Editor: Hye Jin
Thật là thơm, mùi hương làm người ta hoài niệm.
“Ừ.” Mạc Bắc nhẹ nhàng đáp lại, dùng ngón tay thon dài cầm lấy chiếc đũa, chọc vào miếng thịt nhỏ, thổi thổi mới cho vào miệng.
Mùi vị nóng hổi có mùi rất giống với món hắn từng ăn qua ở nhà, cơ mà khi cho vào miệng Mạc Bắc có thể nếm ra được sự khác nhau.
Ở nhà canh gà uống không phải nhiều dầu thì chính là thịt gà rời rạc không được dai, Tư Ninh Ninh làm món này không hề có loại cảm giác này.
Nước canh gà thanh không ngấy, không dầu, hương vị rất đặc trưng, thịt gà dai dai, nếu là lớn tuổi một chút có lẽ cảm thấy không dễ nhai.
Nhưng Mạc Bắc còn trẻ, ăn thế này cảm thấy rất ngon.
Hai hớp đã húp hết một nửa chén canh và một cái cánh gà săn chắc, Mạc Bắc nhìn lên Tư Ninh Ninh đang đứng ở góc bàn: "Mặn vừa đủ, rất ngon."
Dưới ánh đèn dầu hỏa, ngũ quan của Mạc Bắc càng thêm lạnh lùng, Tư Ninh Ninh dưới ánh đèn nhìn nhau, ánh mắt di chuyển đến đoạn vết thương gần mắt, cô bất giác hơi hoảng thần.
Không thể phủ nhận rằng xuất thân, ngoại hình và khí chất lạnh lùng của Mạc Bắc có thể loại cậu ấy khỏi hàng của người bình thường, nhưng là .........
Vết sẹo do vụ tai nạn trên mặt Mạc Bắc dường như hòa cùng với ngũ quan.
Bởi vì vết sẹo khiến lông mày gãy đoạn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ban đầu đột nhiên đảo ngược khí chất toàn thân Mạc Bắc, thoạt nhìn người ta không còn cảm nhận được thần thái cùng tuổi trẻ đặc trưng của chàng thanh niên, càng nhiều thêm sự chững chạc, điềm tĩnh, quyết đoán, hòa với nét u buồn.
Hay là nói bởi vì cái sự kiện kia tạo thành u buồn?
Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận được hết thảy, trong lòng còn nghĩ thầm: cô phảng phất ở đây như người từng trải, chứng kiến Mạc Bắc lột xác trưởng thành.
Mặc dù hai hơi thở đan xen trên cơ thể Mạc Bắc rất khác nhau và còn thực mâu thuẫn với nhau, mà cũng là, nhân tâm nhân tính con người không phải phức tạp, hay thay đổi hay sao?
So sánh trước sau, như vậy Mạc Bắc càng thêm sống động và độc đáo hơn trước nhiều, phải không?
Mà phải nói nữa, thời đại này hình như toàn mỹ nam, mỹ nữ ấy nhỉ.
Mạc Bắc lớn lên soái, Hoắc Lãng cũng vậy.
Nghĩ về những người xung quanh, Tổng Tiểu Vân cũng rất xinh đẹp.
Tam Nha, con gái út của chú Triệu Hoành Binh khuôn mặt nhỏ nhỏ, mắt to đen nhánh, môi nhỏ trái tim rất xinh đẹp, về sau lớn lên chắc chắn là tiểu mỹ nhân.
Phóng tầm mắt xa hơn, suy xét một chút, ba anh em nhà họ Cố kết đồng bọn buôn bán chợ đen với cô, ba người đều cao to rắn chắc, mắt to mày rậm vô cùng tuấn lãng, rất thu hút.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy Tư Ninh Ninh buồn cười với suy nghĩ của chính mình, bất giác nhướng mày cười nhẹ.
Sau một lúc hoàn hồn thì bắt gặp Mạc Bắc đang nhìn mình, Tư Ninh Ninh nhận ra tình hình hiện tại sau đó, nhanh chóng che đi sự ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng: "Ngon là được rồi, vẫn còn một ít nữa, cậu từ từ ha, uống xong thì mang chén với nồi đất rửa sạch, tớ còn có việc đi trước nha!"
“Được.” Mạc Bắc gật đầu, thấy Tư Ninh Ninh chuẩn bị rời đi, lấy hết can đảm vươn tay trái về phía trước như muốn kéo Tư Ninh Ninh, nghĩ đến điều gì đó, hắn liền thu tay lại, cất giọng gọi: "Tư Ninh Ninh!"
"Hả?"
Ánh mắt Mạc Bắc lóe lên, hắn muốn nói chuyện với Tư Ninh Ninh, gọi người lại rồi thì không biết nên nói cái gì.
Hắn lo lắng bởi vì lơ đãng một câu làm Tư Ninh Ninh nhận ra được tâm tư giấu kín của hắn, nhận ra rồi phản cảm hắn, tránh né hắn ...
Tư Ninh Ninh thấy Mạc Bắc chỉ nhìn mình nửa ngày, thật lâu không nói lời nào, lông mày hơi nhướng lên, hơi chút khó hiểu: "Làm sao vậy?"
“Ờ … không sao có việc gì. ” Mạc Bắc bình tĩnh lắc đầu, bình tĩnh lại một lúc, cuối cùng nén lại tình cảm trong lòng, khôi phục ngữ điệu thanh lãnh bình thản: "Thanh niên trí thức Tư, phần thịt gà còn lại đại khái yêu cần phiền cậu rồi."
Việc Mạc Bắc đột ngột thay đổi xưng hô làm Tư Ninh Ninh ngây ra một hồi, bất quá Tư Ninh Ninh cũng không để ý quá nhiều, cười cười gật đầu: "Yên tâm đi, đều an bài tốt rồi, cái này tớ sẽ phụ trách đến cùng."
Trái tim Mạc Bắc lỡ nhịp vì lời nói này, hắn cảm nhận được tim đập thình thịch, có thể lời này ý tứ của cậu ấy không như hắn suy nghĩ, nhưng không ngăn được ý cười nhợt nhạt hiện lên trên khuôn mặt.
Tư Ninh Ninh ở đằng kia không biết hoạt động tâm lý của Mạc Bắc, nói xong thì đứng một hồi, không thấy Mạc Bắc trả lời thì liền nói: "Vậy tớ bận việc nhé!"
“Ừ.” Mạc Bắc cười khổ gật đầu: “Cậu đi đi, lát nữa tớ dọn dẹp."
“Được rồi ~” Tư Ninh Ninh cười nhảy nhót xoay người bận rộn với công việc của mình.
Buổi tối nhổ nhiều củ cải, đêm nay chú định ngủ sớm không được.
Hai ngọn đèn được thắp sáng trong nhà, một trong bếp và một trong nhà chính, Từ Thục Hoa đang làm rau ngâm, ngọn củ cải được chần qua nước nóng để ráo.
Trong phòng chính, Tư Ninh Ninh mang theo cái thớt, vốn là để cắt củ cải thành từng lát chuẩn bị cho ngày mai phơi khô, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân ở bên cạnh náo nhiệt học cách làm củ cải khô từ cô, nghe được cắt củ cải không cần yêu cầu quá cao, hai người đều muốn cướp làm.
Tư Ninh Ninh khẽ nhướng mày, đặt con dao làm bếp lên thớt, cười nói: "Hai cậu đừng đoạt, cả đống củ cải đây này."
Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân nghiêng đầu, đúng là vậy thật.
Lập tức đều thả lỏng con dao: "Vậy cậu trước đi."
"Cậu trước ..."
Hai người đưa đẩy nhau một hồi, cuối cùng cũng đồng ý mỗi người một nửa, một nửa còn chia cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức mà .....
Hai người ngồi chia củ cải ... bạn một củ tôi một củ mới được.
Tư Ninh Ninh mỉm cười nhìn Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân như trẻ con chơi với nhau, bản thân cô cũng không nhàn hạ, cô đem hạt sen đã phơi nắng mấy ngày trước vào phòng, dùng kéo nhỏ để lột cái lớp da ngoài hạt sen.
Chỉ lột da thôi là chưa đủ, vì vậy Tư Ninh Ninh đi ra ngoài cửa loay hoay một hồi bẻ một cành tre nhỏ về.
Sau khi lấy một ít nước để rửa sạch cành tre ngắn, Tư Ninh Ninh ngồi lại bàn, vừa loại bỏ vỏ của hạt sen, vừa dùng cành tre để loại bỏ tim sen.
Trong trường hợp bình thường, khi hái về hạt sen phải gọt bỏ vỏ ngoài và tâm sen trước rồi mới đem phơi khô.
Lần này cô về kịp, thừa lúc chưa quá khô, thay đổi cục diện.
Vất vả hơn một chút thật may là đồ vật được bảo vệ.
Tư Ninh Ninh một bên nhẫn nại bận việc, một bên lải nhải với mọi người:
“Đừng cắt quá mỏng hay quá dày, khoảng một lóng tay đi là được rồi."
Tưởng Nguyệt hỏi: "Một lóng tay sẽ không quá dày đi?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Bây giờ nhìn thì dày vậy thôi ngày mai đem ra phơi nắng sẽ teo lại, không bằng một phần ba bây giờ nữa."
"À, vậy được rồi."
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ cắt rất mỏng, tốc độ cắt của Tưởng Nguyệt không nhanh được, bây giờ chỉ cần cắt khoảng lóng tay bỗng nhiên có cảm giác phóng khoáng, động tác tay tăng lên nhanh chóng.
Tưởng Nguyệt tay bận bịu, mà miệng cũng không nhàn rỗi: "Tớ có phải hay không càng ngày càng có năng lực?"
Hướng sang Tư Ninh Ninh và Tổng Tiểu Vân nở một nụ cười kỳ quái còn nháy mắt: "Thế nào? Có phải so với chiến sĩ thi đua cũng không kém tẹo nào, nhợ."
Tống Tiểu Vân cười vô hại gật đầu: "Đúng vậy."
Tưởng Nguyệt hé miệng, còn chưa kịp vui vẻ thì bị Tư Ninh Ninh ghẹo: "Người khác là hình mẫu lao động, còn cậu là nghịch ngợm không quản được."
Tưởng Nguyệt vừa nghe lời này, lập tức ngẩng mặt lên nhìn trừng mắt: "Cậu là ghen ghét tớ!"
"Vâng, vâng, vâng, cậu là tốt nhất, tớ đỏ mắt ghen tị !!"
Hạt sen đã được làm sạch xong, vì vậy Tư Ninh Ninh để hạt sen sang một bên, chuẩn bị đem ra phơi vào ngày mai, đáp lại Tưởng Nguyệt bằng một nụ cười đùa nghịch chớp mắt.
Tưởng Nguyệt biết Tư Ninh Ninh đang ghẹo nên không so đo với Tư Ninh Ninh, trái lại hai tay chống nạnh, mặt đắc ý kiểu, tớ biết thừa.
Tư Ninh Ninh bị cậu ấy chọc cười, vui vẻ dọn mấy cái vỏ hạt sen rơi dưới đất, cùng tán gẫu một hồi mới xoay người đi nhà bếp.
“Còn có việc gì phải làm sao?” Tư Ninh Ninh xắn tay áo: “Tớ tới giúp cậu."
Từ Thục Hoa đang ngồi xổm trên mặt đất bận rộn công việc, nghe thấy thì ngẩng đầu lên, thấy là Tư Ninh Ninh thì vui vẻ: "Này chuyện này cậu làm không được, thế nào cũng phải tớ tới mới được."
Từ Thục Hoa đặt cái chậu sang bên cạnh, bên trong là đọt củ cải cuộn thành hình tròn cho gọn vào trong cái bình.
Tư Ninh Ninh bị lời nói của Từ Thục Hoa làm tò mò đến không chịu được, ngồi xổm bên cạnh: "Tớ sao làm không được?"
"Tớ không phải là chê cậu."
Từ Thục Hoa tươi cười giải thích: “Công việc này không cần bất kỳ kỹ năng gì, chỉ cần sức lực lớn, không phải sợ cái bình bị vỡ không thôi tớ sẽ càng ép thêm cho nó chặt hơn nữa."
Nhiều loại dưa muối thường chỉ kiêng kỵ cái bình để ngâm có dầu, còn là đọt củ cải ngâm không đơn giản mỗi dầu đơn giản như vậy còn phải làm cho nó không tạo ra bọt khí.
Tư Ninh Ninh đại khái hiểu được một số nguyên tắc, thấy mỗi lần Từ Thục Hoa bỏ một đám củ cải vào là sẽ ấn nén xuống rất chặt, ở trên mặt còn cả vết ấn, cô không dám ho he mở miệng muốn hỗ trợ nữa.
Không yêu cầu kỹ năng thì còn có thể thử một lần, chứ còn về phương diện sức lực thì cô xác định không bằng cậu ấy.
Dây củ cải muối cô không thể giúp được gì nhiều chỉ ở bên cạnh xem rồi giúp thu dọn bệ bếp, bỏ đồ vật lại vị trí cũ, hết thảy xong xuôi thì hai cô gái trên nhà chính đã cắt xong đống củ cải.
Tư Ninh Ninh mang theo Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân đem củ cải đã thái vào một cái chậu, ước chừng ba cái chậu to, xong rắc muối lên trên, trộn đều, Tư Ninh Ninh vỗ tay bước ra ngoài: “Được rồi, hôm nay trước cứ vậy đi, buổi tối cho nó rút nước ra hết đã ngày mai vớt ra rửa sạch rồi mang đi phơi."
"Được rồi, hiểu rồi ~"