Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 334 - Chương 334: Chấp Nhận Khiêu Chiến

Chương 334: Chấp Nhận Khiêu Chiến Chương 334: Chấp Nhận Khiêu Chiến

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nắm chặt bao gạo, ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Nguyên một cái, thành công hù người bỏ chạy. Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt đứng ở bậc thang cúi người nhỏ giọng: "Em đây nhận lấy, nhà em gửi ít phiếu em không có đường mua sắm, cầm cũng vô dụng, hôm nào em đưa cho anh, anh mua giúp em."

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng đung đưa, còn chưa kịp mở miệng đã bị cô gái nhỏ quát hù dọa: "Không được cự tuyệt!"

"Em là đưa cho anh nhờ anh mua giúp em, không phải bảo cho anh ... em biết anh có đường mua."

Vì đặc thù công việc, Hoắc Lãng có cách mua sắm đồ vật, vừa nhanh, càng là con đường chính quy.

Thật ra, Tư Ninh Ninh không thiếu thứ gì, nhưng hiện tại cùng Hoắc Lãng ở bên nhau, như vậy ý nghĩa về sau mối quan hệ càng thêm chặt chẽ, vì không để anh ấy nhìn ra manh mối, đồ vật dùng trên tay trực tiếp hoặc gián tiếp phải có đường xuất hiện.

Nói cách khác, cô cần để Hoắc Lãng biết đồ vật từ đâu xuất hiện, không phải từ không khí biến ra.

Hoắc Lãng gật đầu: "Được rồi!"

Tư Ninh Ninh nở nụ cười hài lòng: "Được rồi, hôm nay khá muộn, về đi anh!"

Hoắc Lãng liếc nhìn Tống Thư Hãn và những nam thanh niên trí thức đi qua phía sau mình, không hề dịch bước chân.

Tư Ninh Ninh khó hiểu: "Sao vậy? Còn chuyện gì nữa?"

Hoắc Lãng không trả lời: "Em không có cái gì muốn nói với anh?"

"Hửm ..." Tư Ninh Ninh mờ mịt, gật đầu hồi tưởng một lát, đưa tay gõ cái trán: "Ây da, thiếu chút nữa thì em quên mất!"

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Hoắc Lăng đột nhiên sáng quắt lên, rất mong chờ những lời tiếp theo của Tư Ninh Ninh.

Lại nghe Tư Ninh Ninh hạ giọng nói: "Đồng chí Yến nhờ em chuyển lời với anh, cô ấy ngại nói với anh, cô ấy đã đính hôn, người là chính mình chọn .... Chờ người nọ cuối năm chuyển nghề trở về tỉnh Đông Bắc thì làm hỉ sự."

"Cô ấy nói rằng chuyện này ở nhà đã xảy ra không ít tranh cãi, sợ giáp mặt nói với anh bị anh mắng, cho nên nhờ em chuyển lời."

Hoắc Lãng nhăn mày, chớp mắt giãn ra, ép giọng khiến giọng nói càng trầm thấp: "Chỉ vậy thôi sao? Em không còn chuyện khác muốn nói với anh?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, mím môi do dự một lúc rồi bối rối hỏi : "Chuyện của đồng chí Yến, anh không có ý tưởng gì sao?"

"Không có."

Hoắc Lãng trả lời rất thẳng thắn: "Người nhà cũng chỉ là người đứng xem, chúng ta chỉ có thể dẫn đường, không thể đưa ra quyết định được cho em ấy, về sau cuộc sống tốt xấu phải dựa vào chính mình."

Lời này không phải không có đạo lý.

Hoắc Lãng đã bày tỏ rõ ý tứ rồi, Tư Ninh Ninh cũng không nói nhiều, bình tĩnh trấn an: "Mọi việc luôn luôn có nhiều mặt, do chính mình lựa chọn, cho dù cha mẹ không hài lòng, kết quả cuối cùng cũng không nhất định là xấu. Hơn nữa em thấy, quân nhân vẫn tương đối đáng tin cậy."

"Lại lặp lại một lần."

“Hả?” Dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị gián đoạn, thành công làm Tư Ninh Ninh có chút mông lung: "Nói cái gì?"

"Nói những gì em vừa nói."

Tư Ninh Ninh hồi tưởng một chút, nữa giận nữa tức đẩy Hoắc Lãng ra: ".... Có tật xấu!"

Giọng nói rơi xuống, cô xoay người trở vào nhà.

Hoắc Lãng thấp giọng cười cười, xoay người về nhà.

Khi đi ngang qua nhà của thanh niên trí thức, Hoắc Lãng va chạm với Mạc Bắc đang đứng thẳng người ở nơi đó. Bước chân Hoắc Lãng chậm lại, giương mắt nhìn Mạc Bắc.

Băng gạc trên trán Mạc Bắc đã được gỡ ra, ngay cả đường chỉ khâu bên trong cũng đã được cắt ra rồi, không lưu lại vết sẹo quá rõ ràng. Bởi vì vị trí vết thương đặc thù, dẫn đến chỗ chân mày sắc xuất hiện cái lỗ thủng, giống như lông mày bị gãy.

Hoắc Lãng cảm thấy là một người đàn ông, trên người có ba năm vết sẹo là chuyện rất bình thường, suy xét đến vết sẹo chỗ lông mày của Mạc Bắc là do cứu Tư Ninh Ninh, hắn không khỏi xem cho kỹ.

Ngoại hình và tầm vóc của Mạc Bắc không tệ, đừng nói là người bình thường, cho dù là quân nhân, bùng nổ sức mạnh nội tại cũng có thể biểu hiện thực xuất sắt.

Chỉ vì còn trẻ và chưa trải qua biến cố lớn nào nên Mạc Bắc nhìn nhiều phần tuổi trẻ khí thịnh, nói trắng ra là một thanh niên mới lớn chưa trải sự đời.

Nhưng nhìn hiện tại, từ cái hành động dũng cảm cứu người, lúc này nhìn lại Mạc Bắc, Hoắc Lãng thực rõ ràng cảm giác được khí chất tuổi trẻ nóng nảy trên người Mạc Bắc đã tiêu tán đi không ít, nhiều hơn vài phần thành thục nội liễm, cùng với ...

Hoắc Lãng nhìn Mạc Bắc, lại vô tình nhìn đến ánh mắt lãnh đạm của Mạc Bắc, Hoắc Lãng ngạc nhiên rồi đạm nhiên cười cười.

Ngoài sự thành thục nội liễm như cha Mạc Bắc, càng di truyền cái gương mặt chó dữ hộ đồ ăn, hung ác sắc bén.

Gạt những cảm xúc cá nhân sang một bên, có lẽ Mạc Bắc đã thực sự trưởng thành.

Về vấn đề yêu thích Tư Ninh Ninh, đối mặt với Mạc Bắc, Hoắc Lãng cảm thấy có phần có lỗi, bởi vì trước đó Mạc Bắc từng hỏi hắn, mà ngay lúc đó hắn trả lời thế nào?

Hắn lúc đó coi Tư Ninh Ninh như đứa nhỏ, còn nói vĩnh viễn không có khả năng ...

Có lẽ khi đối chất sẽ đuối lý, nhưng thế sự khó liệu, nếu đã phát triển đến nước này, hơn nữa đã cùng Tư Ninh Ninh xác nhận mối quan hệ, như vậy Hoắc Lãng chỉ có thể thản nhiên đối mặt, không phải bởi vì chút đuối lý này mà đẩy cô nương mình vừa ý cho người khác.

Còn Mạc Bắc nghĩ hắn như thế nào, hoặc là địch ý với hắn lại hoặc là nói, Mạc Bắc thích Tư Ninh Ninh, muốn tuyên chiến hay là thế nào đó, Hoắc Lãng đều cảm thấy điều đó không quan trọng, cũng không có sợ hãi.

Mặc dù không thích người khác mơ tưởng đến Tư Ninh Ninh, nhưng Hoắc Lãng trong lòng rõ ràng, cô gái của hắn phẩm hạnh tốt, ngoại hình xinh đẹp có người theo đuổi là thực bình thường.

Hoắc Lãng luôn sẵn sàng đón nhận khiêu chiến của những kẻ ái mộ, hắn có tin tưởng, cô nương hắn yêu thích vĩnh viễn sẽ là của hắn.

Sau một lần gặp gỡ ánh mắt, dưới ánh mắt sắc lạnh của Mạc Bắc, Hoắc Lăng mỉm cười gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước đi ngang qua Mạc Bắc.

Một đoạn thời gian dài sau đó, ngoài việc tiếp xúc thân mật với Hoắc Lãng dày đặc hơn trước, Tư Ninh Ninh ở nhà thanh niên trí thức phảng phất trở lại như cũ.

Đó là cuộc sống bình thường ngày ba bữa cơm, cuộc sống bình thường, thỉnh thoảng làm một số vật dụng thủ công để dùng.

Tỷ như, từ chỗ gỗ thừa lúc làm bàn học ở lớp học xóa mù chữ làm thành mấy cái lót ly. Tỷ như ở sau nhà thanh niên trí thức nhặt mấy cái khúc tre đưa cho Hoắc Lãng, nhờ Hoắc Lãng trang trí đơn giản, khắc thành một cái hình hoa, có mùa hoa gì thì sẽ cắm hoa đó, không tốn tiền mua những đồ vật nhỏ linh tinh.

Trong khoảng thời gian đó, có một chuyện đáng giá là mấy con thỏ Hoắc Lãng bắt về, thanh niên trí thức nuôi nấng ba tháng, trong đó có hai con thỏ mẹ đã mang thai.

Muốn hỏi Tư Ninh Ninh làm sao mà biết được, bởi vì con thỏ cái bụng hơi hơi phiếm hồng đã phồng phồng lên, thấy được rõ ràng bằng mắt thường.

Trước đây Hoắc Lãng từng nói sẽ làm một cái chuồng thỏ lớn hơn rồi gửi đến nhà thanh niên trí thức, trung gian bởi vì một đống việc lớn nhỏ trì hoãn, thỏ con sắp sinh ra, sự tình kéo không được, phải tranh thủ thời gian trước khi lớp xóa mù chữ chính thức bắt đầu, liên tiếp mấy ngày Hoắc Lãng bị Tư Ninh Ninh kéo lên núi.

Chặt tre có độ dày thích hợp và thu thập mấy cái gỗ mục rắn chắc.

Một lứa thỏ thường sinh được nhiều hơn tám con, lấy 8 con thỏ làm chuẩn, hai con thỏ thì cũng đến tận 16 con, cái này vẫn dựa trên thực tế là hai con thỏ cái còn lại chưa có con.

Dù có tính toán thế nào thì cũng tránh không được việc thỏ càng ngày càng nhiều, mà một khi thỏ nhiều lên thì cái chuồng ban đầu không chứa nổi, còn bởi vì hình tròn nên nhiều cái chuồng không thể xếp chồng lên nhau mà để lan ra, cho dù căn nhà thanh niên trí thức rộng thì năm rộng tháng dài có vẻ khá chen chúc.

Tư Ninh Ninh đã thương lượng với Hoắc Lãng, tính toán dùng gỗ và tre đan lại thành chuồng thỏ dạng hình chữ nhật.

Sau đó ở bên dưới là dùng lướt sắt hoặc là dùng sọt tre đan thành khung lưới để phân lọt xuống bên dưới, bên dưới thiết kế dạng ngăn kéo, như vậy cái chuồng thỏ không riêng việc có thể chồng lên nhau tiết kiệm diện tích, ngày thường dọn dẹp xử lý cũng thuận tiện hơn.

Triệu Hoành Binh lén tìm Hoắc Lãng, đại khái biết rõ về mối quan hệ giữa Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh, ông ấy không nhiều lời nữa.

Còn về chuyện hai người thỉnh thoảng cùng nhau lên núi, Triệu Hoành Binh kỳ thật không biết, chỉ mấy lần đi ngang qua Trần gia, thấy chất đồng đồ vật linh tinh, thông qua dò hỏi thì hiểu được đại khái.

Hôm nay, xuống đất đi ngang qua sân nhà họ Trần, thấy Tư Ninh Ninh và Hoắc Lăng đang bận rộn trong sân, Triệu Hoành Binh cầm cuốc lau mồ hôi trên trán, đứng ngoài sân hét lớn lên: "Làm chuồng thỏ à?"

Tư Ninh Ninh nghe thấy tiếng của Triệu Hoành Binh, có chút xấu hổ đứng lên và nói: "Đúng vậy, đội trưởng!"

Hoắc Lãng đã từng để cập qua với Tư Ninh Ninh, Triệu Hoành Binh biết về mối quan hệ của họ, cơ mà đây là lần đầu tiên sau khi xác lập quan hệ cô bị người ta bắt gặp ở đơn độc cùng Hoắc Lãng bên nhau.

Không biết là bị ảnh hưởng bởi thời đại này hay như thế nào, tổng cô cảm thấy không được tự nhiên.

Hoắc Lãng bình tĩnh gọi "chú" một tiếng, rồi vùi đầu đo kích cỡ của gỗ.

Triệu Hoành Binh gật đầu cười ha hả: "Này những thân cây này xử lý khá phiền toái chú nhớ hình như chỗ nhà nữ thanh niên trí thức trong gian phòng không dùng có không ít tấm ván gỗ, có cái đã bị mục rồi, cũng không làm được cái gì khác. Lát nữa A Lãng đi chỗ chú lấy chìa khóa, những cái ván gỗ đó tận dụng được thì tận dụng, vừa lúc đằng ra căn phòng, đặt chuồng thỏ ở đó luôn, chứ để thỏ ở nhà chính quá nghẹn cho thanh niên trí thức rồi."

“Vâng chú, trễ chút cháu đến."

Bình Luận (0)
Comment