Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Xử Lý Củ Cải

Chương 342: Xử Lý Củ Cải Chương 342: Xử Lý Củ Cải

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh mỉm cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, đồng thời cười cười nói chuyện phiếm với ba cô gái còn lại: "Về sau nấu nước cũng tiện, mọi người uống nước cũng tiện ... Hiện tại không có chuyện gì khác, các cậu bận việc của mình trước đi."

"Ừm ~"

"Được nha ~"

Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân lấy chậu dưới gầm giường ra, đem quần áo bẩn đi đến biên giếng giặt, trong phòng chỉ còn lại Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa.

Căn phòng lập tức trống vắng lên, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt thoáng nhìn thấy Từ Thục Hoa đang thu dọn giường và gấp quần áo, ánh mắt Tư Ninh Ninh chợt lóe lên, nghĩ đến cái gì đó, cô vạch vái mùng xách ra một cái túi căng phồng được quấn gọn lại.

“Thục Hoa.” Tư Ninh Ninh gọi Từ Thục Hoa lại, vươn tay đưa cái túi sang: "Đây là đầu vải vụn mà tớ tích góp được, lần trước cậu bảo nên tớ thu thập ra tới. Cậu xem mấy cái màu sắc này có được không? Tóm lại cậu đến đây xem đi."

“Được.” Từ Thục Hoa nhanh chóng cầm lấy cái túi, kéo ra xem xem, Từ Thục Hoa cả kinh: "Cậu có nhiều vậy ư?"

Tư Ninh Ninh ánh mắt lóe lên, gãi gãi đầu: "Ừ ... Tớ tự may mấy bộ quần áo, rồi có có một ít là giúp Mạc Bắc làm quần áo, Mạc Bắc cậu ấy không lấy vải vụn nên tớ giữ."

Từ Thục Hoa cười ha hả gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao cho tớ, đầu vải vụn của cậu cũng đủ làm thành một đôi giày rắn chắn."

Tùy tiện cầm cái túi, Từ Thục Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tư Ninh Ninh: "Lát nữa cậu đưa giày cậu hay mang cho tới xem, tớ đo một chút đế giày, xem kích thước để làm."

"Được nha ~"

Tư Ninh Ninh không cần chừ, quyết định lấy ra đôi giày vải mới tinh dưới gầm giường ra.

Ngoài quần áo trong gian, ở nhà thanh niên trí thức cô còn lưu hai đôi giày, là lúc xuống nông thôn mang theo.

Mỗi lần đi trong trấn hay đi vào huyện thì cô đều mặc bộ quần áo giày dép nam trang trong không gian, giày này phần lớn mang đi trong đội sản xuất, trong đội thì đi chỗ nào cũng chẳng được bao nhiêu bước, độ mài mòn không lớn, có chút dơ là sẽ dùng nước chà sạch sẽ.

Lúc này giày đương nhiên sạch sẽ, nhưng khi lấy ra, Tư Ninh Ninh vẫn tự giác gõ gõ đôi giày, đảm bảo không dính cái gì mới đưa cho Từ Thục Hoa.

"Chân cậu nhỏ thể? Chắc chỉ có 7 tấc thôi, chân tớ lớn hơn cậu tận 1 tấc Từ Thục Hoa duỗi ngón tay cái và ngón trỏ trên đế giày của Tư Ninh Ninh khoa tay múa chân, rồi lấy để giày của Tư Ninh Ninh cùng của mình dán ở bên nhau, ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu xem tớ nói không sai đúng không?"

Biểu tình trên mặt kiểu: Cậu nhìn này.

Tư Ninh Ninh nhìn sang, đúng là kích cỡ giày của cô chênh lệch với người ta cả một đoạn.

“Chân to thì tốt, đi đường vững vàng."

Từ Thục Hoa trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh cười: "Cũng chỉ có cậu nói ngọt như thế!"

Lời nói rơi xuống, Từ Thục Hoa đặt đôi giày trở lại dưới giường của Tư Ninh Ninh, vui vẻ cười cười: "Được rồi, tớ đã biết kích cỡ, khi làm tớ sẽ làm rộng khoảng non nữa ngón tay út tớ nhé! Chờ tới cuối thu đầu đông, cậu mang giày đi theo tất cũng không bị kích chân."

Tư Ninh Ninh khẽ gật đầu, cảnh môi cong cong: "Không vội đâu, cậu từ từ thôi, khi nào làm cũng được hết."

Từ Thục Hoa oán trách xua tay: "Tớ không nói lời khách sáo với cậu đâu, thời gian tớ sẽ chủ động dằn ra làm, cậu đừng để chuyện này trong lòng, chúng ta ngày thường việc gì cần làm thì vẫn phải làm."

Khi Từ Thục Hoa nói lời này, người đã đứng dậy, đặt hai tay lên vai Tư Ninh Ninh đẩy Tư Ninh Ninh ra ngoài, ngay lúc giọng nói rơi xuống, Tư Ninh Ninh vừa vặn bị đẩy ra tới ngoài cửa.

Từ Thục Hoa đều nói như vậy, Tư Ninh Ninh cũng không khách sáo với cậu ấy nữa, bình tĩnh gật đầu: "Được."

Nam thanh niên trí thức đang cùng nhau dọn dẹp những mảnh gỗ mục nát không đồng đều, những tấm gỗ mỏng thì trực tiếp dẫm lên bẻ lên thành những mảnh cỡ 10 hoặc 20 cm, còn những cây dày thì dùng rìu chặt nhỏ ra, tiện để thổi lửa nấu cơm.

Tư Ninh Ninh hai tay chống nạnh đứng trên bậc thang quan sát hồi lâu, sau đó xoay người vào nhà cầm lấy cái sọt tre cũ của thanh niên trí thức đi sang ruộng rau.

Vừa rồi hái lá củ cải, phát hiện trong đất không ít củ cải trồi đầu lên, da dẻ căng nứt ra. Nhổ một củ ra, trọng lượng không nhẹ.

Lúc đầu trồng rất nhiều củ cải, củ cải bây giờ là rau củ theo mùa phổ biến nhất ỏ vùng này. Tư Ninh Ninh suy nghĩ nhiều củ cải như này mỗi ngày ăn quá ngán, mà ăn không hết thì nó dài ra ăn không được, thôi bây giờ sẵn hái ra, làm món khác lưu trữ lại chậm rãi ăn.

Cơ mà làm thành cái gì được đây.

Tất cả những gì Tư Ninh Ninh có thể nghĩ đến là một số món ăn kèm, thí dụ như củ cải muối chua, rồi củ cải chua ngọt rồi củ cải khô, chỉ cần làm xong bảo quản thật tốt, kế tiếp có thể để dành ăn thật lâu.

"Tớ tính toán hái chút củ cải làm củ cải khô, giống như hồi trước làm nấm khô vậy đó, để dành ăn lâu được, dành đất ra trồng loại rau khác, các cậu thấy thế nào? Ở quê các cậu, củ cải có thể làm ra được cái gì?"

Tư Ninh Ninh nhổ hai củ cải lên, rũ bỏ đất đai dư thừa, ném vào trong rổ: "Xem thử ai biết làm thì làm, chúng ta làm đa dạng một chút, để đó đổi khẩu vị cũng không quá ngấy."

Tống Thư Hãn lau mồ hôi: "Tớ thấy được đây, ở quê tới có củ cải ti, cách làm là cắt củ cải nhỏ thành sợi mỏng, phơi nắng rồi nhét vào cái bình kín. Khi nào ăn thì đem ra ngâm sơ vào nước rồi thêm xíu dầu cứ như vậy xào lên, không nói dối các cậu đâu hương vị kia rất không tồi, nhai sực sực cũng rất thú vị."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cách nói của Tống Thư Hàng khá có lý, cách làm cũng giống như củ cải khô mà cô biết, khác nhau chỉ chỗ tên gọi, một bên gọi "củ cải khô", một bên gọi "củ cải ti."

Khi nói đến làm đồ ăn, Tư Ninh Ninh và Tống Thư Hãn dẫn đầu lên tiếng, những người khác cũng bàn luận cùng: "Chỗ tớ hình như không có gì đặc biệt, muối củ cải?"

"Chỗ tớ cũng vậy, khoai lang đỏ thì có nghe mẹ tớ nói qua, mẹ tớ nói khoai lang đỏ có thể nghiền thành tinh bột hay gì đó, còn củ cải thì thật tớ chưa nghe qua làm cái gì."

Một đám người đang nói chuyện, chỉ có Tưởng Nguyệt giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh, sau khi giặt quần áo, căng lên sào phơi, meo meo lặng lẽ tiến đến ngồi bên cạnh Tư Ninh Ninh, giúp đỡ hái mấy củ cải to ra.

Nhìn thấy cái sọt tre được nhét đầy củ cải, Tư Ninh Ninh quay sang nắm tay Tưởng Nguyệt đang chăm chỉ nhổ củ cải: "Cậu làm gì?"

"Trộm đó!"

“……”

Quang minh chính đại trộm?

Có trộm như vậy à?

Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi, đẩy tay Tưởng Nguyệt ra, dẫn đầu cầm cái sọt đi về phía trước giếng: "Cậu xem củ cải nào nứt ra rồi thì rút ra, tớ rửa xong lại đến mang sang giếng."

“Được rồi!” Tưởng Nguyệt cười đến híp mắt.

Tư Ninh Ninh đổ củ cải xuống ao bên cạnh giếng, sau khi đổ đầy ba cái sọt mới lên tiếng kêu dừng: "Bao nhiêu này đủ rồi, tớ đi lấy dao phay, cậu ngắt đi mấy cái lá cây già để phơi khô khô lưu trữ cho thỏ ăn."

"Ồ, cơ mà lá già thì tuốt cho thỏ ăn, lá non thì xử lý làm cái gì?"

"Lá non thì rửa sạch rồi để sang một bên, Thục Hoa cậu ấy bảo biết làm rau ngâm ấy, lát tớ hỏi cậu ấy xem có thể làm được hay không?"

"Ồ, được rồi."

Tư Ninh Ninh vào nhà lấy dao làm bếp, trong lúc tìm Từ Thục Hoa dò hỏi, cậu ấy nghe xong ý tưởng cái gì cũng không nói, vén tay áo đi đến bên giếng hỗ trợ: "Làm chứ, nhất định phải làm? Xem lá củ cải ngon chưa này? Dù sao cũng phải có biện pháp làm ăn, bằng không cấp cho thỏ ăn hết thì quá đáng tiếc!"

"Chính là còn có chuyện này nữa."

Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đồng thanh hỏi: “Còn có gì nữa?”

Từ Thục Hoa gọn gàng thu thập sạch sẽ củ cải mà Tưởng Nguyệt hái nói: "Chỗ thanh niên trí thức chúng ta hình như không có cái bình hay chum để làm rau ngâm."

Tư Ninh Ninh cắt đầu củ cải một cách gọn gàng, đẩy những cái lá hướng về phía Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa, lá củ cải lần lượt trượt xuống ao, cân nhắc chốc lát, cô nói:

"Như vậy là hắn đủ rồi. Thanh niên trí thức chúng ta có hai cái bình, cộng thêm một cái tớ đổi với xã viên trong đội là ba cái. Trong đó một cái trước đó chúng ta làm dưa chuột ngâm đấy? Đoạn thời gian này chúng ta ăn khá nhiều, phỏng chừng chẳng còn nhiều, lát nữa đổ ra cái tô là có thể lấy được cái bình làm rau ngâm."

Từ Thục Hoa gật đầu, đem mái tóc ngắn vén ra sau, hai mắt sáng có thần nhìn Tư Ninh Ninh: "Ba cái lọ hẳn là đủ rồi, cơ mà không phải cậu tính toán làm sao? Cậu tay nghề nấu ăn tốt, tớ suy nghĩ để cậu ra tay."

Nghe vậy, Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Từ Thục Hoa ra vẻ oán hận: "Nói cái gì đó, tớ làm sao làm một hơi được ba cái bình được."

Từ Thục Hoa cười ha hả, chớp mắt trêu ghẹo dí dỏm: "Tớ không giỏi cái gì, chính là ăn ngay nói thật, cậu tay nghề tốt, làm cái gì cũng tốt, không riêng gì tớ thích, mọi người đều thích cả."

Tưởng Nguyệt mặc dù không nói nhưng đầu cô cứ như chim gõ kiến gõ liên tục không ngừng, có thể thấy được vô cùng đồng ý với lời nói của Từ Thục Hoa.

Tư Ninh Ninh cười một tiếng, đang định trêu chọc trở lại thì phòng sườn bên kia truyền đến tiếng vang, nhìn xuyên qua bóng cây thấy Hoắc Lãng đang tiến lại gần, trong tay vác cái chuồng thỏ.

“Ồ, chuồng thỏ mang đến rồi, tớ qua tiếp một tay, lát tớ trở lại." Tư Ninh Ninh đặt con dao làm bếp xuống, vội vàng đứng dậy.

"Được, cậu đi đi!"

Tư Ninh Ninh nói là qua hỗ trợ khiêng chuồng thỏ, song Hoắc Lãng cho cô đụng vào sao?

Đương nhiên là không rồi.

Hoắc Lãng vung tay lên, xoay người nửa bước sang một bên: "Đã đến cửa rồi, hai ba bước là tới, còn đổi tay làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment