Editor: Hye Jin
Sau khi Triệu Hoành Binh rời đi, Hoắc Lãng quay đầu lại nói với Tư Ninh Ninh: "Chú Hoành Binh với chú Tam Đức giống nhau, là người nhà, không cần câu nệ không tự nhiên."
Tư Ninh Ninh do dự rồi gật đầu: "Em vẫn cần một chút thời gian để làm quen."
“Ừ.” Hoắc Lãng gật gật đầu, bảo Tư Ninh Ninh ngồi nghỉ ngơi đi, chuồng thỏ hắn làm là được rồi.
Nhưng nói đến Cố Tam Đức, Hoắc Lãng lại nói thêm vài câu: "Mùa sơn trà sắp đến rồi, em có muốn đi xem không? Thuận tiện ghé thăm chú Tam Đức."
Đây là lần thứ hai Tư Ninh Ninh nghe Hoắc Lãng nói về sơn trà, lần đầu tiên là vào đầu tháng mười, và lần này là cuối tháng mười.
Hoa sơn trà nở không liên tục, thời gian nở rơi vào khoảng đầu tháng 10, đến tháng 3 năm sau mới tiếp tục, hiện giờ đã nửa tháng 10, hoa sơn trà trên núi nở rộ số lượng hẳn không ít.
Điều đó có nghĩa là, lại một bữa thịnh yến ngắm cảnh đẹp của núi rừng.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được ạ, nhưng mà phải thương lượng thời gian nào đi mới được."
Hoắc Lãng ném khúc gỗ vừa cưa sang một bên, quay đầu lại tò mò liếc nhìn Tư Ninh Ninh: "Chuyện này có cái gì yêu cầu thương lượng, trực tiếp đi là được rồi."
"Anh đi sang người ta không chiêu đãi anh sao? Tuy ăn cơm xong mình đưa lại phiếu gạo cơ mà dù sao nhà người ta cũng cần chuẩn bị nữa? Đi tay không thì làm sao được?"
Tư Ninh Ninh liếc Hoắc Lăng một cái, tựa hồ biết Hoắc Lãng định nói gì, không cho Hoắc Lăng có cơ hội nói tiếp, lập tức chặn họng: "Cũng đâu cần chuẩn bị những thứ quý giá đâu, hai ngày tới vào núi ..."
"Em lần trước trên mặt đất thấy có thông rơi xuống, đến lúc đó xem có thể tìm cái khác không, nếu không lấy một ít về chúng ta tự mình gia công, làm chút đồ vật dùng hằng ngày, đồ vật là một phần tâm ý, chưa chắc kém so với mua."
Tư Ninh Ninh đối với mình tốt, đối với người khác cũng không bao giờ keo kiệt, Hoắc Lãng biết trong lòng em ấy đã có chủ kiến không nói thêm nữa, vừa làm việc vừa hạ giọng dặn dò một câu:
"Vậy thì dựa theo lời em nói làm là được, đến lúc đó thiếu cái gì, có cái gì muốn làm em nói với anh, anh tới làm."
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng một hờn dỗi: "Không anh làm chẳng lẽ em làm, anh nghĩ thật đẹp!"
Hoắc Lãng bật cười lắc đầu.
Thời tiết cuối tháng 10 đã chuyển lạnh, trời tối sớm hơn thường ngày một ít.
Tư Ninh Ninh đi theo bên cạnh Hoắc Lãng giúp đóng đinh hai cái chuồng lại với nhau, cô đứng dậy chuẩn bị tạm biệt rời đi: "Sáng mai em lại đến, ngày kia chúng ta lên núi đi."
Hoắc Lãng dừng động tác hỏi: "Có chuyện khác làm à?"
“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, thẳng thắn nói: “ Ngày mai em đi thị trấn mua vài thứ đồ nhỏ.”
"Anh hôm qua đi thị trấn sao không bảo anh mang về cho em? Đi thật xa mất công đi một chuyến."
Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, đôi mắt cong thành nếp gấp nhỏ: "Có đồ vật anh mua được, có đồ vật không nhờ anh được đâu."
Nghe em ấy nói như vậy, Hoắc Lãng đái khái ý thức được điểm gì đó, không đợi mở miệng cô gái nhỏ của hắn đã chặn miệng, cứ như sợ hắn đi theo vậy, vội xua xua tay: "Em trở về nha, muộn quá về không được tốt lắm .... Ngày mai anh tự mình nấu cơm, đừng làm chắp vá. Hòa Cốc và Sớm Mầm còn phải lớn đấy."
Giọng nói nhỏ dần, cô gái nhỏ hai bím tóc tung tăng chạy ra khỏi sân.
Hoắc Lãng lau mồ hôi, nhìn theo bóng lưng Tư Ninh Ninh nhảy nhót chạy xa xa, bất giác mỉm cười: "Được, nghe em!"
Lại nói nữa, tại sao Tư Ninh Ninh lại một hai tự mình chạy vào trấn không cho Hoắc Lãng đi cùng?
Chính là cô đi thị trấn đâu đơn giản là "buôn bán" đồ vật đơn giản như vậy.
Mục đích của chuyến đi này là gặp Đầu Khỉ, rồi gặp Phó Hồng Thư để trả lại chìa khóa phòng vào lời hứa hẹn đợt trước.
Sự kiện kia, thương lương là mượn phòng chỉ một tháng, hiện lại còn mười hôm nữa là đến hẹn, còn về thịt heo đã hứa thì càng dễ.
Trong không gian cô mang đến tận 5 cái đầu heo đã làm thịt, vừa ăn vừa bán chỉ mới tiêu hao hết một đầu heo, còn dư lại không ít xương sườn đủ kiểu.
Trừ những cái đó ra còn tận bốn cái đầu heo, cho nên hai mươi cân thịt heo tính là cái gì đâu.
Điều duy nhất khiến Tư Ninh Ninh lo lắng chính là chỗ Đầu Khỉ, số lượng giao dịch đợt này quá lớn.
Còn nữa, trước đã nói nửa tháng sang một lần, bởi vì sự kiện Ngô Dũng kéo thêm một đống rắc rối, Tư Ninh Ninh quên hẳn chuyện này luôn, lúc này mới nhớ ra thời gian ước định đã muộn nửa tuần.
Tư Ninh Ninh lo lắng sự Đầu Khỉ bên kia có chuyện muốn nói.
Suốt quãng đường trở lại nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh lấy đồ chỗ giá phơi bên ngoài phòng, ngồi ở mép giường gấp đồ.
Tưởng Nguyệt lúc này mới ngồi ở bên cạnh gọi: "Tư Ninh Ninh!"
Tưởng Nguyệt gọi tên một tiếng xong rồi không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.
“Làm sao vậy?” Tư Ninh Ninh bớt thời giờ quay sang Tưởng Nguyệt, thật mau tiếp tục gấp quần áo: "Có chuyện gì thì cậu nói đi."
Tưởng Nguyệt là kiểu người không có chuyện sẽ không thế này, ngày thường mọi người nói chuyện, cậu ấy góp vui từ xa đã la lên rồi, một khi gần sát bên cạnh người là có chuyện muốn lặng lẽ nói, Tư Ninh Ninh biết cậu ấy có việc.
Tưởng Nguyệt ngượng ngùng, xoắn xít mãi một hồi mới thử thăm dò mở miệng: "Tớ xem cậu gần đây lăn lộn khá là vội?"
Trong lời nói này có cái gì đó, Tư Ninh Ninh phát giác ra có ý gì đó không đúng, động tác gấp quần áo ngừng lại, cô nhìn thẳng vào mắt Tưởng Nguyệt, nghiêm túc: "Hai chúng ta là bạn bè?"
Tưởng Nguyệt ngẩn người, sao cậu ấy lại hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, chính là cái này không ảnh hưởng đến tốc độ trả lời câu hỏi: "Đương nhiên là đúng rồi."
"Nếu là bạn bè cậu hẳn phải rõ ràng một cái đạo lý."
“A?” Tưởng Nguyệt ngốc ngồi đơ người ra.
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, cảm thấy câu nói "bảo trì khoảng cách" quá tổn thương người, cho nên đành thở dài: "Tớ biết cậu là tốt với tớ, nhưng có một số việc chỉ hiểu không thể diễn đạt được bằng lời, cậu ý thức được là tốt, một hai nói ra sẽ khiến hai chúng ta trở nên xa lạ."
Tư Ninh Ninh biết Tưởng Nguyệt định nói gì, đơn giản là chuyện mấy hôm nay cô qua lại với Hoắc Lãng khá thân thiết.
Tuy rằng rõ ràng biết rõ ý tốt của Tưởng Nguyệt, vấn đề là cô không phải là trẻ con, dựa theo tuổi tác chân thật còn lớn hơn toàn bộ thanh niên trí thức 2-3 tuổi, cho nên năng lực phân biệt tốt xấu cô có.
Còn nữa, Tư Ninh Ninh cảm thấy những vấn đề tình cảm thuộc về cá nhân riêng tư, trừ khi chính chủ chủ động lên tiếng nhờ giúp đỡ, chứ không bất cứ ai nhúng tay đều không thích hợp, điểm này là đối với cô hay mọi người đều như thế.
Tư Ninh Ninh từ tận trong đáy lòng, ranh giới riêng tư rất mạnh, cô không thích người khác nhúng tay vào chuyện riêng tư của cô.
Tưởng Nguyệt nghe được ý tứ trong lời nói của Tư Ninh Ninh, biết đây là cậu ấy nhắc nhở cũng như là cảnh cáo, đúng là xấu hổ cơ mà cô lựa chọn bình tĩnh tiếp nhận: "Vậy tớ đây sẽ không nói, cậu có chừng mực hơn bất cứ ai, tớ tin tưởng cậu sẽ không lựa chọn sai lầm."
Lúng túng chỉ là chuyện nhất thời, kỳ thật cũng không có vấn đề gì, ngược lại tinh tế nghĩ kỹ, cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tư Ninh Ninh ở chung tương đối tốt.
Thẳng thắn có cái gì nói cái đó, không đến mức bởi vì đối phương nói câu gì đó không thoải mái rồi để trong lòng, dẫn đến ở chung sinh ra khoảng cách, đó mới là khó chịu nhất.
“Ừ.” Tư Ninh Ninh cười rạng rỡ, vỗ vỗ vai Tưởng Nguyệt, quần áo đã gấp đẩy vào trong giường: "Cậu dọn dẹp một chút chuẩn bị ăn cơm đi, vừa trở về tớ nghe Thục Hoa nói buổi tối chiên trứng gà, mỗi người một quả."
"Oa! Thật hay giả đấy! Phong phú vậy?"
Tưởng Nguyệt ngay lập tức bị món trứng rán làm cho phân tâm, bắt đầu trở lại dáng vẻ ngốc nghếch ăn to nói lớn thường ngày.
Tư Ninh Ninh cười cười giải thích: "Bởi vì gần đây ăn uống quá tiết kiệm, suy xét đến sức khỏe của mọi người cho nên xa xỉ một lần, với cả trứng gà đánh giá đã khá nhiều rồi, thương lượng vài hôm nữa mọi người được nghỉ mang trứng đi Cung tiêu xã bán, đến lúc đó đổi chút tiền giấy trợ cấp sinh hoạt của mọi người, bù đắp thiếu hụt sinh hoạt hổm giờ."
“Ý kiến này hay thật, tớ ủng hộ!” Tưởng Nguyệt tìm thấy hộp cơm, cầm trong tay đưa hai tay lên, mãi một lúc quay sang nháy mắt với Tư Ninh Ninh: "Đến lúc đó dựa theo kế hoạch của cậu, đại sư tài chính."
“Cậu được rồi đó!" Tư Ninh Ninh liếc mắt Tưởng Nguyệt một cái.
Nói xong bọn họ chạy đến nhà chính, những người khác nghe thấy nội dung đoạn đối thoại của hai người nhịn không được cắm vài câu trêu chọc Tư Ninh Ninh, chỉ khoảng thời gian ngắn thanh niên trí thức cãi cọ ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Sau bữa tối, như Tư Ninh Ninh mong đợi, mọi người đều thảo luận về chủ đề bán trứng lấy tiền, đặc biệt là sau khi biết Tư Ninh Ninh sẽ đến thị trấn vào ngày hôm sau. Cho nên mọi người có ý ủy thác cô mang đi bán.
Tư Ninh Ninh lặng lẽ giơ tay lên: "Tớ có kiến nghị."
“Kiến nghị gì?" Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh xua tay: "Trước tiên các cậu cần xác nhận có phải mọi người đều muốn bán hay không đã, chờ xác định đã rồi nói."
Cả nhóm đã không để Tư Ninh Ninh chờ đợi, câu trả lời của mọi người là: "Muốn!!"
Lý Lăng Nguyên cười khổ: "Không muốn bán cũng không được! Không nghĩ biện pháp trợ cấp thêm nhu yếu phẩm hằng ngày một chút, dựa vào chút đồ ăn lặc lưng quần cũng không thể tiếp tục lâu dài được."
Tư Ninh Ninh gật đầu đưa ánh mắt chuyển biến sang những người khác, thấy mọi người ánh mặt thật kiên định, cô ho nhẹ mở miệng trình bày suy nghĩ của mình:
"Nơi nào cũng đều có người giàu người nghèo, lời này cũng không có gì không tiện mở miệng, dù sao trứng gà chỗ nào cũng là bán, không bằng hỏi người nhà trước? Nếu người nhà có nhu cầu thì xem giá cả thế nào, cũng đỡ phải xách đi một vòng thật xa."