Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh trong mắt lóe lên kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Gần đây Tư Ninh Ninh vẫn luôn đi bên người Hoắc Lãng, cô biết rõ Hoắc Lãng đang làm gì, cô chưa từng thấy Hoắc Lãng chẻ tre hay đan sọt gì đó.
Nói cách khác, cái sọt tre mà Hoắc Lãng nhắc tới hôm nay là tranh thủ hôm nay cô đi vắng làm ra tới.
Đúng như dự đoán của Tư Ninh Ninh, những lời tiếp theo của Hoắc Lãng đã xác nhận phỏng đoán của cô: "Hôm qua em nói hôm nay muốn ra cửa, lúc đóng đinh chuồng thỏ tiện thể anh chặt tre đan sọt, đan xong rồi, ngày mai em có thể mang ra ngoài, còn nửa cái, lát nữa anh về làm sẽ làm xong việc."
Tư Ninh Ninh gật đầu rõ ràng cười ngọt ngào: "Vất vả anh rồi."
"Không vất vả, tùy tiện làm một chút là xong, nếu là nghiêm túc làm một đêm còn có thể đan được tận bốn năm cái.""
Hoắc Lãng ngay thẳng trả lời, điều này cũng phù hợp với quan niệm hiện tại: Có khả năng chính là thêm phân công điểm.
Tư Ninh Ninh không nhịn được cười trước lời nói thật thà của Hoắc Lãng, đôi mắt nhìn ngang nhìn Hoắc Lãng: "Một hai cái đã đủ dùng rồi, anh đan nhiều như thế làm cái gì? Thật đúng cho bản thân là trâu mà sai sử mà, buổi tối không mệt à, đen thui còn làm, mắt không mỏi?"
Hoắc Lãng bị Tư Ninh Ninh quở trách không giận, ngược lại môi cong cong, cười cười vui vẻ: "Làm chuyện khác mệt, đan sọt cho em không mệt."
"Cho dù không mệt, cũng không cần nhiều như vậy! Em dùng không hết."
Tư Ninh Ninh bất lực buông tay ra, hai người lải nhải anh một câu em một câu bất giác đã đi đến cửa thanh niên trí thức.
Tại thời điểm này, những người khác vẫn chưa hoàn thành công việc chưa về, chỉ có Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng ở căn nhà thanh niên trí thức.
Tư Ninh Ninh kéo dây thừng cột cửa ra, quay người lại nói với Hoắc Lãng: "Anh mở khóa bận việc trước đi, em rót cho anh cốc nước, cho thỏ ăn rồi em đi giúp anh."
"Không có việc gì lớn, anh làm một chút thì xong rồi."
Hoắc Lãng buông đồ vật xuống: "Sao cửa không khóa?"
Khóa?
Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, một lúc sau, cô mới nhận ra Hoắc Lãng đang nói đến cái gì. Cô một bên đi nhà bếp rót nước cho Hoắc Lãng xong đi vào nhà chính sách cái lồng thỏ ra ngoài.
Thấy cô bận rộn, Hoắc Lãng vội vàng tiến lên phụ cô xách lồng thỏ ra ngoài.
Tư Ninh Ninh đi theo phía sau nở nụ cười vui vẻ: "Trước kia nói bởi vì làm việc mỗi nửa tháng mới có thể đi lên thị trấn một hồi, loay hoay tới lui mà trì hoãn mất, chưa mua ổ khóa."
“Chờ rảnh rỗi hai ngày nữa anh thuận đường mang về cho em."
Tư Ninh Ninh hờ hững lắc đầu, mím môi cười: "Không cần, cuối tháng này thanh niên trí thức nghỉ, trễ chút em đề cập với mọi người là được."
Hoắc Lãng nghĩ thế này cũng không sao nên gật đầu, cuối cùng không quên dặn dò: "Không chỉ có khóa cửa lớn, mà chỗ nhà các em ngủ cũng phải khóa một lớp, bên trên đó làm một cái móc, ban đêm đi ngủ phải buộc lại."
Hiếm khi Hoắc Lãng nói chuyện như thế này, Tư Ninh Ninh cảm thấy anh ấy thật mới mẻ, ngoan ngoãn gật đầu vâng vâng dạ dạ: "Chờ buổi tối em nói với mọi người, nhìn xem ý kiến của mọi người rồi quyết định."
Hoắc Lãng gật đầu: "Ừ."
Lúc sau hai người ai làm việc này, Tư Ninh Ninh đến chỗ đất trồng rau của thanh niên trí thức hái củ cải, Hoắc Lãng mở khóa căn phòng bên cạnh chỗ thanh niên trí thức bắt đầu thu dọn đồ ở bên trong.
Đừng nhìn trong phòng đồ đạt thoạt nhìn không có nhiều đồ vật, Hoắc Lãng dọn ra từng khối lớn nhỏ ra ngoài, liên tục trong nhiều giờ trên nền nhà đọng lại một tầng gỗ, hắn nhấc tay lên, tấm ván gỗ vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc.
Sau khi di chuyển khuỷu tay, Hoắc Lãng cúi người nhấc lên một tấm ván gỗ, vô tình kinh động mấy con chuột sống ở bên dưới điên cuồng chạy tán loạn, Hoắc Lãng đưa chân muốn dẫm, chân còn chưa đá phía sau lưng cửa gỗ truyền đến tiếng đập cửa "cốc cốc cốc".
Giọng của Tư Ninh Ninh truyền đến: "Hoắc Lãng, bên trong còn bao nhiêu? Bên ngoài em đã giải quyết xong mọi việc rồi. Em hỗ trợ anh dọn dẹp."
"Dọn chút đồ, việc nhỏ thôi ..." Hoắc Lãng lẩm bẩm, đôi mắt hoa đào sâu thẳm bất giác liếc con chuột to khoảng đôi đũa dài, nhảy xa một thước lùi vào trong góc mà lông mày gật gật.
Sau một hồi lay động, cánh cửa phía sau lưng hắn "kẽo kẹt" đẩy ra một nửa, Hoắc Lãng một bước bước nhanh đến, nhanh chóng đóng cửa: "Không cần em."
Con chuột không còn đường chạy trốn, cứ thế nhảy loạn xạ dọc theo góc tường, Hoắc Lãng chống một chân vào cửa, cúi xuống nhặt một thanh gỗ dày, vẫy hai lần khi thấy con chuột thì giống như đánh bóng chày, "bang bang" hai tiếng bị nện lên tường, để lại hai vết đỏ sậm trên tường.
Ước chừng trôi qua thêm mười phút nữa, cho đến khi diệt trừ hết chuột trong phòng, mấy cái đầu gỗ cũ buộc chặt bỏ vào cái sọt, kéo cái sọt đi ra ngoài, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Khi đó, Tư Ninh Ninh đang ngồi trên chiếc bàn lớn trong phòng chính, hai tay chống cằm nhìn về phía cửa phòng không sử dụng.
Hoắc Lãng nhìn cái biểu tình cô gái nhỏ, oán hận cũng không phải mà cao hứng cũng không phải, không biết làm sao, bỗng nhiên mắt giật dữ dội, kéo cái sọt ngoan ngoan đi ra ngoài, nhường cửa: "Hiện tại được rồi, em tiến vào đi."
"Em mới không tiến vào đâu, anh bận việc đi."
Vừa rồi không cho cô tiến vào hỗ trợ, xem cô là gì.
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng trợn mắt, miệng thì nói như vậy nhưng người thì vô cùng thành thật đứng lên, lấy cái chổi với cái ki hốt rác vào nhà giúp đỡ dọn dẹp.
Khi tất cả những thứ trong phòng đều dọn dẹp sạch sẽ, vừa lúc thanh niên trí thức tan tầm, hoặc là xách về bình nước lúc sáng mang theo hoặc là lấy khăn lau mồ hôi lâu lâu hấp tấp đuổi theo nhau đi về, thấy trước cửa đồ đạc chất đống không tránh khỏi muốn hỏi vài câu.
Không cần Tư Ninh Ninh giải thích, Hoắc Lãng tự mình nói: "Đội trưởng nghe nói thỏ thanh niên trí thức nuôi sắp sinh nên muốn làm chuồng thỏ mới, phòng này dọn dẹp để đặt chuồng thỏ vào bên trong, đến lúc đó mọi người có đồ không dùng cũng có thể gác bên trong này, đỡ phải đặt chúng bên ngoài."
"Vậy thì tốt quá!" Lý Lăng Nguyên đáp: "Đội trưởng bảo an, anh nói đi! Nhìn xem có chỗ nào cần hỗ trợ không, chúng ta cùng nhau hỗ trợ."
Tuy là bọn họ không có gì trói buộc hoặc là có đồ vật chiếm diện tích, nhưng không ai không thích mở rộng sáng sủa căn phòng hơn?
Những thanh niên trí thức khác đều đáp lời, Hoắc Lãng cười nhẹ lắc đầu: "Đã dọn dẹp xong rồi, phần lớn gỗ chỗ này đã mục nát không dùng được, tôi chọn ra vài cây rắn chắc làm chuồng thỏ, dư lại mọi người làm củi lửa đi."
Làm củi nhóm lửa!
Củi lửa thu thập mùa đông cho thanh niên trí thức vẫn còn chưa bắt đầu đi kiếm, mọi người vừa nghe có thể tiết kiệm được thời gian, nhất thời mấy mặt nhìn nhau, thống nhất trả lời: "Được."
Đầu óc của Từ Thục Hoa tinh tế nhất, phản ứng đây là chuyện chiếm tiện nghi của người ta, cô hướng sang Hoắc Lãng cảm kích cười cười: "Đội trưởng bảo an, chuyện này thật sự cảm ơn anh."
Hoắc Lãng bình tĩnh và nghiêm túc, đối với mọi người như thường ngày, gật đầu: "Trong cùng đại đội không cần xa lạ như vậy, cứ gọi Hoắc Lãng hoặc là đồng chí là được."
"Vâng! Được ạ!"
Mọi người gật đầu, mà âm thanh kêu ra là "đồng chí Hoắc", Hoắc Lãng nghĩ cũng không sao, dù sao cũng có thể nhận ra là gọi hắn, cho nên cũng không nói nhiều.
Không có nhiều cây gỗ nguyên vẹn, nên Hoắc Lãng ba hai phút đã nhặt ra xong, phút cuối tìm sợi dây thừng buộc chặt lại, hơi nghiêng nghiêng đầu đứng ở bậc thang mà chớp mắt, ý tứ là: Anh đi đây.
Đống gỗ trông khá nhiều, đều dài và to, trọng lượng không dưới 16 cân được.
Tư Ninh Ninh khẽ cau mày, trong lòng có chút lo lắng, còn chưa kịp mở miệng gian tay ra thì Hoắc Lãng đã khom người đứng dậy, đống củi lớn vác lên vai.
Mới một chốc lát Hoắc Lãng đã từng bước đi tới sang chỗ sườn nhà thanh niên trí thức.
"..." Tư Ninh Ninh nhíu mày giãy dụa, Tưởng Nguyệt ở bên cạnh thấp giọng thở dài: "Thật tốt quá, sức lao động như này chuẩn không cần chỉnh, không còn lời gì để nói."
Dứt lời, Tưởng Nguyệt ghé sát vào người Tư Ninh Ninh, chạm nhẹ vào vai Tư Ninh Ninh, meo meo nói thầm: "Nếu hai người thành, chỉ bằng sức lực này cậu cái gì cũng không cần làm, không lo lắng anh ấy không nuổi nổi cậu."
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt: "Chuyện này tớ không xấu hổ, liền hỏi cậu cậu nói lời này có ngượng ngùng hay không?"
Tưởng Nguyệt xoa chóp mũi cười, khoe khoang thiếu đánh: "Tớ cũng chẳng ngượng ngùng gì, dù gì cũng không nói tớ."
"Cậu lăn đi xa một chút!"
"Tớ không đâu~~"
Bĩu môi ầm ĩ với Tưởng Nguyệt một hồi, Tư Ninh Ninh vào phòng thu dọn đồ đạc mà Hoắc Lãng đã cất vào phòng chính, tìm một chỗ thích hợp để trong đó.
Tưởng Nguyệt đang đi vòng qua phía sau Tư Ninh Ninh, vui vẻ nhảy nhót, liếc mặt một cái thấy cái bếp lò bằng đất cũng không mới lắm, đột nhiên, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên: "Nha! Mua bếp lò tới đâu vậy? Tư Ninh Ninh? Cậu hôm nay vào thị trấn mua à? Trong trấn có bán cái này á?"
Tư Ninh Ninh đã mang bếp lò vào phòng, nam thanh niên trí thức đang dọn dẹp bên ngoài, vừa nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, nữ thanh niên trí thức Từ Thục Hoa và Tổng Tiểu Vân cũng theo động tĩnh chạy vào phòng đánh giá.
Tư Ninh Ninh bất lực ngẩng đầu, cười cười với ba người họ: "Các cậu nho nhỏ một chút!"
Những lời này vừa nói ra, Tưởng Nguyệt liền thuận thế che miệng lại, trong lòng suy đoán ra được nguồn gốc bếp lò, ngón tay mở ra khe hở, thấp giọng hỏi: "Từ chợ đen tới hả?"
Tư Ninh Ninh chớp mắt, không trả lời, vẻ mặt của cô đủ để giải thích mọi thứ.
Tưởng Nguyệt nghiêm nghị gật đầu: "Tuyệt đối giữ bí mật!"
Tổng Tiểu Vân và Tổng Tiểu Vân nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh gật đầu.
Các cô gái tính cách khác nhau, ngoài dự kiến đoàn kết đến lạ.