Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 333 - Chương 333: Tình Cảm Anh Em

Chương 333: Tình Cảm Anh Em Chương 333: Tình Cảm Anh Em

Chương 333: T

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng thấy Yến Văn Xu vẫn giống như trước kia thích làm nhũng, nghiêm túc banh mặt cũng phải nhu hòa lại: "Nếu em đã quyết định rồi thì anh không làm khó em, chỉ là trước khi em đi vào huyện thì anh còn có chuyện muốn nói với em."

Hoắc Lãng hơi quay đầu lại khẽ liếc nhìn về phía cổng sân nhà Triệu Hoành Binh, cô gái nhỏ vừa rồi còn lén lút cẩn thận đứng ở cổng nhìn xung quanh giống như nhận được tin, một sợi tóc cũng không lòi ra ngoài.

Hoắc Lãng cười bất lực thở dài, thu hồi tầm mắt đi tới gần hơn người Yến Văn Xu hạ thấp giọng: "Chị dâu nói muốn gặp em, có lời muốn nói."

Đôi mắt Yến Văn Xu nheo lại nghi ngờ, một lúc sau cô bị lời nói trêu ghẹo nghịch ngợm của Hoắc Lãng làm cho khiếp sợ đến trừng lớn đôi mắt.

Yến Văn Xu ngẩng đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt không thể nào tin tưởng được.

Cái này là anh trai cô từ nhỏ mặt lạnh như quan tài đây sao, vậy mà có cái mặt trêu chọc người này á ??!

Lại nghe anh Hoắc Lãng nhắc đến Tư Ninh Ninh, Yến Văn Xu theo mắt Hoắc Lãng nhìn ra trước cửa, không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Được, lúc nào cũng được."

“Vậy em không vội thì đợi thêm một lát, chờ em cơm nước xong, đến lúc đó anh đưa hai người gặp nhau."

Yến Văn Xu gật đầu, nhoẻn miệng cười: "Vâng!"

Chính sự nói xong, Hoắc Lãng từ trong túi sờ sờ móc ra một cuộn tiền giấy, Yến Văn Xu xua tay từ chối: "Anh, em từ trong nhà mang theo tiền, mấy ngày nay ăn cơm không phải ở nhà ăn thì chính là ăn ở xã viên, tiền giấy phiếu gạo không tiêu, trên người còn có không ít, anh không cần cho em."

"Cho em thì em cầm đi, không dùng được thì tiết kiệm về sau làm của hồi môn."

Hoắc Lãng lập tức nhét tiền giấy vào trong tay Yến Văn Xu, một lúc sau dặn dò: "Ở nhà xã viên phải để lại phiếu gạo, người ta không dễ dàng gì, chúng ta có điều kiện không thể chiếm tiện nghi của nhà người ta."

Sau khi nói xong, Hoắc Lãng dừng lại, lại thở dài một hơi, xoa đầu Yến Văn Xu hệt như hồi còn nhỏ: "Em lớn rồi, cách cư xử giữa người với người cần phải học thêm."

Đôi mắt Yến Văn Xu đỏ hoe: “Anh ơi, em biết rồi, những lời này ba mẹ em lải nhải mãi, em đã sớm nhớ kỹ rồi."

Khi còn nhỏ, cô sống ở nhà ngoại, trong đại viện anh họ, chị họ, em họ có rất nhiều, thực ra Yến Văn Xu là con gái một.

Cha mẹ cô bận rộn, từ nhỏ cô đã một mình ở nhà, Yến Văn Xu cảm thấy mình thật cô đơn, từ đó tính cách tự bế, tự kỷ không thích nói chuyện, đến khi sinh hoạt ở bên ngoài mấy năm, cùng anh chị em ở nhà ngoại ầm ĩ hồi lâu tính cách mới từ từ thay đổi.

Đối với Yến Văn Xu, anh chị em họ ở nhà ngoại chẳng khác nào anh em ruột, máu mủ tình thâm, mà bởi vì lớn lên, ai nấy tiếp thu sứ mệnh đường ai nấy đi không có cách nào ở bên nhau.

Tiếc nuối chính là, hiện tại thời gian ngắn ngủi gặp nhau cũng phải kết thúc, tương lai có thể một thời gian dài không thể gặp nhau.

Có thể là một năm, có thể là ba năm, càng có thể lâu hơn ...

Yến Văn Xu xoa mặt, để hòa hảo không khí, cố gắng cười: "Bây giờ nhà có thể yên tâm rồi, không cần lo anh không tìm được vợ."

Hoắc Lãng "ừm" một tiếng, sau đó lui ra ngoài vẫy tay với Yến Văn Xu: "Vào đi thôi, một lát nữa anh tới đón em."

"Vâng!"

Yến Văn Xu "vâng" một tiếng, chờ Hoắc Lãng đi rồi, cô dụi mắt, vỗ vỗ mặt xoay người vào phòng.

Bên kia, trong con hẻm nhỏ, Tư Ninh Ninh lon ton chạy tới sau lưng Hoắc Lãng: "Vừa rồi anh nói cái gì thế? Sao đột nhiên hạ giọng? Em không thể nào nghe thấy được luôn í!"

"Không nói cái gì, anh chỉ nói với em ấy, chị dâu của em có chuyện nói với em, trước khi lên huyện dành ra chút thời gian."

Tư Ninh Ninh nghe đến giậm chân, duỗi tay oán hận tác động vật lý lên eo Hoắc Lãng một cái: "Cái gì mà chị dâu với không chị dâu, nào có thể ăn nói như vậy?! Người ta nghĩ em như thế nào chứ?"

"Vốn là vậy mà, anh là ăn ngay nói thật, không nói dối, em sợ cái gì?"

Ngõ nhỏ không ai, Hoắc Lãng nhân cơ hội nắm cái tay phiền phức của Tư Ninh Ninh: "Hơn nữa không nói như thế thì nói như thế nào? Nói là thanh niên trí thức họ Tư kia tìm em? Em ấy không chịu gặp thì làm sao bây giờ? Em nói như vậy có phải hay không?”

"Vậy anh cũng không được nói như vậy. Đây là chuyện giữa hai chúng ta. Bát tự còn chưa có trao đổi đâu mà ồn ào đến cả thế giới đều biết?"

"Được rồi, lời đã nói rồi không thể rút lại được nữa ..."

Còn chưa nói xong đã bị Tư Ninh Ninh cau mày, không thể nói hết câu, đành buông tay thỏa hiệp, nhận sai dỗ dành: "Được, được, được rồi, anh lần sau không nói như vậy nữa được không? Đi thôi ở đây nắng gắt, nắng quá."

Hoắc Lãng nửa khuyên nửa hống nắm tay mang Tư Ninh Ninh rời đi, không nghĩ đến chân trước họ vừa rời đi, sau lưng chỗ cuối hẻm thò ra một cái đầu.

Trần Liên Mễ lau mồ hôi trên mặt, miệng lẩm bẩm: "Này chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Một đồng chí Yến đã đến sao lại còn nhấc quan hệ đến thanh niên trí thức Tư?"

Một giờ chiều, Hoắc Lãng đúng giờ đến đón Yến Văn Xu, đương nhiên là còn có Tư Ninh Ninh đi cùng.

Ngay khi họ rời khỏi sân nhà họ Triệu, Trần Liên Mễ túm lấy Triệu Hoành Binh keo kéo vào trong phòng chính, đầu còn nhòi ra ngoài đánh giá: "Hoành Binh, ông nói xem có chuyện gì vậy nhỉ? A Lãng không phải nhìn trúng đồng chí Yến rồi sao? Sao lại nhấc lên quan hệ cùng với thanh niên trí thức Tư nữa?"

"Trời, trời, coi coi bà há mồm nói chuyện kìa, lời này nói thế nào vậy? Cái gì kêu là nhấc lên quan hệ với thanh niên trí thức Tư?

"Tôi cái gì cũng không nói nha! Không phải tôi không phải lo lắng A Lãng phạm sai lầm hay sao?"

Trần Liên Mễ vẫn còn nhớ kỹ đấy!

Thời gian trước còn đẩy đẩy, Tư Ninh Ninh là con dâu mà bà chọn, liền tính bởi vì Triệu Hoành Binh phản đối, Tư Ninh Ninh không thể làm con dâu nhà bọn họ, kia cũng không diệt được hảo cảm của Tư Ninh Ninh trong lòng bà.

Kết quả là, Trần Liên Mễ chậc chậc, vò mái tóc ngắn, lời nói không tránh được thiên hướng Tư Ninh Ninh vài phần: "Nói nữa đồng chí Yến kia là người thế nào hai ngày qua chúng ta tiếp xúc ít, không hiểu, nhưng thanh niên trí thức Tư là một cô gái tốt, cô gái tốt không được bị khi dễ!"

Thông thường nghe mấy cái thị phi bát quái muốn mệt, Triệu Hoành Binh phiền nhất là Trần Liên Mễ để tâm vào những thứ vụn vặt.

Tránh khỏi Trần Liên Mễ, Triệu Hoành Binh cau mày, mặt đen nhăn lại nghiêm túc cùng không kiên nhẫn: "Được rồi, chuyện này bà đừng có mà đi khắp nơi nói này nói nọ, chờ bọn họ tiễn người đi rồi tôi tìm A Lãng nói chuyện một chút là được rồi."

"Cái này ông nói sớm thì không phải xong rồi sao? Tôi cũng chẳng phải lo lắng cái này cái kia."

“Được rồi cái bà vợ này!” Triệu Hoành Binh đội mũ rơm lên, cầm cuốc bước ra ngoài: "Lão tử xuống đất!"

"Này vội vàng như vậy làm gì? Ấm nước cũng không mang theo? Buổi chiều không ai đi đưa nước cho ông đâu!"

Hai vợ chồng bên này lôi kéo. Bên kia, Tư Ninh Ninh đã đạt được thỏa thuận với Yến Văn Xu, cả hai đều ghi lại địa chỉ chỗ ở của nhau, ước định thường xuyên thư từ qua lại.

Tư Ninh Ninh vẫy tay tạm biệt Yến Văn Xu, sau đó lon ton trở về, khi đi qua Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh dừng lại bước chân: "Em nói xong rồi, anh đi đi!"

Vừa rồi vì bí mật giữa các cô gái cho nên Tư Ninh Ninh yêu cầu Hoắc Lãng đi theo phía sau giữ khoảng cách với họ, hiện tại “cuộc nói chuyện bí mật" đã kết thúc, cô phải trở về đội sản xuất, còn chuyện đưa người lên huyện là Hoắc Lãng đưa đi.

“Ừ.” Hoắc Lãng thấp giọng trả lời, trước khi rời đi lại hỏi: "Hai người nói cái gì đó?"

Vừa rồi, Hoắc Lãng mơ hồ nhìn thấy Tư Ninh Ninh nhét thứ gì đó cho Yến Văn Xu, xa quá hắn không nhìn ra được là đồ vật gì.

“Đi đưa người đi trước đi, đừng để cô ấy đợi lâu.” Tư Ninh Ninh cân nhắc một hồi, cong mắt cười: "Những chuyện khác chờ anh trở về em lại nói cho anh nghe."

“Được.” Hoắc Lãng đáp ứng, chân dài bước ra vài bước, quay đầu: "Anh trở về sẽ sang nhà thanh niên trí thức tìm em, nhớ rõ, quang minh chính đại."

Trước đây khi hai người chưa xác nhận mối quan hệ, lúc Hoắc Lãng đi tìm Tư Ninh Ninh, hắn sợ người khác thấy sẽ đàm tiếu về Tư Ninh Ninh, hiện tại xác định quan hệ, tổng không sợ người khác nói.

Cho dù là nói, cũng phải có hắn chắn ở đằng trước.

Tư Ninh Ninh ngầm đồng ý gật gật, vẫy vẫy cái tay: "Đi đi anh."

Hoắc Lãng không còn do dự nữa, xoay người bắt đầu chạy đuổi theo, nhanh chóng đuổi kịp Yến Văn Xu đã đi được 100 mét.

Tư Ninh Ninh đứng phía sau nhìn Hoắc Lãng và Yến Văn Xu, cho đến khi họ đi đến con đường núi phía xa, Yến Văn Xu đứng đó đưa tay vẫy chào cô, Tư Ninh Ninh cong môi lên nụ cười ôn nhu, cũng vẫy vẫy tay chào.

Bèo nước gặp nhau, có một người bạn cũng không tồi.

Nghĩ đến đó, Yến Văn Xu rút tay về và tiếp tục lên đường, Tư Ninh Ninh cũng không ở đó lâu, xoay người đi về phía đội sản xuất.

Buổi tối, khi Hoắc Lãng từ trong huyện trở về đi sang chỗ nhà thanh niên trí thức tìm Tư Ninh Ninh, trong tay cầm theo túi gạo đưa cho Tư Ninh Ninh, đổi lấy một cái biểu tình ngơ ngác: "Đây là cái gì?"

“Gạo, em ăn." Hoắc Lãng nói xong bổ sung thêm một câu: "Sớm Mầm Hòa Cốc hai đứa nhỏ lại đây cũng có thể ăn."

Tư Ninh Ninh lúc đầu hơi do dự, nghe xong thì thuận thế tiếp nhận.

Bên ngoài trời đã tối, thanh niên trí thức đã trở nhà thanh niên trí thức, lúc hai người đang nói chuyện, xung quanh mơ hồ luôn có người trộm đưa mắt nhìn sang đánh giá.

Bình Luận (0)
Comment