Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 338 - Chương 338: Thiếu Niên Trứng Vịt Muối

Chương 338: Thiếu Niên Trứng Vịt Muối Chương 338: Thiếu Niên Trứng Vịt Muối

Editor: Hye Jin

Con ngươi của Tư Ninh Ninh chớp động, yên lặng gật đầu.

Trước đây cô từng nói có cô có vợ còn sắp có con, đây là tìm cớ thôi, không ngờ Trương Nguyệt Mai ghi tạc trong lòng, hiện tại đơn độc nhắc đến trước mặt Phó Hồng Thư.

Nói như thế nào nhỉ?

Trong lòng cảm giác rất kỳ quái.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ mông lung, Phó Hồng Thư vỗ bàn nói tiếp: "Nhà máy cao su đang thiếu tạp công, cháu xem có nguyện ý hay không? Cháu là người thông minh, tạp công cũng là công tác chính thức, tiền công không nhiều một tháng cũng đến 14 đến 15 tệ, còn có các loại phiếu trợ cấp."

"Cái đứa nhỏ này rất vừa ý chú, chú chẳng gạt cháu làm gì? Theo điều kiện làm việc bình thường trong xưởng cao xu, tạp công một năm là có thể thăng cấp làm tiểu công, tiểu công tiền lương một tháng 18 đồng, làm ba năm có thể thăng lên đại công, đại công một tháng là con số này."

Phó Hồng Thư làm ra một động tác, một cái hai, một cái năm, chính là 25 tệ: "Đương nhiên đây là người bình thường. Cháu là người thông minh, nếu là cháu chú đánh giá không bao lâu là có thể thăng chức lên tiểu công, còn đại công gì đó xem khả năng học tập của cháu."

Chỉ cần vào được nhà máy quốc doanh, không quan trọng là đại công hay tiểu công chính là bát sắt được đảm bảo, bên ngoài bao nhiêu người muốn cầu cũng chẳng được. Chu Lợi Dân là một ví dụ điển hình.

Hơn nữa, những lời nói của Phó Hồng Thư lộ ra việc thưởng thức cô, sẽ quan tâm cô, Tư Ninh Ninh không phải nghe không hiểu, chỉ là thân phận của cô thật sự xấu hổ ...

Không phải thanh niên trí thức xuống nông thôn không được vào nhà xưởng công tác, ngược lại nếu là tự lực cánh sinh bằng chính bản lĩnh tìm được một cái công tác bắt sát đó là một sự kiện vinh quang, hơn nữa một tháng 14 đồng tiền lương ở niên đại này không tính là thấp.

Mức lương như vậy ở nông thôn có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

Tuy nhiên, dù biết rằng công việc trước mắt rất khó có được, Tư Ninh Ninh vẫn lắc đầu.

Cô là nam nhân vậy cũng được đi, vấn đề là cô không phải.

Mặc dù lắc đầu nhưng Tư Ninh Ninh cũng không từ chối triệt để, cô suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhìn Phó Hồng Thư, lại lần nữa mở miệng nói chuyện thì xưng hô có một chút thay đổi: "Chú, cháu hiểu lòng tốt của chú, công tác này cháu cũng thực động tâm, cơ mà công việc hiện tại cháu xác thực không rút tay ra được."

Công việc của các xí nghiệp quốc doanh ngày nay rất quý giá, nếu nói không muốn hoặc không hứng thú sẽ khiến người ta nghi ngờ, Tư Ninh Ninh nghĩ đến đó, giả vờ do dự nói:

"Nếu có thể, cháu muốn hỏi như vậy được không ạ? Chính là danh ngạch vẫn là cho cháu, cháu tìm thân thích em trai thế thân một thời gian, chờ bận bịu xong rồi thì cháu lại đổi lại."

Tư Ninh Ninh nói điều này, theo một nghĩa nào đó, nó tương tự như Chu Lợi Dân biến khéo thành vụng, nhưng khác biệt giữa hai người là chỗ Chu Lợi Dân và Phó Hồng Thư không có liên quan trực tiếp lợi ích, còn Tư Ninh Ninh và Phó Hồng Thư thì lại có.

Chắc chắn, như Tư Ninh Ninh mong đợi, Phó Hồng Thư cau mày thật chặt, thay vì ra lệnh trục xuất cô ấy như đã làm với Chu Lợi Dân thì lại nói:

"Không phải là không được, nhưng là, cháu trước tiên mang người lại đây cho chú xem, là người gian dối thủ đoạn thì tuyệt đối không được."

Khi lời nói rơi xuống, Phó Hồng Thư nghĩ thầm một lúc lâu, sau đó thở dài nói: "Đông Đông, cháu là người thông minh, đừng làm chú khó xử."

Tư Ninh Ninh trong lòng có tự tin, điềm đạm cười: "Yên tâm đi chú."

Cô không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của Phó Hồng Thư.

Cô dám nói ra điều này vì trong lòng cô đã có sẵn một ứng viên phù hợp, và cô có thể đảm bảo mọi phương diện phẩm chất của người đó.

Đảm đang thì bảo đảm, chuyện này sẽ phải gặp người rồi mới gõ định, không thể làm người đó cảm thấy công việc đến quá dễ dàng, xong việc không biết trân trọng.

Trong mắt Phó Hồng Thư, Tư Ninh Ninh là người làm việc thỏa đáng, Phó Hồng Thư không quá hoảng hốt, ha ha cười đáp ứng, sau khi coi tướng người đến rồi định, hết thảy không có vấn đề gì.

Sau khi ra khỏi nhà của Phó Hồng Thư, Tư Ninh Ninh tùy ý xoay chuyển, xem đồng hồ đã 10 giờ rồi, cất bước đến trạm phế phẩm là 10h30.

Lần này, thay vì lối vào chính, cô đi từ con đường nhỏ con hẻm phía sau bãi phế liệu.

Đứng trong con hẻm và đối diện với cánh cửa sau trạm phế liệu, Tư Ninh Ninh giơ tay gõ ba lần, hai dài một ngắn, đại khái 10-20 giây cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng, kéo ra ngoài, một người cạo trọc đầu thò ra.

“Tổ tông a!”

"..." Vừa mới gặp mặt đã bị gọi như vậy, Tư Ninh Ninh theo bản năng trốn đi, thiếu suýt chút nữa hai chân đã nhau té ngã, may mà Đầu Khỉ nhanh tay, duỗi tay kéo cô vào trạm phế phẩm.

Đầu khỉ đóng cửa sau "bang" một tiếng, rồi cẩn thận khóa chết, một tay lôi kéo Tư Ninh Ninh vào phòng trong, một bên lớn tiếng kêu tiếng lóng: "Lão Trình, cháu đói bụng rồi, ở phía sau có cơm? Ông xem tên nhóc mới tới kia có đói bụng không? Đói bụng thì sẵn hiện tại không vội chạy ra đây cùng nhau ăn đi."

“Được rồi, các người ăn cơm đi, lát nữa đi ra đổi ca." Bên ngoài ông Trình cười ha hả đáp lời.

Ngay khi Tư Ninh Ninh bước vào gian phòng mới quay lại hỏi: "Mới tới? Ai?"

“Còn có thể là ai……”

Đầu khỉ bẩm bẩm, còn chưa kịp nói xong, cánh cửa khép hờ của gian sau bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, ngay cả cô cũng bị người này đẩy mà bước vào trong hai bước, và lúc này cô cũng biết trong miệng Đầu Khỉ, tên nhóc mới tới kia là ai.

Là Cố Hi Cùng.

Khuôn mặt đẹp trai có chút trẻ trung của Cố Hi Cùng nở một nụ cười thật tươi, nhiệt tình hô: "Anh Đông."

Tư Ninh Ninh cái kiểu xưng hô này làm đơ ra, bình tĩnh trấn định lại: "Cậu sao đột nhiên chạy tới đây, chỉ một mình cậu à?"

Đầu Khỉ méo miệng bổ dao giải thích: “Không phải đột nhiên đâu ... đã ngồi xổm ở chỗ này nằm vùng chờ cậu năm sáu ngày rồi."

Cố Hi Cùng không biết hai từ "xấu hổ" viết như thế nào, vui tươi hớn hở cười cười: "Em nghe anh Đầu Khỉ nói là anh nữa tháng mới đến một hồi, mấy hôm nay em tính toán thời gian chạy lại đây kết quả không chờ được anh, cho nên mấy ngày này sáng sớm đề chờ chỗ này."

"Hahaha, anh Đầu Khỉ trong lòng đã không yên rồi. Thêm mấy ngày nay ở chỗ này, em cứ chạy lại đây, anh ấy chắc bị em làm cho phiền rồi."

Cố Hi Cùng thật thà, ngay thẳng và tính tình có chút ngây ngô, dù biết bị ghét bỏ cũng không sao, vẫn vui vẻ đi theo sau Đầu Khỉ cứ một tiếng anh, hai tiếng anh.

Với cái tính khí năng nổ và nhiệt tình của mình, Đầu Khỉ chống đỡ không được, không dỗ để đuổi người đi được đành tiếp nhận.

Đầu khỉ cười khổ, muốn khóc cũng không ra nước mặt: "Anh cũng chẳng dám ghét bỏ em a, em ấy, buổi trưa lúc anh ngủ thì ít tìm anh nói chuyện đi, để anh yên ổn ngủ trưa một giấc anh liền cảm tạ trời đất rồi."

Tư Ninh Ninh xem tương tác giữa hai người, bất giác cong mắt cười nhẹ, một lúc sau mới vỗ tay nhắc nhở: "Được rồi, trước tiên hãy nói chuyện chính sự đi."

Đầu Khỉ và Cố Hi Cùng cuối cùng cùng đứng đắn lên.

Có lẽ là bởi vì cái gian phòng này giờ đã trở thành nơi tụ tập của các phân đội chợ đen, rõ ràng là đã được dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà ban đầu đầy bụi đã được quét sạch, báo chí lộn xộn đã được vứt bỏ, trên mặt đất còn nhiều thêm mấy cái rơm rạ bện thành đệm ngồi, để thành hình tròn y như một cuộc họp.

Ngoài ra, dưới bức tường đối diện với lỗ thông hơi, còn nhiều ra một tấm ván gỗ hợp lại với tủ đầu giường, là để phòng ngừa vạn nhất.

Đầu khỉ kéo tấm nệm dưới đáy giường ra, bảo Tư Ninh Ninh và Cố Hi Cùng hỗ trợ cầm giúp, hắn dịch chuyển cái tủ đầu giường, từ bên dưới nhấc ra một vài viên gạch, từ bên trong lấy ra một cái túi đen phình phình.

“Tất cả đều ở đây!” Đầu khỉ ném túi vải đi, cuối cùng đưa cho Tư Ninh Ninh.

Cố Hi Cùng phối hợp đưa sổ sách sang cho Tư Ninh Ninh xem.

Tư Ninh Ninh một tay cầm túi tiền, tay kia cầm sổ sách, quét mắt nhìn cảnh tượng buồn cười trước mặt.

Một lúc sau cô mở sổ sách ra, trong lúc này Đầu Khỉ và Cố Hi Cùng ở bên cạnh vừa tán gẫu vừa giải thích:

"Con heo đó giết thịt, cả huyết cả nội tạng tới tận 230 cân, béo thật đấy."

"Đúng vậy, đội sản xuất của em cuối năm giao heo, một cái đầu heo có 160 cân, đội sản xuất cách vách nuôi heo 180 cân đã được công xã cường điệu khen ngợi bao nhiêu lần."

Cố Hi Cùng hai mắt tỏa sáng hỏi: "Anh Đông, anh nuôi con lợn này như thế nào thế? Tối hôm đó anh trai không cho em đi theo, em nghe anh A Triều nói, heo đực bị thiến mới càng béo hơn, có thật không?"

Tư Ninh Ninh vành tai kích động, nghe được, nhưng cô lựa chọn lọc bỏ không đáp lời, bởi vậy chuyên chú xem sổ sách không trả lời.

Không nhận được câu trả lời, Cố Hi Cùng cũng không giận, lải nhải giống như đang tự nói chuyện với chính mình.

"Mấy ngày nay đội ngũ sản xuất của bọn em quá bận, anh em với anh A Triều bị người ta nhìn chằm chằm không dằn ra được thời gian. Lúc em đến đây anh em còn đưa em trứng vịt muối, nói là cảm ơn anh Đông, cảm ơn thịt heo của anh .... Trứng vịt muối là chị dâu với bà tu em làm, không lừa anh đâu, ăn ngon lắm."

Tư Ninh Ninh đang xem sổ sách dừng lại động tác, sau đó quay lại nhìn Cố Hi Cùng, thấy Cố Hi Cùng đang cười đến nhe răng, trên mặt không giấu được sự hứng thú trứng vịt muối.

Thấy cô nhìn sang, Cố Hi Cùng vô thức thẳng lưng nhấn mạnh: "Thật sự, em không lừa anh đâu!"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, không nói trứng vịt muối như thế nào, mà là hỏi một chuyện khác: "Hai anh trai của cậu làm việc ở chợ đen, ngày thường còn cần làm việc ở đội sản xuất sao?"

Bình Luận (0)
Comment