Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Chuẩn Bị Lên Thị Trấn

Chương 336: Chuẩn Bị Lên Thị Trấn Chương 336: Chuẩn Bị Lên Thị Trấn

Editor: Hye Jin

Bán cho người nhà……

Lý Lăng Nguyên và những người khác ngẩn ngơ một lúc, rồi ánh mắt của họ rơi vào Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc, Tống Thư Hãn ba người.

Tư Ninh Ninh chỉ là đang góp ý, không phải đề xướng việc ép mua ép bán, vì thể nhanh chóng đứng ra giải thích: "Cung tiêu xã thu trứng bán trứng đều thống nhất bốn xu một quả, ai muốn mua trứng gà ăn thì mua, không muốn thì không mua, cụ thể xem tình huống chính mình."

Nói rồi, Tư Ninh Ninh xấu hổ gãi gãi đầu: "Tớ hiện tại từ bỏ, tớ lưu lại cho chính mình ăn, đủ rồi."

Thanh niên trí thức thức nuôi được sáu con gà, bởi vì Ngô Dũng rời đi cho nên phần gà Ngô Dũng do Tư Ninh Ninh ra tiền bao trọn gói, nói cách khác trứng gà thu được, Tư Ninh Ninh hai phần, nhiều hơn mọi người một phần, không tính toán bán đi, cho nên đủ ăn.

Và đây là lời ở bên ngoài nói thế thôi, bỏ qua trứng gà ở thanh niên trí thức, trong không gian cô còn một con gà mái đẻ đều nữa kìa!

Sau khi ấp được một lượt, lứa gà thứ hai cũng gần đến lúc đẻ trứng.

Mọi người lý giải được, cho nên ánh mắt dừng ở trên người Mạc Bắc và Tống Thư Hãn.

Tư Ninh Ninh ở một bên nhìn, cảm thấy mình miệng quá rộng rồi.

Rõ ràng chỉ là kiến nghị đâu thể nào cường ngạnh ép buộc mua bán, không được rồi.

Tư Ninh Ninh đang do dự ở đây thì Mạc Bắc đã hồi đáp: "Tớ muốn."

Tống Thư Hãn suy tư một chút, đẩy kính cười duyên: "Tớ cũng muốn đi."

Họ cũng không biết nấu ăn, nếu có trứng gà không tồi, về sau mỗi ngày lúc nấu nước thì thả trứng vào luộc, vừa nhanh vừa tiện lợi còn dinh dưỡng.

Khi lời đã nói ra, cứ như vậy đã định.

Từ Thục Hoa đặt một ngọn đèn dầu bên cạnh bàn, Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt cùng nhau mang một cái bình gốm đựng trứng lại, đếm kĩ cộng cả trứng gà vừa ăn hồi nãy là 42 quả trứng.

Dựa theo đầu người mỗi người là 6 quả trứng, Tư Ninh Ninh hai phần thì là 12 quả, mọi người cầm phần trứng của mình sau đó mới tiến hành "bán".

Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt, Tổng Tiểu Vân và Lý Lăng Nguyên, mỗi người có sáu quả trứng, cộng lại là 24 quả, Mạc Bắc và Tống Thư Hãn mỗi người mua lại mười hai quả trứng.

Tổng cộng 96 xu, chia đều đầu người mỗi người cũng chỉ được 24 xu mà thôi.

24 xu không nhiều tiền lắm nhưng đừng có xem thường, giống lương thực phụ khoai lang đỏ, khoai tây linh tinh, có thể ở chỗ xã viên mua về một túi, ăn no được vài ngày, nếu cứ như vậy có thể kiên trì càng lâu.

Khi Mạc Bắc và những người khác quay trở vào phòng mang chậu sang lấy trứng gà, Tư Ninh Ninh lấy cái sọt trên đầu giường lấy phần trứng của chính mình, rồi cùng Từ Thục Hoa đi múc nước rửa mặt.

Vấn đề của thanh niên trí thức đã đâu vào đó rồi, ngày mai cô đi lên thị trấn mục tiêu rõ ràng, một là trả chìa khóa và tính toán tiền thịt heo, rồi thu thập chút đồ đạc linh tinh giao cho Đầu Khỉ bán qua tay là được.

Đã làm một vụ làm ăn lớn, tiền trong tay đủ dùng rồi, cô không tính mạo hiểm lấy thêm nhiều vật tư ra bán.

Mặc dù bây giờ mọi thứ không phải do chính tay cô bán ra, nhưng mà bây giờ cô cùng Đầu Khỉ, Cố Dương cả đám cột nhau lại ngồi chung trên một chiếc thuyền, nói cách khác, bất luận là cô hay là đám người Cố Dương bị theo dõi, thì bước kế tiếp hợp tác phát triển không còn là chuyện tốt nữa.

Cho nên tốt hơn hết là làm việc cẩn thận.

Buổi tối đợi mọi người ngủ say cô lật người vào trong không gian.

Điều đầu tiên cần làm là giải quyết vấn đề cho mấy con vật trong không gian ăn uống, theo sau là chuẩn bị 20 cân thịt heo đã đáp ứng với Phó Hồng Thư trước đó.

Bận rộn đâu đó rồi cô thu gom toàn bộ sữa bột đã đóng vào túi trước đó chưa kịp tiêu thụ, tạm thời là hàng hóa để dành ngày mai mang bán.

Bàn tính là thế này, nhưng nhìn 20 hay 30 gói sữa bột trên bàn cà phê, Tư Ninh Ninh cân thử, đánh giá bỏ vào sọt tre không thể để đủ được.

So với những hàng hóa trước đó mấy cái này không đủ ý tứ.

Sau khi suy nghĩ xong, Tư Ninh Ninh đi vào bếp lấy một con dao làm bếp và một cái nồi, đi ra ngoài ruộng rau cắt một đám rau.

Cũng không phải là thứ có giá trị gì, coi như món quà mà tặng người ta, bất quá lúc trước có thể đem sọt chứa đầy, cũng coi như là trong lòng có chút an ủi.

Tư Ninh Ninh nghỉ, vừa nghĩ vừa cắt được một bồn rau lớn, Tư Ninh Ninh đặt cái chậu bên cạnh bàn cà phê trong phòng khách, dự bị ngày mai đem đi thị trấn.

Một vòng bận rộn coi như đã ổn, rửa tay định ra khỏi không gian bỗng nhiên cô nhớ đến một sự kiện, cô nện bước chân đi đến chỗ đống vật tư.

Một hồi tìm kiếm cô tìm được bếp lò cùng than nướng BBQ, rồi than tổ ong đóng gói trong cái rương, Tư Ninh Ninh dẫn đầu mở cái rương chỗ bếp lò, mò mẫm một hồi mới xé ra được một cái bếp lò ra.

Lúc mới mua, trên mạng có bán nhiều loại bếp lò bằng thiếc, là loại bếp có lỗ tròn ở giữa từ trên xuống dưới, là nơi nhóm lửa, trừ bỏ cái lỗ thủng bên ngoài, nếu bản thân bếp lò chỉ có tác dụng nấu nước thì quá không thực dụng trong thực tế.

Mục đích mua bếp của Tư Ninh Ninh không chỉ giới hạn ở việc đun nước sôi, mà còn để tránh trường hợp một ngày nào đó không tìm được nguồn khí đốt, chiếc bếp có thể đảm nhận công việc nấu nướng.

Lại nói về một khía cạnh khác, dùng bếp lò bằng thiết đun nước thì nhiệt độ chung quanh bếp tiếp xúc với nồi đun là gần 100 ° , hơi không lưu ý là sẽ bị phỏng, mà cho dù không phỏng thì bếp quá nóng, cô cảm thấy quá mức nguy hiểm, nên lúc trước khi mua bếp cô bỏ hết những loại đó, chọn một loại bếp lò mộc mạc cổ xưa.

Nhìn từ bên ngoài, đây cũng là kiểu bếp có lỗ tròn ở giữa đi từ trên xuống dưới, nhưng là loại ở trên kèm thêm một cái giá nồi kiểu dáng cái ấm nước.

Nhìn tổng thể cái lò như hình tròn, tay cầm làm bằng sắt dày, chỗ để đồ được trang trí bằng gỗ, vì thùng làm bằng xi măng, hai đầu tay cầm bằng sắt được cắm sâu vào trong xi măng để cố định.

Tư Ninh Ninh lấy cái bếp lò ra khỏi đống đồ, quá nặng, tầm 15 cân trở lên.

Chất lượng tổng thể của bếp lò khá tốt, vì được làm bằng xi măng, có lẽ để ổn định nên một lớp sắt được dát trên lớp xi măng bên ngoài.

Muốn nói thì thật ra khảm lá sắt cũng không có gì, trung gian cũng có lớp xi măng dày cách đâu, cũng không đến mức quá nóng, trọng điểm là lá sắt kia trên mặt còn phun một tầng sơn, loại sơn này quá tươi sáng lóa mắt, liếc mắt một cái là biết không phải đồ vật của thập niên 70 rồi.

Tư Ninh Ninh hơi chút ê răng, bực bội lắc lư vài vòng, cuối cùng đi vào phòng bếp lấy một con dao làm bếp, dùng lưng dao gõ gõ lên thân bếp lò, mới phát hiện là lớp sơn có thể gõ rớt ra được.

Nếu không có lớp sơn che lấp, tiện đà lộ ra cái lớp tấm sắt màu bạc không bị oxy hóa, nói thẳng ra là lớp màu bạc.

Muốn sử dụng bếp này thì không được để lại lớp sơn màu lam trên bề mặt hơn nữa bếp lò còn quá mới tinh lấy ra cũng không thích hợp.

Đồng tử của Tư Ninh Ninh đung đưa, bộ não nhỏ bé quay cuồng nhanh chóng, và đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu, cô quay lại phòng bếp cất con dao rồi mang cái bùi nhùi để rửa xoong nồi và cái rìu sang đây.

Mặt sau của rìu đầu bò được dùng để xử lý lớp sơn bên ngoài, cái bùi nhùi dùng để xoa xoa cọ cọ, tuy lớp sơn không phải tẩy một chút là ra được, cơ mà dùng như này xác thực so với việc dùng dao phay thì nhanh hơn không ít.

Xử lý tầm 40 phút, lòng bàn tay dùng sức quá nhiều nên khi buông đồ vật thì hai tay đỏ bừng một mảnh, trên người túa mồ hôi.

Mà bận rộn một hồi không chỉ đem lớp sơn màu lam bên ngoài tẩy đi còn làm kim loại xung quanh lồi lõm, hoàn mỹ ngụy trang thành cái bếp lò cũ.

Lúc này, Tư Ninh Ninh cũng lười dọn dẹp, thả đại miếng bùi nhùi cùng rìu tùy ý ở bên cạnh đống vật tư, vác bếp đến bàn cà phê trong đại sảnh biệt thự, ngày mai chuẩn bị xuất phát đi thị trấn, thuận tay đem về nhà thanh niên trí thức.

Sau khi hạ quyết tâm, Tư Ninh Ninh nhanh chóng đi tắm rồi ra khỏi không gian cẩn thận nằm xuống nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau khoảng 7, 8 giờ sáng, Tư Ninh Ninh đi theo mọi người dậy sớm, qua loa rửa mặt, rửa mặt xong thì trước mặt mọi người cõng cái sọt tre thiệt to xuất phát đi thị trấn.

Có lẽ là do thường xuyên đến thị trấn, đường đi đã quá quen thuộc rồi nên con đường cần đi bộ 2 tiếng đồng hồ, cô nữa đường vào không gian thu dọn đồ đạc cũng dùng chưa đến một tiếng rưỡi.

Lúc này mới chín giờ sáng, Tư Ninh Ninh cảm thấy còn quá sớm để đến gặp Đầu Khỉ, nên trước tiên đi đến khu dân cư phía sau trạm y tế thị trấn, đi tìm Phó Hồng Thư nói chuyện chìa khóa trước đã.

Thật không may, lần này đi ngõ nhỏ gặp vài người, Tư Ninh Ninh không tìm được cơ hội chuyển thịt lợn vào cái sọt phía sau, nguyên bản còn có chút lo lắng, cũng may sau khi vào hành lang thì không có ai nữa.

Nương hàng lang vắng Tư Ninh Ninh chuyển thịt heo vào sọt sau, vội vàng dùng mảnh vải che dấu đồ bên trong cái sọt rồi mới lên lầu gõ cửa nhà họ Phó.

Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên trên hàng lang, tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên trong phòng, sau đó là giọng nói của Trương Nguyệt Mai truyền đến: "Tới tới, ai nha?"

Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa gỗ với lớp da láng cũ kỹ bị bong ra từ từ mở ra, Tư Ninh Ninh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Trương Nguyệt Mai.

Bình Luận (0)
Comment