh Ninh không ngờ rằng câu nói “súp gà cho tâm hồn” sẽ thu hút sự chú ý của Hoắc Lãng, nhìn thấy Hoắc Lãng tò mò cô châm chước mở miệng giải thích: "Súp gà cho tâm hồn có nghĩa là chỉ những lời nói an ủi tinh thần, lời nói có ý nghĩa động viên."
Lại thêm một khoảng trầm mặc, ngay lúc Tư Ninh Ninh cho rằng Hoắc Lãng không hiểu được ý tứ, Hoắc Lãng đột nhiên ngăn cô lại, quay đầu nhìn cô chân thành: "Vừa rồi anh nói thật, không phải để cổ vũ em."
"Ách ..." Con ngươi của Tư Ninh Ninh khẽ động, lông mày trăng lưỡi liềm nhăn lại, trong lúc này vọng đến lời nói của Hoắc Lãng: "Đương nhiên nếu có thể cổ vũ, khích lệ em thì càng tốt."
"Em, chỗ nào cũng tốt, chính là có một chút, thích suy nghĩ vẩn vơ."
Hoắc Lãng than vãn, nắm tay Tư Ninh Ninh kéo đi về phía trước, giọng nói vừa bất lực vừa nuông chiều: "Rõ ràng rất ưu tú, mà cứ lo lắng cái này cái kia, nếu là người khác biết em có cái suy nghĩ này, người khác còn đường sống sao?"
Tư Ninh Ninh đỏ mặt, giậm chân: "Nào có nghiêm trọng như anh nói."
"Đừng lo phản bác, nhìn đường."
Hoắc Lãng nhìn về phía trước, vừa khuyên vừa dặn dò: “Em biết nấu ăn đúng không? Biết nuôi thỏ, em nghiên cứu ra phương pháp trồng nấm. Em không phải bác sĩ y tá mà người bệnh viện vẫn cho em hỗ trợ đúng không? Hòa Cốc không ăn được cũng là em dẫn đường điều trị đúng không?"
"Xa không nói, trong đội sản xuất của chúng ta, ai có thể làm được hai trong số đó?"