Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 332 - Chương 332: Chị Dâu

Chương 332: Chị Dâu Chương 332: Chị Dâu

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh dứt khoát đồng ý, nhưng Triệu Hoành Binh càng do dự: "Này việc này thực sự có thể sao cháu? Thanh niên trí thức Tư, đừng làm bản thân khó xử, chúng ta không cần giấu diếm, có cái gì nói cái đó."

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, hồ nghi của đội trưởng, Tư Ninh Ninh đổ mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ gật đầu: "Thật sự là được đội trưởng, nếu có khó xử cháu sẽ nói cho chú nghe."

"A , là vậy sao..." Triệu Hoành Binh vẫn không tin, nhìn kỹ thấy vẻ mặt kiên định của Tư Ninh Ninh, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa: "Vậy được rồi, có chuyện gì cháu nhất định phải nói!”

Triệu Hoành Binh không phải loại người chiếm tiện nghi của người khác, chuyện này khả năng sẽ thực đáng tiếc, nhưng nếu không được thì từ bỏ trồng nấm cũng không sao.

Nói tóm lại, không thể để Tư Ninh Ninh xuất tiền túi trợ cấp được.

Đó không phải hành động mà người có thể làm được.

Triệu Hoành Binh nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh nhìn hai người một vòng, mỉm cười: "Đội trưởng, hai người nói chuyện trước ạ, cháu đi vào đội trước."

Trong mắt Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng là hai con người có quăng tám sào cũng không dính được với nhau, đột nhiên tụ lại với nhau chắc là có chuyện gì cần nói, hắn đến cũng chỉ nói chuyện đó thôi, không cần chậm trễ chuyện của người ta.

Kết quả là, Triệu Hoành Binh: "Này— ", vẫy vẫy bàn tay to, vung tay lên: "Không cần, thanh niên trí thức Tư, chuyện này không phải là bí mật không thể nghe, chính là chút việc nhỏ, chú nói xong liền đi, chốc lát cháu cùng A Lãng nên làm gì thì làm đi."

“Ha ha…… Vậy được rồi.”

Triệu Hoành Binh đã nói rõ ràng cô không cần phải trốn tránh, đáp lại Tư Ninh Ninh cười khan liền không nói nữa, ngoan ngoãn đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện.

"A Lãng, chú vốn nghĩ đồng chí Yến sẽ ở lại vài ngày, cho nên sáng sớm đi vào trong trấn không có chiêu đãi Yến đồng chí."

“Ai mà biết được khi chú không ở, đồng chí Yến đã tìm cán bộ ghi công điểm đưa đi dạo một vòng, đồng chí ấy ở đồng ruộng dạo qua một vòng, chú đi công chuyện một hồi, thì đồng chí Yến đã đóng gói hành lý xong rồi, nói là ăn trưa xong nhờ chú mang đi vào trong huyện ... Cháu nói xem, hiện tại như thế nào mới tốt đây?"

Cũng không biết tiếp đãi người ta thế nào. Lúc Triệu Hoành Phát đưa người đi dạo đồng ruộng, giới thiệu thế nào Triệu Hoành Binh cũng chẳng biết, hiện tại người muốn đi, hắn cảm thấy là hắn không nắm lấy cơ hội này.

Cũng không phải là hắn có ý tứ muốn làm nổi bật, chính là muốn cán bộ huyện thấy đội sản xuất của bọn họ có khả năng, có bản lĩnh, kia về sau mà có muốn đi xin tài nguyên, thì xác suất thành công sẽ lớn hơn đúng không?

Triệu Hoành Binh khó chịu, khuôn mặt đen nhíu chặt, cả người ảo não không thôi.

"..." Hoắc Lãng im lặng một lúc, cân nhắc lời nói mới trả lời: "Chú, đồng chí Yến không phải là cán bộ huyện. Cô ấy đến từ Bắc Kinh, là có nhiệm vụ khác ..."

“Cái gì?!”

Hoắc Lãng chưa kịp nói hết câu, Triệu Hoành Binh cất cao giọng lấn át hết thảy: "Cái gì? Người ta đến từ Bắc Kinh, sao cháu không nói sớm chứ?"

Cán bộ từ Bắc Kinh đến không phải càng có thể diện hơn cán bộ huyện sao?

"Cháu đi nhìn một cái, nhìn một cái đi, chuyện này làm sao bây giờ? Cán bộ từ Bắc Kinh đến sao không báo đại đội trưởng mà để chú tiếp đãi chứ? A Lãng nhìn cháu đi, chuyện này cũng có thể làm được a?"

“……”

“……”

Hoắc Lãng nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, trong đôi mắt đen của Tư Ninh Ninh không chỉ có ý cười mà còn là sự bất lực.

"Chú, chuyện này ....." Hoắc Lãng bất đắc dĩ xoa trán đau đầu, có lẽ giải thích với Triệu Hoành Binh rằng Yến Văn Xu từ Bắc Kinh đệ đội sản xuất lấy nhiệm vụ làm cái cớ thôi, tới đội chỉ là quen biết với hắn chứ không phải là thị sát kiểm tra gì cả.

Còn về cái nhiệm vụ của Yến Văn Xu làm gì thì Hoắc Lãng không nói nhiều.

Triệu Hoành Binh đứng hồi tưởng lại, ý thức được hết thảy là hiểu lầm, trong lòng ảo não chứ không thất vọng hay phẫn nộ vì bị lừa gạt gì ...

Triệu Hoành Binh gãi gãi hai má, ngượng ngùng nói: "Ồ ra vậy ... Chú còn tưởng là lãnh đạo lại đây thị sát nữa chứ, là chú suy nghĩ nhiều."

"Mà không phải lãnh đạo thì cũng vậy, đồng chí người ta chạy một đường xa đến đây không dễ dàng gì, ít ra cũng nên ở thêm hai ngày, nghỉ ngơi, trải nghiệm phong tục thổ địa chỗ chúng ta xem khác gì với thành phố cũng được."

Triệu Hoành Binh vỗ vai Hoắc Lãng một cái: "A Lãng, nếu cháu quen biết với đồng chí Yến thì không bằng cháu đến nói với đồng chí Yến một câu? Để đồng chí ấy ở thêm hai ngày tìm hiểu kỹ về chúng ta ... A cái kia văn hóa đó, tìm hiểu văn hóa. Về sau chờ cháu về Bắc Kinh thì cũng dễ nói hơn đúng không?"

Triệu Hoành Binh một tay đặt lên vai Hoắc Lãng, tay còn lại cuộn tròn duỗi ngón trỏ chỉ lên không trung: "A Lãng, chúng ta là chủ nhà, lễ người người địa phương nhất định phải làm được."

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng vô thức nhìn sang Tư Ninh Ninh đang đứng ở một bên.

Hắn còn chưa có quên Tư Ninh Ninh vừa mới làm ầm ĩ một trận, lúc này quan hệ đang ở chỗ mấu chốt, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Hoắc Lãng ánh mắt giao nhau với Tư Ninh Ninh, đôi môi vừa tính mở miệng nói chuyện, khó liệu là Triệu Hoành Binh vẫn luôn nhìn Hoắc Lãng, nhìn thấy người đang nhìn Tư Ninh Ninh, cho rằng là đang dò hỏi cái gì, cho nên nhanh nhảu mở miệng.

Triệu Hoành Binh hỏi: "Thanh niên trí thức Tư, cháu nói xem chuyện này an bài thế nào?"

Tư Ninh Ninh động tác như nước chảy mây trôi vén tóc ra phía sau, hai tay đặt ở trước bụng ngay cái chỗ treo cái bình nước quân dụng, mắt lướt sang Hoắc Lãng, cong thêm nở nụ cười ngọt ngào: "Khá tốt đội trưởng."

Nụ cười này cộng thêm một câu nói đã đánh trúng tâm khảm của Triệu Hoành Binh, cho nên ý kiến cá nhân của Hoắc Lãng trở nên ít quan trọng hơn, Triệu Hoành Binh vung tay, và sự việc cứ thế được định.

Sau khi Triệu Hoành Binh rời đi, Hoắc Lãng đứng trên con đường rợp bóng cây, ánh nắng lốm đốm nhìn khuôn mặt che mặt trộm cười Tư Ninh Ninh: "Sao em không hỏi ý tứ của anh?"

Tư Ninh Ninh vô tội chớp mắt, hàng mi dài xếch xuống: "Vừa rồi đội trưởng ở đó, em nói làm sao được? Hơn nữa đội trưởng đã nói như vậy rồi, em có thể phản đối sao?"

"Em không tức giận?"

Hoắc Lãng than nhẹ một câu, không đáp hỏi lại.

"Nếu cô ấy không phải là em gái anh em chắc chắn tức giận, hiện tại em đã biết cô ấy là em gái anh rồi, còn tức giận gì nữa? Nếu là tức giận thì em là cái gì?"

Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lãng mang theo ý cười, bĩu môi đi tới trước mặt Hoắc Lãng, giọng nói lanh lảnh mang theo vẻ lười biếng cuối hè: "Đi thôi anh! Em còn có chuyện muốn nói với đồng chí Yến nữa!"

Hoắc Lãng thích Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh thế nào hắn đều tiếp thu.

Dù là bướng bỉnh nhỏ nhen, hay cáu gắt hắn đều chấp nhận, nguyện ý dỗ dành, nguyện ý nuông chiều.

Kể cả lần này, hắn đã sẵn sàng để dỗ dành cô gái nhỏ của hắn ...

Nhưng là ...

Cô gái nhỏ của hắn không phải là người vô cớ cáu gắt, đôi khi còn tỉ mỉ giúp hắn giải quyết không ít vấn đề.

Hoắc Lãng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên mềm nhũn, giống như có một cỗ cảm xúc ấm áp đặc biệt xa lạ rót vào tim.

Hoắc Lãng môi mỏng khẽ nhếch lên một vòng cung nhẹ nhàng, chân dài hai bước đi theo bên cạnh Tư Ninh Ninh bên người: "Tư Ninh Ninh."

"Vâng!"

"Em có cái gì muốn đưa cho Yến Văn Xu?

"... Đây là bí mật con gái với nhau, không nói cho anh đâu!"

“Em mới gặp em ấy có một lần thì đã có bí mật rồi?" Hoắc Lãng nắm lấy bím tóc dài của Tư Ninh Ninh nghịch qua nghịch lại, giọng nói đàn ông mạnh mẽ trầm ổn tự nhiên y hệt Hòa Cốc: "Em tặng quà cho em ấy, có phải cũng nên tặng cho anh?"

“Có cái quỷ á." Tư Ninh Ninh tức giận trừng Hoắc Lãng một cái, hờn dỗi: "Anh muốn cái gì?"

"Là em đưa cái gì anh cũng muốn."

Người đàn ông này thật là ...

Tại sao trước đây cô không nhận ra Hoắc Lãng không biết xấu hổ như thế này?

Tư Ninh Ninh đỏ mặt tức giận, trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, hung hăng giậm chân: "Không có!"

Tư Ninh Ninh bỏ qua Hoắc Lãng, vùi đầu lao về phía trước.

Hoắc Lãng ở phía sau, vừa rồi nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô gái nhỏ không nhịn được cong môi, "anh sẽ không nói". Đi được vài bước bên cạnh Tư NInh Ninh cúi người, lưu luyến khàn khàn mà gọi:

“Tư Ninh Ninh.”

"Vâng!"

“Chỉ cần em cần anh, anh vẫn sẽ luôn ở.” Đây là lời Hoắc Lãng hứa hẹn.

Gương mặt căng chặt vừa xấu hổ vừa tức giận nháy mắt giãn ra, ngạo kiều phản bác, thiếu chút buột miệng thốt ra.

Tư Ninh Ninh kịp thời dừng lời, gật đầu rũ xuống mi mắt, "ừm" một tiếng, ngầm đồng ý hứa hẹn của Hoắc Lãng.

Một lớn một nhỏ vừa rồi vì xuất hiện của Triệu Hoành Binh vừa rồi mà buông tay nhau, giữa con đường nhỏ yên tĩnh lần nữa đan vào nhau, lần thứ hai cầm tay nhau bước đi.

Hoắc Lãng dựa theo ý tứ Triệu Hoành Binh, nói vài câu với Yến Văn Xu, mong muốn người lưu lại thêm mấy hôm, khó liệu Yến Văn Xu từ chối, bày tỏ suy nghĩ của chính mình: "Anh, chờ lần sau có cơ hội em lại đến đi. Lần này đến thời gian có hơi gấp, còn có những việc khác ... Ba em có người bạn ở bên này, lúc đi còn dặn dò em sang thăm, hiện tại còn có mấy hôm chỉ có thể đi trước thôi."

Yến Văn Xu vừa nói vừa gải gải chóp mũi, ánh mắt trêu ghẹo nhìn Hoắc Lãng: "Dù sao em cũng đã xác định anh tốt là được, chị dâu tương lai cũng tốt trở về có thể báo cáo với bà nội Hoắc với ông ngoại, cái này là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment