Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 344 - Chương 344: Để Bụng

Chương 344: Để Bụng Chương 344: Để Bụng

Editor: Hye Jin

Tống Tiểu Vân đứng dậy xung phong nhận việc: "Vậy tớ đi đun nước nóng!"

Dứt lời liền "cộp cộp cộp" chạy về phòng.

Mạc Bắc nhìn một hồi cũng không tìm được cơ hội thích hợp nói chuyện, Tống Tiểu Vân chạy đi, hắn cân nhắc mở miệng: "Tối nay liền ăn đi, mọi người cùng nhau ăn."

Tư Ninh Ninh đang bị mê hoặc, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu lên: "Lần trước đầu cậu thương nghiêm trọng, gà này là đội trưởng cho cậu, bọn tớ như thế nào không biết xấu hổ mà ăn chứ ..."

Đồ vật là của Mạc Bắc. Mạc Bắc cậu ấy muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế ấy, theo đạo lý Tư Ninh Ninh quản không được, cũng không muốn xen vào việc người khác.

Chính là cô luôn nhớ rằng bởi vì cô mà Mạc Bắc mới bị thương, mới chảy nhiều máu như vậy.

Con gà này vốn là do người khác bồi thường cho Mạc Bắc để bồi bổ sức khỏe, thanh niên trí thức nhiều người, khẳng định không thiếu người thèm thức ăn mặt, lát nữa từng đũa từng đũa gắp, Mạc Bắc có thể ăn được bao nhiêu.

Đồ vật không ăn được bao nhiêu vào bụng làm sao bồi bổ được thân mình?

Bộ não của Tư Ninh Ninh nhanh xoay chuyển, cô nhìn xung quanh chọn một cách nói: "Nếu cậu cảm thấy mọi người nhìn một mình cậu ăn ngon không quen, vậy thì cậu ăn gà, lòng gà nội tạng gì đó chúng tớ xử lý."

Câu nói này vừa không làm mất mặt Mạc Bắc, cũng không khiến mọi người sinh ra tâm bất mãn.

Ngay khi Tư Ninh Ninh nói xong, lập tức có người gãi đầu nói: "Theo đạo lý cả con gà là của Mạc Bắc chúng ta không nên ăn, bất quá Mạc Bắc cậu hẳn không ăn nội tạng đi? Vậy đến lúc đó để thanh niên trí thức Tư thử xem, không chừng có thể làm ra được hương vị mới mẻ."

Vốn dĩ Mạc Bắc muốn mượn việc nấu ăn cùng Tư Ninh Ninh nói chuyện, đồ vật ai ăn, ăn nhiều hay ít hắn căn bản không dể ý, kết quả là không chút suy nghĩ gật đầu: "Được."

"Hô ..."

Nghe được câu trả lời này, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Bắc thiếu gia không biết lương khô cùng cỏ đắng, cô sợ cậu ấy cứ bám chặt không buông, đến lúc đó đồ vật ăn vào trong miệng mặt mũi mọi người cũng khó coi.

May mà Mạc Bắc kịp thời dừng miệng lại .

Trái tim của Tư Ninh Ninh lung tung nhảy nhót thì bên kia truyền đến giọng của Từ Thục Hoa: "Nha, nhìn con gà này đi!"

Tư Ninh Ninh vội vàng xem xét, liền thấy Từ Thục Hoa đã mở bụng gà ra, lấy ra một quả trứng vỏ trắng xung quanh, còn có rậm rạp trứng non.

"Này vẫn là con gà mái đang đẻ đâu, nếu không giết giữ lại lưu trữ, nhìn số trứng này xem hai ba ngày tới trứng nhiều lắm đó."

"Haizz, gà này giết tiếc quá!"

"Cũng không có gì đáng tiếc, ai có thể đoán trước được chuyện này đâu?"

Từ Thục Hoa cười cười: "Được rồi, mọi người tản ra một chút! Trời tối rồi, ai cũng vây quanh chỗ này không thấy đường nơi."

Lúc đó cả nhóm mới nhận ra trời đã về chiều, vội vàng quay vào nhà thu dọn quần áo bẩn ngâm vào chậu để ngày mai giặt.

Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt cùng nhau đem củ cải rửa sạch sẽ, quay lại thì mang theo mấy cái bình trong nhà không dùng đến mang ra giếng rửa sạch.

Trong thời gian này, cô cùng Từ Thục Hoa các cậu ấy nói chuyện câu được câu không:

"Mới chớp mắt trời đã tối rồi, ngày ngắn đêm dài, thời gian trôi thật mau."

"Này, bây giờ nghĩ ại, chúng ta đều đã ở đây nửa năm rồi ấy."

"Thiệt á? U là trời, thật đúng là! Có phải là chúng ta ở đây quá an nhàn rồi nên thời gian trôi qua nhanh ghê."

"An nhàn không tốt sao? Lần trước đi thị trấn đấy tớ có nghe nói, mấy thanh niên trí thức các đại đội khác hình như không được tốt lắm, còn nghe bảo là vì vị trí giáo viên mà đánh nhau vỡ đầu còn nháo đi công xã nữa đó."

"Thật sao? Thật luôn à? Cậu kể tỉ mỉ xem?"

Nơi nào cũng không thiếu người thích buôn chuyện, đặc biệt là phụ nữ.

Mấy cô gái tụm lại nói chuyện khí thế ngất trời, còn Tư Ninh Ninh người mở đề tài ngược lại trầm mặc.

Âm thầm bận rộn gạt sang một bên, lúc rảnh rỗi còn lắng tai nghe những điều thú vị, Tư Ninh Ninh cũng sẽ cười theo mọi người.

Tất cả đều là những cô gái 16, 17, 18, nhí nhảnh cười hi hi ha ha, không khí sôi nổi, náo nhiệt, tràn đầy khí thế tuổi trẻ, thật vui tươi, thật tốt đẹp.

Tư Ninh Ninh đối với ân nhân Mạc Bắc đặc biệt để dụng, suy xét làm thịt gà làm sao thể dinh dưỡng nhất, lại suy xét đến việc Mạc bắc một mình ăn không hết con gà, cứ cân nhắc tới lui, Tư Ninh Ninh đem con gà băm thành khối nhỏ, trước lấy lòng gà cùng một phần tư thịt gà thêm nước chuẩn bị nấu canh.

Kết quả là, Từ Thục Hoa phát hiện ý đồ cường ngạnh ngăn lại.

Điều mà Từ Thục Hoa ngăn cản không phải là việc gì khác chính là không cho Tư Ninh Ninh đổ cái nước canh chần qua thịt gà: "Đổ làm gì? Bên trên còn quá trời dầu nổi bên trên kìa."

Từ Thục Hoa đến thật gần, hít sâu một hơi: "Đều là vị thịt, thật là thơm! Cậu vớt thịt gà ra đi, dư lại canh cùng lòng gà giao lại cho tớ, tớ thêm chút hành thêm chút muối đảm bảo mọi người ăn không còn dư miếng nào."

"Này ..."

Tư Ninh Ninh đưa tay ra, trước khi quá muộn để nói thêm gì nữa, Từ Thục Hoa đã đổ nước vào trong cái tô to, lại lấy ra riêng một cái chén để lấy thịt gà bên trong ra, đem nước luộc gà cùng nội tạng cho vào cái bát to.

"Ninh Ninh, chuyện này cứ nghe tớ nói, a! Cậu nha, từ từ tớ xong cậu tiếp tục."

"Này, Thục Hoa ..."

Giống như là đề phòng cô vậy, Từ Thục Hoa bưng cái tô to chạy ra cửa.

Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi rồi từ từ thu tay lại.

Thực lòng mà nói, cảm xúc của cô khá phức tạp.

Trong thời đại khó ăn no bụng, nên dính chút đồ ăn mặn ai cũng không nỡ lãng phí một xíu nào.

Có lẽ vì đã trải qua và nhìn thấy quá nhiều chuyện tương tự trong thời gian ở đây nên Tư Ninh Ninh chợt dâng lên một cảm giác u uất khó tả trong lòng.

Không phải là quá mức bi ai, chỉ là cảm thấy quá chua xót, quá cay đắng ...

Lúc này, quả thực cần một người đứng lên, dẫn đường thay đổi, chậm rãi mở ra thế cục mới.

Vừa nghĩ vừa vội, tìm tới cái nồi đất nhỏ, cho thịt gà đổ vào trong, thêm nước trong, muối vừa đủ, thêm chút hành ti, Tư Ninh Ninh dùng đũa đảo đều, trong nồi đất vừa đủ một chén.

Kéo lửa than trong bếp sang một bên, Tư Ninh Ninh cẩn thận đẩy nồi đất vào để hầm.

Không có bếp ga, không có liu riu lửa nhỏ, nếu là dùng bình thường để hầm canh rất dễ nhanh cạn nước, cái biện pháp này hầm canh tương đối an toàn.

Sau tất cả công việc, Tư Ninh Ninh đánh mấy thùng nước đầu tiên đổ đầy nữa thùng nước, rồi cho tiếp nữa thùng nước tiếp chồng vào nhau, xong rồi mới cho cái tô thịt gà còn dư vào trong thùng gỗ.

Có hai lớp bên trong và bên ngoài, cộng thêm hiện tại nhiệt độ giảm mạnh, thịt gà bảo quản hai ba ngày không thành vấn đề.

Tư Ninh Ninh nhấc cái thùng nước lên, bảo đảm cái tô ở bên trong nổi trên mặt nước không chìm xuống đáy, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm. Đúng lúc này, giọng nói của Tống Thư Hãn từ ngoài cửa truyền đến:

"Thanh niên trí thức Tư đâu? Cậu đang bận cái gì đấy? Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trước đã."

"Đây, tớ tới liền đây."

Tư Ninh Ninh cong mắt cười, "lọc cọc" chạy ra ngoài.

Một bữa cơm tối mất khoảng 40 phút, tắm rửa xong đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc từ phòng bếp.

Vừa rồi ăn được một tô canh lớn có đồ ăn mặn, có dầu no đủ, mọi người ai nấy đều ăn no rồi vậy mà nghe mùi hương nồng đậm bất giác chảy nước miếng.

Để tránh bối rối xấu mặt, cả đám người xô đẩy, phân tán:

"Tớ đi tắm đây, ban ngày đổ không biết bao nhiêu mồ hôi ..."

"Tớ đi lấy nước đi tắm, mệt chết, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ...."

"Đất trồng rau hình như chưa đóng kia, tớ đi xem ..."

“……”

Trong nháy mắt, một nửa số người trong phòng chính đã không còn nữa.

Tư Ninh Ninh chớp mắt do dự quay sang nhìn Mạc Bắc: "Vừa rồi cậu ăn không ít, hiện tại có thể ăn được không? Tớ hầm thịt gà chín rồi nếu mà hầm nữa tớ sợ nó quá rục."

"... Có thể ăn."

“Vậy tới đi lấy cho cậu." Tư Ninh Ninh đi về phía nhà bếp.

Mạc Bắc theo sát: "Có cần tớ giúp không?"

"Không cần, cậu không biết nồi đất tớ đặt chỗ nào, nếu là để cậu làm đổ rồi thì thôi bỏng cậu nữa thì không đáng."

"... Vậy thì, hãy cẩn thận một chút."

"Ừm."

Tư Ninh Ninh "ừm" một tiếng, người đã bắt đầu bận rộn ở trong bếp.

Trong bếp không có đèn dầu, ánh sáng rất mờ ảo, nhưng trong bếp vẫn có một ít tia lửa phân tán, có thể nhìn thấy ít nhiều.

Tư Ninh Ninh làm ướt giẻ cầm vào tay nồi gốm, chậm rãi kéo ra ngoài: "Cậu né né ra một bên đi ... Đi đi vào bếp lấy chén hộ tớ! Tớ mang nó ra nhà chính nhé!"

"Được."

Sau khi Mạc Bắc nhường chỗ, Tư Ninh Ninh bưng cái nồi đất nóng hổi đi đến nhà chính buông xuống.

Phòng bếp tối đen như mực, không nhìn thấy gì, Tư Ninh Ninh mò mẫm tìm cái thớt, dùng dao bếp cắt hành lá bỏ vào rồi rời khỏi bếp.

Hành lá băm nhỏ cho vào trong nồi đất, dùng đũa quấy quấy. Lúc này Mạc Bắc đã ngoan ngoan bưng chén ngồi vào bàn. Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn vị trí của cái chén, cuốn cái giẻ lau nhấc cái nồi canh đổ nước canh ra: "Cậu nếm chút xem đã vừa ăn chưa?"

Thịt gà không hầm nhiều, chỉ cho một ít nước, Tư Ninh Ninh sợ mặn nên chỉ thả một ít muối.

Nếu cảm thấy vị nhạt nhẽo, lúc này canh còn nóng thêm chút muối là được.

Khi nồi đất đang sôi lăn tăn trên bếp đã có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của canh gà, bây giờ nó được đặt trước mặt, hương vị tự nhiên càng thơm nức mũi.

Mạc Bắc cẩn thận nhìn bát canh gà trước mặt, trong bát chỉ có ba miếng thịt, canh hơn nữa chén, dưới ánh đèn mờ mờ, thịt gà vàng nhạt, da gà cùng nước canh có dầu, còn có gừng băm cùng hành thái.

Nhìn không ra có loại gia vị đặc biệt nào không, nhưng nghe hương rất giống hương vị từng ăn ở nhà.

Bình Luận (0)
Comment