Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh son môi màu nude, cánh môi còn chưa lên tiếng thì bên trong Trương Nguyệt Mai mở tung cửa ra, đồng thời hướng cô chớp chớp mắt vài cái nói:
"Đông Đông đến rồi à! Sao cái đứa nhỏ này cứ vác cái sọt lớn đến làm gì? Lần trước không phải nói với cháu rồi sao, nhà cháu có mỗi mảnh đất trồng rau nhỏ, mẹ cháu trồng rau cũng không dễ dàng gì rồi, lưu trữ nhà mình ăn là được rồi, đừng lần nào cũng mang lên đây cho cậu mợ."
Trương Nguyệt Mai bình tĩnh đưa mắt nhìn thoáng qua trong phòng, Tư Ninh Ninh lập tức hiểu ra chuyện gì xảy ra, thân thiết nói: "Mợ, đồ ăn trong nhà đủ ăn rồi bằng không nào có phần mà mang đến cho cậu mợ."
"Cái đứa nhỏ này mau vào trong đi!"
Tư Ninh Ninh nhanh chóng đáp lại, Trương Nguyệt Mai cho cô một cái nhìn hài lòng khen ngợi, mỉm cười đẩy cửa ra, xoay người đi về phía trước: "Cháu đến sớm vậy chắc còn chưa ăn sáng đúng không? Vừa lúc trong nhà vừa mới chuẩn bị ăn sáng, cậu của cháu a đang nói chuyện với người ta, chúng ta mặc kệ hắn, đi lại đây với mợ vào phòng bếp ăn đi."
“Vâng.” Tư Ninh Ninh đáp lại rồi đóng cửa lại.
Vác cái sọt cùng Trương Nguyệt Mai đi qua phòng khách nhỏ đến nhà bếp, Tư Ninh Ninh bình tĩnh nâng mắt liếc nhìn Phó Hồng Thư đang ngồi cùng bàn quay lưng về phía cô, còn người ngồi đối diện Phó Hồng Thư hóa ra là một gương mặt quen thuộc.
"Đông Đông, để đồ đạc ở đây trước đi."
Không đợi Tư Ninh Ninh nhìn thêm, giọng nói của Trương Nguyệt Mai đã từ phòng bếp vang lên, bước chân chậm rãi của Tư Ninh Ninh lại nhấc lên, vừa đặt sọt xuống khỏi vai, cô nhanh chóng bước tới: "Tới rồi mợ."
Vốn dĩ nghĩ rằng "ăn gì đó" của Trương Nguyệt Mai là một lời khách sáo che dấu lý do thoái thác mà thôi. Nào ngờ ngay sau khi Tư Ninh Ninh đặt sọt xuống, thì đụng phải cái chén Trương Nguyệt Mai đưa sang.
Là cháo, rất đặc.
Hẳn là vớt ở đáy nồi.
Thấy Tư Ninh Ninh chỉ nhìn chằm chằm cái chén mà không có ý định cầm, Trương Nguyệt Mai lại đưa cái chén về phía trước, vẻ mặt tươi cười nhìn cô như nhìn hậu bối trong nhà: "Cũng không có gì khác trong nhà, mau nhận ăn đi."
“Vâng … Cảm ơn mợ. ” Tư Ninh Ninh khô khốc trả lời, cầm lấy bát “ục ục” uống cạn.
Thật ra, trên đường đến đây cô đã ăn rồi, nhất thời không tìm được lý do để từ chối, bên ngoài vẫn có người nên việc từ chối có thể bị người khác phát hiện ra manh mối.
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh nhớ tới 20 cân thịt heo trong cái sọt.
Tuy là việc nào ra việc đó, 20 cân thịt là hứa hẹn cùng thù lao cho Phó Hồng Thư đã cho cô mượn một gian phòng. Chính là thời đại này thịt heo không dễ kiếm, đặc biệt thịt heo có chất lượng tốt như vậy.
Tư Ninh Ninh cảm thấy cứ như vậy mà ăn một bát cháo nấu bằng gạo, đặc sệt của nhà họ Phó cũng không tính là gì.
Chỉ nghĩ đến đây, nửa chén cháo đã ăn hết, nửa chén còn lại hơi đặc, không hớp được, thấy thế Trương Nguyệt Mai bật cười lấy đến đôi đũa, cũng đúng lúc này phòng khách nhỏ ở đằng kia vang lên tiếng nói hạ lệnh đuổi khách của Phó Hồng Thư:
"Đồng chí Chu Lợi Dân, tôi thông cảm với cảnh ngộ của anh, chuyện này không có biện pháp. Vị trí này vốn dĩ là dằng ra cho anh, anh hiện tại muốn nhường lại cho người khác, nếu tôi mà đồng ý, phân xưởng những cái đồng chí lớn nhỏ biết thì nghĩ gì về Phó Hồng Thư tôi."
"Được rồi, chuyện này không có ý nghĩa gì nói nữa, anh về đi."
"Này chủ nhiệm Phó, chủ nhiệm Phó hãy cho tôi thêm một cơ hội, một cơ hội nữa thôi..."
Có lẽ biết Chu Lợi Dân khó chơi, Phó Hồng Thư căn bản không có hắn có cơ hội dây dưa, nói xong thì đứng dậy luôn, không mang Chu Lợi Dân đuổi theo, Phó Hồng Thư bước vào phòng "bang" một tiếng đóng cửa lại.
Trương Nguyệt Mai từ trong bếp đi ra đúng lúc để khuyên nhủ Chu Lợi Dân vài câu, nhưng Chu Lợi Dân mặt ủ mày ê sờ sờ cái mũi. cho dù không cam lòng cũng không có biện pháp, chỉ có thể vác theo hai cái bao mà rời đi.
Gần như ngay lúc đóng cửa lại, cửa phòng mở ra một kẽ hở, Phó Hồng Thư thò đầu ra: "Đi rồi à bà?"
“Đi rồi!”
Phó Hồng Thư bước nhanh đến phòng khách: "Mau, để Đông Đông qua đây ngồi nói chuyện! "
Tư Ninh Ninh không chần chừ thêm, nghe thấy động tĩnh, cô đặt cái chén ở kệ bếp mang cái sọt đi ra ngoài.
Trương Nguyệt Mai hiểu ý, nhanh chóng khóa cửa lại, người vẫn ghé sát cửa thời thời khắc khắc nghe động tĩnh bên ngoài.
"Chú à, lần này cảm ơn chú, bên kia cháu đã dọn dẹp sạch sẽ, đây là chìa khóa." Tư Ninh Ninh lấy chìa khóa ra, đẩy cho Phó Hồng Thư ở trước mặt.
“Tốt, tốt.” Phó Hồng Thư lại gật đầu lia lịa, phấn khích xoa xoa tay một lúc rồi ngơ ngác nhìn cái sọt sau lưng của Tư Ninh Ninh.
Ánh mắt kia cực kỳ nóng bảo, nói tham lam thì không đến nổi, song cái ánh mắt kia vô cùng rõ ràng.
Tư Ninh Ninh không có thói quen làm hỏng hứng thú đam mê của người khác, trực tiếp vén tấm vải đen ở miệng cái sọt, xách từng dải thịt heo trắng bóng ra tới.
Hai mươi cân thịt heo là hai mươi miếng, bày biện ở trên bàn.
Tư Ninh Ninh lắc cái sọt trống: "Chú, sấn lúc cháu còn ở chú bảo thím lại đây lấy cân cân lại đi."
"Cái này còn cân cái gì? Chắc không sai được!" Phó Hồng Thư xua tay, thập phần chắc chắn.
Nói giỡn à, đây chính là thịt heo!
Nếu Tư Ninh Ninh có ý định bội ước không cần đến là được, còn cần giả trọng lượng làm cái gì.
Hơn nữa thịt heo quý hiếm như vậy, cho dù có thiếu cân cũng không thành vấn đề, hắn vẫn là kiếm lời, đúng không?
Phó Hồng Thư nhìn chằm chằm vào miếng thịt heo trên bàn, các loại thịt nướng rồi thịt ướp xuất hiện trong đầu, nước miếng tham lam suýt chút nữa trào ra khỏi miệng, khi định thần lại thì phát hiện Tư Ninh Ninh đã vác cái sọt chuẩn bị để đi.
Phó Hồng Thư lặng lẽ lau lau nước miếng, đứng dậy kéo Tư Ninh Ninh ấn ngồi trên ghế, phảng phất trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cau màu nói: "Đông Đông, cháu đừng nóng nảy, chú có chuyện này muốn nói với cháu."
Tư Ninh Ninh khẽ gật đầu, ra hiệu đang chăm chú lắng nghe.
"Vừa rồi người nọ không biết cháu có ấn tượng gì hay không. Là lần đầu tiên cháu đến chỗ này gặp đấy. Hắn lúc đó mang con trai đến đây tìm chú, cháu hẳn đã thấy qua một lần rồi."
Tư Ninh Ninh "ừm" một tiếng, gật gật đầu.
Chu Lợi Dân, Tư Ninh Ninh là biết đến.
Ngoài việc gặp Phó Hồng Thư một lần, trong vụ việc trước đó Mạc Bắc bị Ngô Dũng làm bị thương, Tư Ninh Ninh cũng đã gặp Chu Lợi Dân một lần, bởi vậy cô biết Chu Lợi Dân là đội trưởng đội sản xuất của đại đội Chu Cường.
Thấy Tư Ninh Ninh đối với Chu Lợi Dân vẫn còn ấn tượng, Phó Hồng Thư thở dài nói tiếp: "Lần đó đưa con trai đến đây, hắn mang con trai lại đây, là muốn cầu một công việc trong xưởng cao su, chú vốn dĩ không đồng ý, hắn miệt mài đi theo chú một tháng, không còn phương pháp gì nên phải đồng ý, cho con hắn một phần công việc tạp công."
Tư Ninh Ninh nhàn nhạt nói: "Cái này không phải khá tốt sao? Tạp công thì tạp công cho dù kém với công nhân kỹ thuật, tốt xấu cũng là công tác đứng đắn."
Phó Hồng Thư xua tay, vẻ mặt khó mà diễn tả hết được: "Chính là đạo lý này, vấn đề này là người này mới làm 1 tháng liền chạy tới nói trong nhà gặp chuyện, nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, muốn đem công tác chuyển trao tay cho người khác, cầu chú đồng ý."
"Chuyện này làm sao mà làm vậy được? Cho dù hắn muốn đem công tác bán ra hắn trực tiếp qua tay người khác chú cũng chẳng nói cái gì, mà hắn chạy tới hỏi chú, chú làm sao có thể đồng ý được?"
Phó Hồng Thư vỗ vỗ vào đầu gối: "Chuyển nhượng công tác, danh ngạch tuy rằng so ra kém giao dịch ác liệt ở chợ đen nhưng cũng chẳng phải chuyện gì quang minh chính đại, cũng chỉ thấy người chuyển nhượng cho người nhà, chưa thấy qua ai muốn đem công tác bán cho người ngoài, còn chạy tới hỏi chủ nhiệm đứng đầu có được hay không?"
Phó Hồng Thư lắc đầu, thấm thía mà than thở: "Cùng hầu tinh không dễ ở chung, mà cùng với người quá mức thành thật cũng không thể ở chung, cộc lốc ngây ngốc thọc gậy bánh xe, đến lúc đó muốn cứu cũng không có biện pháp cứu."
Không phải hắn không hiểu được hoàn cảnh của Chu Lợi Dân, mà là Phó Hồng Thư không thể giúp đỡ người khác mà tổn thất ích lợi của bản thân.
Trên đời này ai mà không khổ?
Chu Lợi Dân có con có gia đình cần nuôi dưỡng, Phó Hồng Thư hắn không phải cũng y như vậy.
...
Sau khi nghe Phó Hồng Thư nói, Tư Ninh Ninh cũng bị thao tác của Chu Lợi Dân làm cho cạn lời rồi.
Tư Ninh Ninh trầm mặt hỏi Phó Hồng Thư: "Chú, ý của chú là sao?"
Phó Hồng Thư đuổi Chu Lợi Dân đi, giữ cô lại còn nói nhiều lời vậy ...
Tổng không thể là muốn cô đến xưởng cao su thế cái chỗ trống danh ngạch tạp công kia chứ?
Phải nói rằng suy đoán của Tư Ninh Ninh là quá chuẩn xác, Phó Hồng Thư đúng là suy nghĩ như vậy.
Muốn hỏi lý do là gì thì đó là cảm nhận trực giác mà Tư Ninh Ninh vài lần tiếp xúc với Phó Hồng Thư suy đoán ra được. Tư Ninh Ninh trong mắt Phó Hồng Thư, không chỉ thông minh, đầu óc xoay chuyển mau, biết đối nhân xử thế, còn thành thật, quan trọng nhất là giữ chữ tín.
Một câu tóm tắt chính là người có thể thế chỗ.
Phó Hồng Thư thực thưởng thức Tư Ninh Ninh vì thế không hề giấu giếm, gõ nhẹ vào cái mặt bàn đi vào chủ đề chính: "Chú không biết cháu kiếm được chợ đen cụ thể bao nhiêu, phàm đã dám mạo hiểm vậy khẳng định bên trong kiếm được không ít, vấn đề là ..."
Phó Hồng Thư cằm hướng về phía Trương Nguyệt Mai ở cửa: "Chú nghe mợ cháu nói cháu đã kết hôn? Vợ cũng đã mang thai, cháu tuổi còn nhỏ khả năng không hiểu, cuộc đời này còn dài, có vợ rồi không phải là chuyện cả nhà ăn no là đủ, muốn phát triển lâu dài, phải đặt an toàn lên trên hết thảy."