Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Thu Thập

Chương 340: Thu Thập Chương 340: Thu Thập

Chương 340: T

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh trả lời một tiếng. Cố Hi Cùng bỏ trứng vịt muối vào cái sọt sau lưng cô, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, bất quá thanh âm so với vừa rồi nhỏ hơn nhiều: "Anh Đông ơi, em nghe anh Đầu Khỉ bảo anh vừa có con à? Em nói cho anh nghe, cái đầu heo kia anh trai em tồn không ít tiền nói là chuẩn bị tìm vợ cho em á."

Giọng vị thiếu niên khàn khàn chắc là đang ở giai đoạn vỡ giọng, trong lời nói có chút ngổ ngáo nhưng nhiều hơn cả là niềm vui và khao khát với tương lai phía trước.

Tư Ninh Ninh khẽ lắc người và đang suy nghĩ xem có nên nói lời chúc mừng hay không thì lại nghe Cố Hi Cùng nói: "Anh Đông, chờ tương lai em có vợ sinh con, con em nhận anh làm cha nuôi nha, như chúng ta hiện tại vậy, để tụi nó làm anh em với nhau."

"..." Tư Ninh Ninh cảm thấy bất lực một hồi, chẳng biết phải trả lời sao cho đặng.

Tư duy của chàng thanh niên quá bay nhảy, cô không theo nổi tiết tấu này.

Nhìn thấy mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu rồi, sắp đến chính ngọ, Tư Ninh Ninh không muốn trì hoãn thêm nữa, qua loa đáp ứng với Cố Hi Cùng, lúc sau giống như lúc đến, dưới 4 con mắt của Đầu Khỉ và Cố Hi Cùng, từ cửa sau trạm phế phẩm đi ra.

Ra bên ngoài chỗ nào cũng có người Tư Ninh Ninh không thể vào không gian tắm rửa đổi quần áo, cho nên đành phải gạt mắt người thu trứng vịt vào không gian, cô cõng cái sọt đi vào cửa hàng bách hóa trong trấn.

Mục đích của chuyến đi này rất đơn giản, chỉ để mua một chiếc đồng hồ.

Đồng hồ bỏ túi dùng để xem giờ đã đưa cho Hoắc Lãng. Trong thời gian này, Tư Ninh Ninh toàn dựa vào mặt trời để ước tính thời gian. Phương pháp này có thể xem được đại khái, muốn biết chính xác cần có đồng hồ.

Với mục đích rõ ràng, Tư Ninh Ninh trực tiếp lên tầng hai của cửa hàng bách hóa để tìm quầy đồng hồ.

Đồng hồ được coi là một loại hàng xa xỉ, nói chung sẽ không ai mua ngoại trừ lấy vợ yêu cầu tứ đại kiện, vì vậy khi Tư Ninh Ninh vừa đứng trước quầy bên trong người bán hàng thấy người, ăn mặt thể diện, sạch sẽ nên mở miệng nói: "Đồng chí xem đồng hồ sao? Đồng hồ nữ? Đưa cho đối tượng kết hôn phải không?"

Kết quả là, vừa rồi là có vợ vừa sinh con xong, bây giờ thành chuẩn bị cưới vợ lần hai.

Tư Ninh Ninh không giải thích gì thêm, gật đầu nói: "Có dạng nào? Có thể lấy ra cho tôi nhìn xem không?"

"Có thể, có đồng hồ nội địa và đồng hồ nhập khẩu. Phiếu cần giống nhau đều cần một phiếu khoán, bất quá hàng nội địa tương đối sẽ, nếu mà không có nhiều thì có thể xem cái này." Người bán hàng không nói nhiều, thực mau lấy ra một cái hộp đơn sơ.

Một chiếc bằng gỗ cũ, chiếc còn lại có màu trắng sữa tươi sáng hơn, chất liệu của cái hộp là bìa cứng, bên trên có đính nơ trắng chỉ vàng, vừa nhìn là biết cái nào là hàng nội địa cái nào là hàng nhập khẩu.

Trong khi giới thiệu với Tư Ninh Ninh, nhân viên bán hàng đã mở nắp hộp gỗ cho Tư Ninh Ninh xem.

Tư Ninh Ninh nhìn nó, mắt đưa về phía chiếc hộp màu trắng: "Cái kia là dạng gì? Mở ra cho tôi xem thử."

“Được rồi.” Nhân viên bán hàng mở nắp cái hộp khác, giải thích: "Hàng nội địa là nhãn hiệu Thái Dương Thượng Hải, cái nhập khẩu này là nhãn hiệu Hoa Mai Thụy Sỹ, Thái Dương 34 đồng, Hoa Mai 86 đồng."

Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh không hề bị giá cả dọa lui, ánh mắt dán vào đồng hồ hoa mai, trong lòng đã hiểu đại khái: "Đồng chí, đồng hồ Hoa Mai ở cửa hàng bách hóa này chỉ có một cái này thôi, lên huyện có khi đắt hơn tận 1 2 đồng, không nói gạt đồng chí, cái này tương đối đắt, người mua không nhiều lắm, đồng chí nếu là thích có thể mang ra so sánh một chút."

"Tuy giá đắt hơn nhưng xác thực rất đẹp, con gái đều thích cái này."

Trong thời đại này, nhân viên bán hàng làm việc là sáng đi chiều về, không có như đời sau hoa hồng rồi trích phần trăm các kiểu, cho nên lời nói vẫn tương đối đúng trọng tâm.

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, so sánh hai chiếc đồng hồ, cuối cùng chọn nhãn hiệu Hoa Mai: “Gói lại cho tôi.”

Nguyên nhân không ngoài cái gì, như câu nói kia của người bán hàng, đẹp.

Đồng hồ của thương hiệu Thái Dương, cái mặt quá lớn, chỉnh thể màu xám bạc, không chỉ riêng mặt đồng hồ, hai bên đầu dây đồng hồ cũng thật rộng, vừa nhìn là không giống đồng hồ cho nữ, giống đồng hồ cho nam hơn.

Nếu so sánh thì chiếc đồng hồ của thương hiệu Hoa Mai này có phần tinh tế hơn, với mặt đồng hồ hình tròn mỏng, cả dây đeo đều được làm bằng da bò màu nâu đen, bề ngang cũng mỏng, mang vào khá tôn da.

Dù sao, nếu chỉ nhìn bề ngoài cũng không nhìn ra được chất lượng gì đó, cho nên lựa cái xinh đẹp đi.

Đại khái cũng không nghĩ thị trấn nhỏ như này có người bỏ ra được 70-80 đồng mua một cái đồng hồ nhập khẩu, người bán hàng sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được, vội vàng luống cuống tay chân đóng gói: "Được, được tốt, đồng chí có cần biên lai không? Quầy này có thể cấp biên lai."

"Lấy biên lai đi!"

Tư Ninh Ninh nói, sau đó ngẩn người hỏi: “Nếu đồng hồ có vấn đề, ở đây có bảo hành không?"

"Quầy này chỉ bán, không sửa chững, bất quá đồ vật nơi này bán ra đều có bảo đảm, nếu là hỏng rồi đến lúc đó tìm sư phụ chuyên đồng hồ sửa."

Tư Ninh Ninh gật đầu đã hiểu ý, đưa tiền và phiếu ngoại hối đưa sang: "Cảm ơn."

Sau khi cầm lấy biên lai xem một hồi, Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ ra, cười cười nhìn về phía đồng hồ bên trong quầy: "Đồng chí, đồng hồ đó có chính xác không?"

"Là chuẩn."

Ý thức được là bản thân chưa chỉnh thời gian cho Tư Ninh Ninh, người bán hàng duỗi tay muốn tiếp, Tư Ninh Ninh nghiêng người cự tuyệt: "Để tôi làm được rồi."

Chỉnh thời gian xong, bây giờ đã 1 giờ 20 phút chiều, Tư Ninh Ninh cất đồng hồ trở lại hộp, cảm ơn người bán hàng một lần nữa, sau đó quay người rời đi.

Bên ngoài nắng vẫn còn chói chang nên Tư Ninh Ninh không vội về nhà, cô đến thẳng tiệm cơm quốc doanh gọi một món mặn và một canh, kèm theo cơm rồi từ từ nhai kỹ mà ăn.

Đến tầm 2:30 chiều, mặt trời có xu hướng ngã về phía tây, Tư Ninh Ninh mới vác sọt trở, đi về đến gần đại đội Cát Lĩnh, mượn địa hình núi rừng che khuất mà vào không gian, rửa mặt thay quần áo, cho quần áo vào máy giặt.

Từ không gian ra ngoài, đi bộ đến khu vực đội sản xuất ba Tư Ninh Ninh mới chuyển trứng vịt muối và những thứ đã được chuẩn bị trong không gian từ trước, để ở sọt hoặc là xách trong tay trở về.

Quần áo của Tư Ninh Ninh đều là những gam màu sáng hiếm thấy ở nông thôn, không phải là màu xanh bạc hà nhạt, thì là màu vàng rất dịu dàng. Cộng thêm dáng người mảnh mai, vóc dáng yểu điệu, quả thực là vừa đến chỗ phía núi, xa thật xa là có thể nhận ra là ai đến.

Mạc Bắc đang mải miết trồng bông dưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn thấy Tư Ninh Ninh trên đường, liền ném túi bông treo trước mặt qua vai sau, vặn vẹo cổ, bản năng rất muốn chạy lại chỗ sườn núi, tuy nhiên còn chưa đi được lên con đường đã mơ hồ nghe thấy truyền đến âm thanh đối thoại.

Mạc Bắc đang ngoái đầu nhìn lên thì thấy có người đi trước mình một bước, tiếp nhận đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay cô gái ấy, cô gái ấy mím môi cười, mi mắt cong cong, cùng người đàn ông cao to vạm vỡ sóng vai nhau đi về.

Sự thật đã chứng minh, cảm tình đơn phương che dấu đi cũng không đáng tin cậy ...

Khi nhìn thấy ánh trăng của mình đi cùng người khác, vẫn sẽ không khắc chế được sinh ra cảm giác ghen tuông cùng ghen ghét.

Lông mày của Mạc Bắc đan vào nhau, cánh môi khó chịu mà nhấp mở, cuối cùng nghiêng người, hàng mi dài hạ xuống, đôi bàn tay to dường như sinh ra ác động đấm nhẹ vào đống bông bên người.

Cùng lúc đó, tiếng cười trầm thấp không ngừng vang lên từ trên sườn núi.

"Sao tự nhiên lại đi mua bếp lò? Cái sọt có nặng hay không? Để anh mang cho em."

“Trong sọt không có đồ gì cả, em cứ tự mình mang được.” Tư Ninh Ninh cười nhẹ đáp: “Thanh niên trí thức bây giờ đang ăn chung nồi, bởi vì một số lý do đôi khi làm cơm không tiện làm nên em nghĩ kiếm cái bếp lò, sau này muốn ăn cái gì ăn bao nhiêu có thể tự mình làm tùy thích."

"Với cả không phải là anh nói sao? Mùa đông phương nam rất lạnh, nhà của thanh niên trí thức lại lớn vậy, trống trơn nữa, mùa đông khẳng định lạnh kinh khủng, hiện tại có bếp lò, đến lúc đó ở phía trên pha một bình trà nóng, bình thường để uống, có đốt than trong phòng cũng có thể ấm áp hơn một chút ... Anh không cảm thấy em an bài thực tốt sao?"

“Tốt lắm.” Hoắc Lãng cười nhẹ đáp lại, sau đó nói: “Vậy chờ lần sau đi vào trong huyện anh kiếm cho em một ít than tổ ong."

"Cũng được, nhưng không cần quá nhiều đâu. Thường thanh niên trí thức nấu cơm cũng có tích góp được một ít than củi.

Mặc dù than củi không dùng tốt như than tổ ong, cơ mà tóm lại có thể dùng được.

Một mặt là trong không gian cô kỳ thực có chuẩn bị tài nguyên "than". Cho nên để Hoắc Lãng kiếm về cho cô một chút than tổ ong yểm hộ, rồi lấy ra từng chút từng chút dùng là được.

Bàn tính của Tư Ninh Ninh đánh tanh tách trong lòng, nghĩ đến cực đẹp, nhịn không được cười hi hi thành tiếng.

Hoắc Lãng liếc mắt nhìn sang: "Có chuyện gì tốt? Sao cao hứng thế?"

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy mỗi chút, mỗi chút một, cuộc sống càng tốt lên lại an ổn, là chuyện đáng vui vẻ."

Hoắc Lãng không ngừng gật đầu: "Chính mình lao động, cơm no áo ấm."

"Tiểu nhân vật an cư lạc nghiệp cũng chỉ đơn giản như vậy."

"Anh đưa em đến cửa thôn được rồi? Em tự mình về được."

"Đưa anh về tận nhà thanh niên trí thức, vừa mới từ chỗ chú Hoành Binh cầm chìa khóa, anh mang em về phòng sườn bên kia."

“Cũng được.” Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu: “Tiện thể, kế hoạch ngày mai đi ra ngoài có gì thay đổi không? Em bị ném cái sọt nhỏ rồi, ngày mai mang cái sọt lớn này đi nha."

Tư Ninh Ninh quay lại phía sau bĩu môi.

Hoắc Lãng bình tĩnh liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: "Không cần đâu, ngày mai anh mang sọt lớn là được, sọt nhỏ đã đan cho em rồi."

Bình Luận (0)
Comment