Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Lợi Ích

Chương 339: Lợi Ích Chương 339: Lợi Ích

Editor: Hye Jin

Cố Hi Cùng sửng sốt một hồi, thu liễm ý cười, gãi gãi thành thật trả lời: "Vâng .... Hmmm nhà em thuộc dạng gia đình tương đối đặc thù, không đến mức nhưng là thường xuyên bị yêu cầu làm việc nặng, không thể đẩy được."

Tư Ninh Ninh gật đầu ý bảo hiểu rồi.

Câu nói của Cố Hi Cùng tương đối uyển chuyển, nói trắng ra phân phối công việc đều là vừa khổ vừa mệt, người khác không muốn làm.

Đã bị phân việc cực khổ còn không nói, còn vì gia đình có vấn đề mà chỉ có thể lấy được nửa công điểm thôi.

Cố Triều và Cố Dương đều là những chàng trai trẻ, họ mạnh mẽ và có thể kiên trì, hơn nữa ... rất có nhẫn nại.

Khả năng đây là hoàn cảnh chung trong bối cảnh niên đại này, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chấp nhận.

Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, đóng sổ sạch lại không xem nữa, kéo cái túi vải đen ra đếm tiền.

Đầu khỉ không biết chữ, cho nên không biết Tư Ninh Ninh có đọc hết không, chỉ theo bản năng hỏi một câu: "Cái này xem xong rồi."

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Không cần nhìn, thịt heo là 230 cân vậy dựa theo 230 cân mà tính, tôi để các anh giá 1 đồng 95 xu một cân, 230 cân chính là 448 đồng 5. Trạm phế phẩm có bàn tính sao? Gảy bàn tính tính một chút đi.

Đầu khỉ sững lại một lúc rồi vội vàng gật đầu, đứng dậy định lấy bàn tính nhưng lại bị Cố Hi Cùng giữ lại: "Đúng rồi."

Cố Hi Cùng cầm cuốn sổ cái trước đầu gối của Tư Ninh Ninh, lật đến trang kết thúc dòng chữ, chỉ vào dòng văn bản dưới cùng và nói: "Đây nè."

448 đồng lẻ 5.

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, không sai được.

Mặc dù trọng lượng của thịt lợn phải hơn 230 cân, nhưng cô tính theo 230 cân để tính, rồi thêm các hàng hóa khác.

Một cái túi lớn phần lớn là một hai xu, ít có tờ đại đoàn kết nào nên mất nửa tiếng cô mới đếm xong.

Cô không lấy hết tiền, chỉ lấy 450 tệ, còn lại một đống tiền nhỏ ước chừng 5 đến 6 đồng, đẩy đến trước mặt Đầu Khỉ.

Đầu Khỉ ngốc: "Làm gì? Cậu lần trước đến chúng ta đã nói là phân chia, trả lại tiền cho tôi làm gì?"

“Không phải cho không cậu. Cậu có phiếu ngoại hối không? Tìm cách lấy cho tôi hai phiếu, mặt khác tôi cần mua cái nồi cũ, tốt nhất là loại cũ."

Đầu Khỉ có chút xấu hổ khi thấy mình đã hiểu sai ý, một lúc lâu sau mới nghe thấy Tư Ninh Ninh có nhu cầu gì, nghiêm túc gật đầu: "Phiếu ngoại hối trong tay tôi có một phiếu, nếu cậu cần dùng thì đưa cậu dùng trước, còn về phiếu còn lại ... Khả năng chờ thêm một đoạn thời gian đi, tôi hỏi thăm tình hình xem thử có kiếm được hay không?"

“Dù sao cũng không gấp, lần sau quay lại tôi cũng phải đợi nửa tháng nữa.” Tư Ninh Ninh cầm lấy phiếu ngoại hối do Đầu Khỉ đưa cho, hỏi: “Cái này giá trên thị trường thế nào?"

""1 đồng 80 xu."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Tiền này cậu lấy 2 đồng đi, còn lại đủ để mua cái nồi không?"

Đầu khỉ sững sờ một hồi, không ngờ Tư Ninh Ninh hỏi giá phiếu ngoại hối để trả tiền cho hắn, lời đã nói rồi ngượng ngùng đẩy tới đẩy lui.

Đầu Khỉ đào lấy đủ 1 đồng 80 xu, ngẩng đầu định nói đủ thì Tư Ninh Ninh đã lên tiếng trước: "Anh cầm đi, nên lấy tiền thì lấy tiền, làm việc lưu loát gọn gàng một chút."

Là hợp tác với nhau, bất luận trước đó là "hợp tác" hay là "đồng bọn", thời điểm cần tiền thì lấy tiền, đến lúc cần xuất lực thì xuất lực, quan hệ thân thiết cũng cần duy trì về mặt lợi ích.

Chỉ có khi có lợi, và xác thực có lợi ích mới là cách để duy trì mối quan hệ một cách hoàn hảo nhất, và đó cũng là quy tắc chung trên thương trường.

Tư Ninh Ninh đã đề cập đến nó vài lần, Đầu Khỉ không tiện thoái thác liên tục, vì thế ngoan ngoãn từ túi tiền lấy ra thêm 20 xu, cuối cùng trước mặt Tư Ninh Ninh đếm tiền:

"Nồi tuy là không dễ kiếm song cũng không tốn nhiều tiền như vậy, cậu cũng không cần cái mới ... Người bình thường có ý tưởng bán nồi nhà mình thì cơ bản là có việc gấp cần dùng tiền, đều giảm giá mà bán! Tôi trước tiên lấy 1 đồng, quay đầu tìm cách mua một cái để cho cậu, nếu thiếu thì tôi lót trước."

Mấy năm trước luyện thép tư nhân bị ngưng, các sản phẩm sắt thép như nồi sắt, cuốc tăng đều có xu hướng tăng lên đáng kể.

Tuy không đắt nhưng đem so với những mặt hàng khác thì quả thực giá cả không hề rẻ và không dễ kiếm.

“Ừ.” Tư Ninh Ninh trong lòng biết điều này, trên mặt nhẹ gật đầu, một lúc sau hơi hơi nghiêng người về phía trước, vươn tay ấn lên tiền vào tay Đầu Khỉ: “Nếu như anh gặp ai bán thì để bọn họ ra giá, bao nhiêu cũng được không quá mức là được."

“Hả?” Đầu khỉ sững sờ, không hiểu ý tứ.

Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, sau đó thở dài bày tỏ quan điểm của bản thân: "Thời đại này kiếm tiền khó, mặc cả với người nghèo không phải là người có bản lĩnh, có năng lực thì đi kiếm tiền từ những kẻ có tiền đó mới gọi là bản lĩnh."

Giọng của Tư Ninh Ninh rơi xuống, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Tư Ninh Ninh ánh mắt mơ hồ Đầu Khỉ và Cố Hi Cùng đang ngơ ngác nhìn mình, cô hơi nhíu mày: "Biểu hiện của hai người là sao?"

Hai người đồng thời lắc đầu, Cố Hi Cùng lên tiếng: " Không có gì đâu, chính là cảm thấy tuy rằng chúng là làm việc không quang minh chính đại, mà anh Đông nói như vậy em cảm thấy loại buôn bán thế này cũng chẳng có gì. Ấn theo anh nói, cũng có thể so sánh với những người bình thường làm công việc đàng hoàng."

Đầu khỉ gật đầu, phụ họa: "Lời này tôi tán đồng."

“Không có gì sai cả, không trái với lương tâm thôi." Tư Ninh Ninh lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Cố Hi Cùng ngốc nghếch cười cười, vung tay lên, sảng khoái trả lời: "Hướng anh làm chuẩn!"

Tư Ninh Ninh bỗng nhiên nhớ ra, ngắn ngủi qua lại quên bén mất còn có chuyện chưa nói, cô lần nữa ngồi trở lại tấm đêm, vỗ vỗ nhẹ lớp bụi, mãi một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Hi Cùng: "Còn có chuyện quan trọng quên nói, chuyện này tương đối quan trọng cần cậu trở về thương lượng với hai anh trai của cậu."

Phảng phức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, Cố Hi Cùng hiếm khi không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu, thẳng sống lưng chờ đợi những lời nói tiếp theo của Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh đề cập đến công việc tạp công ở xưởng cao su, đơn giản phổ cập khoa học về công việc, cường điệu nói yêu cầu người thành thật, chịu làm, chịu khổ được, vừa mới dứt lời gương mặt ngây ngô non nớt Cố Hi Cùng, đôi mắt sắc bén biến thành ánh mắt lấp lánh.

“Thật sao?!” Cố Hi Cùng đột ngột đứng lên, suýt chút nữa kích động đến lộn mèo tại chỗ, may mà cuối cùng kìm nén lại được.

"Anh Đông à, có thật không? Thật không? Công việc ở xưởng cao su á?" Cố Hi Cùng cao hứng không thôi, y như đứa trẻ ngồi xổm trước mặt Tư Ninh Ninh lải nhải hỏi tới hỏi lui.

Không giống như sự phấn khích của Cố Hi Cùng, Đầu Khỉ thì kinh ngạc nhìn Tư Ninh Ninh.

Đầu Khỉ không lý giải được việc làm của Tư Ninh Ninh cho lắm, tuy chỉ là tạp công nhưng tiền lương đã đủ làm một gia đình thoát ly cảnh nghèo khó, vì cái gì Tư Ninh Ninh chộp lại vào trong tay rồi ngược lại còn chắp tay nhường cho người khác.

Dù không hiểu được bất quá điều đó không ảnh hưởng đến Đầu Khỉ tương đối hâm mộ Cố Hi Cùng.

Làm việc trong nhà máy quốc doanh, có người đưa tới bát sắt.

Đầu khỉ bất giác so sánh vừa rồi Tư Ninh Ninh đưa dư cho hắn tận 20 xu, chỉ một cái chớp mắt, Đầu Khỉ lắc đầu, thâm tâm thầm nói: Mày không thể nghĩ như vậy! Về sau mày phải thành thật kiên định mà làm việc, có cơ hội khác có thể thiếu mày được sao?

Nghĩ đến điều này, Đầu Khỉ ngay lập tức bừng lên sức sống nhiệt tình một cây.

Bên kia Tư Ninh Ninh không hề khoa trương, cô nói thẳng: "Trước mắt trong tay tôi có một cơ hội như vậy, kết quả cuối cùng có thể bắt được hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu."

Cố Hi Cùng gật đầu lia lịa: "Lúc về em sẽ nói với anh trai! Kia, kia có tin tức em làm sao tìm anh, anh Đông? Vẫn chờ nửa tháng sau sao?"

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu: "Cho nên cái này không cần phải gấp gáp, cậu trở về có rất nhiều thời gian thương lượng."

“Được ạ!” Cố Hi Cùng vội vàng gật đầu.

Thấy sự việc đã nói xong, Tư Ninh Ninh kéo cái sọt phía sau, một bên lấy ra toàn bộ sữa bột trong đó ra, Đầu Khỉ hỏi: "Lần này chỉ chừng này thôi sao?"

"Ừm, lần trước đầu heo kia phỏng chừng gây ra oanh động không nhỏ, cho nên khoảng thời gian mọi người tận khả năng điệu thấp một chút, đừng làm người khác chú ý."

Tư Ninh Ninh gật đầu, vác cái sọt đeo lên lưng: "Không còn gì khác, tôi về trước đây!"

“Anh Đông, trứng, lấy hột vịt muối về đi!" Cố Hi Cùng đứng dậy nở một nụ cười rạng rỡ, hàm răng đều tăm tắp, đứng trước mặt cô: “Đặc biệt ngon, thật sự không lừa anh."

Tư Ninh Ninh quay lại, nhìn thấy Cố Hi Cùng cầm một cái túi nặng, nặng trĩu, nếu trong đựng đầy trứng vịt muối thì số lượng chắc không dưới hai mươi cái.

Cũng không hề rẻ.

Nếu Cố gia làm cái này là cảm kích cô đưa đầu heo đến, Tư Ninh Ninh cảm thấy không cần, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cô giúp tiến cử công việc, dừng lại một chút, không nói cái gì, hơi hơi ngồi xổm hướng cái sọt phía sau sang hướng Cố Hi Cùng: "Cậu để vào bên trong đi, cẩn thận đừng để nát."

Cứ cầm đi.

Có qua có lại.

Loại tình huống này nếu là không thu, ngược lại làm cả đám người thành thật khó có thể an tâm.

“Vâng!” Cố Hi Cùng đáp lời, âm thanh sang sảng dứt khoát không ngừng vang lên: "Hột vịt muối này là chị dâu em với bà tư làm, lăn qua rượu rồi qua muối, để vài hôm rồi. Anh Đông à, anh trở về nấu một cái nếm thử trước nha, nếu thấy mặn quá thì tẩy bớt muối bên ngoài để nơi râm mát là được rồi.

"Tôi đã biết."

Bình Luận (0)
Comment