Editor: Hye Jin
Chuồng thỏ trực tiếp lướt qua đầu Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng bước lên bậc thềm, sau đó quay đầu hỏi: "Để ở đâu em? Ở căn phòng vừa mới thu thập đồ ra kia?"
“Không, trước tiên để chỗ đó đi." Tư Ninh Ninh vội vàng lắc đầu, đi tới gần vài bước tính tiếp cái chuồng trong tay Hoắc Lãng, nhớ tới lời vừa rồi Hoắc Lãng nói, thu tay lại, quay người lại chỉ chỉ về cái cổng lớn bên bậc thang: "Để nơi này đi, bên trong phòng nặng mùi ẩm mốc, để lát em quét tước, dùng nước dọn sạch rồi cho vào."
Hoắc Lãng gật đầu, đặt hai cái lồng lên nhau, dùng cánh tay lau mồ hôi, mặt đối mặt với Tư Ninh Ninh, cho đến khi Tư Ninh Ninh nháy mắt tinh nghịch với mình mới khàn giọng mở miệng: "Trước anh mang đến hai cái tới, mấy đầu gỗ đem về có thể làm thêm sau cái chuồng nữa."
Nghĩ đến điều gì đó, Hoắc Lãng dừng lại: "Mấy cái đầu gỗ đó cần phải bào gọt, cho nên làm không nhanh, phải chờ thêm một đoạn thời gian.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Tư Ninh Ninh gật đầu.
Hoắc Lãng nhìn cô gái nhỏ: "Vậy anh về đây."
“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, bình tĩnh nhìn xung quanh, cánh môi hé mở không tiếng động khẩu âm phát ra mấy chữ: Ngày mai gặp.
Hoắc Lãng hiểu ý gật đầu, lưu loát xoay lưng về phía Tư Ninh Ninh, tấm lưng mướt mồ hôi, càng đi càng xa.
Tư Ninh Ninh kiễng chân nhìn chằm chằm theo bóng lưng khuất xa. Thu hồi ánh mắt nhìn về phía chuồng thỏ bên cửa. Khung gỗ cùng tre phối hợp, tinh xảo hơn đan sọt rất nhiều.
Nói tới đây, phải nói tay nghề mộc của Hoắc Lãng thật sự rất tốt, mỗi khi Tư Ninh Ninh đề ra ý kiến của mình, anh ấy đều hiểu, làm vừa ý cô vô cùng.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh bất giác mỉm cười, suy nghĩ lần sau cấp thêm chút khó khăn cho Hoắc Lãng, xem anh ấy có thể làm ra được cái cầu trượt hay không.
Tư Ninh Ninh lắc đầu, xắn tay áo định đi xuống giếng lần nữa thì một giọng nói siêu lớn, siêu vang từ phía sườn vang lên: "Ai nha! A Lãng vừa rồi lại đây là đưa chuồng thỏ đến đấy à?"
Tư Ninh Ninh bị giật mình, mà người bị dọa cho run rẩy không riêng gì cô, mấy thanh niên trí thức khác đang loay hoay bên kia bị âm thanh lớn làm cho khiếp sợ.
Chờ quay đầu thì thấy Triệu Hoành Binh đang tiến lại đây, trong tay xách một con gà mái già.
“Đội trưởng.”
“Đội trưởng.”
Nghĩ rằng Triệu Hoành Binh có điều gì đó muốn nói, mọi người tiếp đón, sôi nổi buông tay công việc.
Triệu Hoành Binh xua tay, cười khan ha hả, vung tay lên: "Vội chuyện các cháu đi, chú a, lại đây tìm thanh niên trí thức Tư và thanh niên trí thức Mạc!"
Tìm cô và Mạc Bắc?
Tư Ninh Ninh liếc nhìn con gà trong tay Triệu Hoành Binh, liền đoán được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu định tìm kiếm bóng dáng của Mạc Bắc thì thấy Mạc Bắc đã đi về phía Triệu Hoành Binh.
Tư Ninh Ninh vội vàng đi theo sau.
“Đội trưởng.”
“Ừ!" Triệu Hoành Binh lên tiếng, khủy tay hướng sang một bên mang Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc ra khỏi cửa thêm vài bước nữa rồi mới mở miệng nói ra chuyện gì đang xảy ra: "Là lúc trước đại đội Chu Cương hứa hẹn bồi thường. Đây chú mang đến cho hai cháu."
Triệu Hoành Binh đưa con gà về phía trước, con gà vẫn còn sống, lập tức giãy giụa kêu liên tục, Tư Ninh Ninh vốn là đưa tay ra tiếp, nhìn thấy đôi chân gà quơ loạn kia đôi tay run rẩy bị dọa rụt về.
Mạc Bắc nhìn thấy động tác nhỏ của Tư Ninh Ninh, liền chủ động vươn tay túm lấy hai cánh gà từ tay Triệu Hoành Binh.
Gà đã xong, tiếp theo là chuyện tiền bồi thường.
Triệu Hoành Binh nghiêng đầu liếc nhìn về phía cổng nhà thanh niên trí thức, thấy không ai nhìn về phía này mới đưa tay đút vào túi, sờ soạng nửa ngày lấy ra một cái bọc nhỏ trắng: "Đại đội Chu Cương hứa hẹn 20 đồng tiền. Vốn là do đội trưởng Hồ lấy ra, bởi vì đội trưởng Hồ đã bị cách chức, không còn phụ trách công việc của đại đội, đội trưởng mới đương nhiên không nhận, tiền này là đội trưởng đội sản xuất bên dưới cấp bồi thường."
Mạc Bắc khó hiểu: "Đội trưởng sản xuất?"
Tư Ninh Ninh hỏi: “Đội trưởng Chu đó sao chú?”
Đội trưởng Chu là Chu Lợi Dân.
Hai mươi đồng tiền không phải là một số tiền nhỏ, mặc dù không hiểu tại sao Chu Lợi Dân lại sẵn sàng trả số tiền này, nhưng nhớ lại trước đây cô viết việc Chu Lợi Dân từ chỗ Phó Hồng Thư muốn bán công tác của con trai, Tư Ninh Ninh cảm thấy người mà Triệu Hoành Binh nói tuyệt đối là Chu Lợi Dân, chạy không được.
"Cháu vẫn còn nhớ rõ hắn."
Như Tư Ninh Ninh nhận định, Triệu Hoành Binh dứt khoát không giấu diếm gật đầu: "Ngô Dũng lúc trước là chỉ định vào đội sản xuất của hắn, hắn nguyện ý bồi thường số tiền này đánh giá là sợ như Hồ Cường bị đoạt cái mũ đội trưởng, đến lúc đó cả đời bị người chỉ điểm không dám ngẩng đầu."
"Ở nông thôn chỗ địa phương nhỏ này, người tồn tại chính vì cái này ...." Triệu Hoành Binh vỗ nhẹ vào mặt mình.
Người sống vì mặt mũi, cây sống một lớp da, có thể diện mới có tự tin làm việc.
Bị mất mặt đừng nói đến chuyện làm việc, người cứ giống như cây không có da, nửa ngày cũng không muốn sống.
"Suýt nữa thì chú quên mất chính sự .... Mấy cái đó để sang một bên, nói sau, trước nói chính sự."
Triệu Hoành Binh vỗ cái trán, chủ đề này lại được đưa trở lại: “Thanh niên trí thức Mạc này, trừ chi phí y tế nằm viện và đồ ăn trong nhà ăn tổng cộng tiêu dùng 6 đồng 40 xu, hiện tại tiền ở đây khấu trừ đi 6 đồng 40 xu thì còn thừa 13 đồng 60 xu."
"Thừa là thừa chừng ấy, bất quá chừng đó không phải đều của cháu."
Triệu Hoành Binh vừa nói, vừa liếm tay lên môi, đếm ra tám mươi xu từ chiếc túi vải nhỏ màu đỏ: "Thanh niên trí thức Mạc, cái này bồi thường tiền viện phí, còn có phí mấy ngày dừng chân ở trong huyện của thanh niên trí thức Tư, cháu có ý kiến gì không?"
Triệu Hoành Binh lắc vài tờ biên lai tổng hợp trên tay.
Mạc Bắc im lặng một hồi, nghiêm túc gật đầu phun ra ba chữ: "Không ý kiến."
Triệu Hoành Binh hài lòng gật đầu, trực tiếp đưa tiền cho Tư Ninh Ninh, sau khi Tư Ninh Ninh nhận lấy, hắn nghiêng người xua tay: "Thế thôi, hết rồi không còn chuyện gì nữa, hai cháu làm gì thì làm đi!"
Triệu Hoành Binh đến bất ngờ và đi cũng nhanh như chớp.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn đống biên lai tổng hợp trong tay, sau đó lại nhìn thấy khối đại đoàn kết và một ít biên lai sặc sỡ trong tay Mạc Bắc, nuốt xuống hai chữ "không cần", im lặng nhận lấy phần của cô cho vào túi.
Chú Triệu Hoành Binh đã phân phối như thế này chắc chắn không có vấn đề gì, nếu cô muốn nhiều lời ngược lại tăng thêm phiền toái, tốt hơn là nên trực tiếp một chút.
“Tư Ninh Ninh.”
“Hả?”
Tư Ninh Ninh tiến lên một bước, quay người lại thì nghe thấy giọng nói của Mạc Bắc: "Có chuyện gì vậy?"
Mạc Bắc khẽ mở ra, mím môi lại rối rắm, lúng túng nâng cánh tay đang cầm con gà mái: "Cái này có thể giúp tớ không?"
“Được …” Tư Ninh Ninh ngập ngừng nói “được”, nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa những bóng cây một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt, trả lời câu hỏi của Mạc Bắc: "Nấu ăn thì được cơ mà giết gà, tớ không biết."
Không phải là thoái thác, thực sự không được.
Tư Ninh Ninh không biết giết gà, và đừng có hy vọng mặt lạnh thiếu gia sống trong nhung lụa Mạc Bắc biết.
Cả hai lúng túng đứng đó và im lặng một lúc, vẫn là Từ Thục Hoa từ giếng rửa rau xong trở lại, phá vỡ sự im lặng:
"Hai người ở đây làm gì thế? Tham thiền nhập định?"
Tư Ninh Ninh nâng nâng cằm về phía Mạc Bắc, viện cớ: "Đội trưởng nói Mạc Bắc biểu hiện xuất sắt, khen thưởng cho cậu ấy một con gà mái. Cậu ấy ủy thác tớ giết gà, tớ không biết."
Tư Ninh Ninh vừa nói vừa nhún vai, biểu hiện vô cùng bất lực.
Từ Thục Hoa liếc nhìn hai người bọn họ, cười đắc ý: "Giết gà có gì khó? Khi nào thì giết?"
Từ Thư Hoa ánh mắt rơi vào trên người Mạc Bắc: "Hiện tại muốn giết nó sao? Muốn giết nó thì vào bếp lấy một cái chén ra đây, tớ làm, vừa lúc dao ở chỗ giếng rồi."
Tư Ninh Ninh cũng chuyển sự chú ý của mình sang Mạc Bắc.
Cô thực sự không biết giết gà, nếu Từ Thục Hoa đã ngỏ ý giúp đỡ thì cô ở bên cạnh nhìn, học hỏi.
Muốn nói cái khác làm không được chứ còn nói về năng lực học tập của bản thân, cô đặc biệt có tin tưởng, đại khái hiểu quá trình thao tác, cô ở trong không gian có thể động thủ.
Mạc Bắc im lặng một hồi, dưới ánh mắt của hai người nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể."
Nói xong liền tập trung vào Tư Ninh Ninh, nhưng Tư Ninh Ninh nào để ý, nghe được chính chủ đồng ý ngay lập tức chạy vào bếp cầm chén ra.
Mạc Bắc tạm thời phải cất lời nói trong bụng đi.
Từ Thục Hoa ở bên giếng giết gà, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt ngồi xổm một bên chăm chú quan sát.
Mọi người đều rất ghen tị và tò mò cùng hâm mộ với cái gọi là "phần thưởng" này, vô tình cố ý đàm luận vài câu.
Tư Ninh Ninh biết toàn bộ câu chuyện nên cô không tò mò như mọi người, cô ngồi gần Từ Thục Hoa nhất, ở bên trái cậu ấy, mọi người tán gẫu cô có thể duỗi tay hỗ trợ cậu ấy.
Tư Ninh Ninh thường xuyên đưa tay ra, Từ Thục Hoa dường như nhìn ra được mục đích của cô, tỉ mĩ mỗi một bước làm giải thích lại một câu.
"Cứ thế này, dùng hai chân giẫm lên hai cái chân gà, tay nhéo chặt đầu gà cùng cánh gà, thấy không, như vậy thì chỗ này lộ ra bên ngoài."
Từ Thục Hoa đặt con dao làm bếp xuống, dùng tay gõ vào cổ con gà: "Nhổ lông gà ra một chút để lộ phần cổ, dùng dao chỗ này một phát là được."
Từ Thục Hoa nói xong thì động thủ ngay lập tức, nắm cái dao nhà bếp lưu loát ra tay.
Từ Thục Hoa vội vàng đặt con dao làm bếp xuống, nhanh chóng rút cái chén đã chuẩn bị từ trước, để ngay chỗ cổ gà để hứng huyết, ngẩng đầu cười với mọi người: "Bước đầu tiên xong rồi, để đây cho huyết chảy ra xong thì gà cũng không còn động nữa, khi đó đặt nước sôi để lột lông gà.
Máu gà cũng nhanh chóng hứng hết, giọng nói của Từ Thục Hoa rơi xuống, con gà mái từ giãy dụa đến không hề nhúc nhích.