Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Suy Xét

Chương 331: Suy Xét Chương 331: Suy Xét

Editor: Hye Jin

Khẩn trương trong lòng Hoắc Lãng giảm đi rất nhiều, mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, người đàn ông to lớn như con cún lớn to xác, an tĩnh nghe lời Tư Ninh Ninh nói.

"Nếu anh nguyện ý, chúng ta đầu tiên bắt đầu thành đối tượng, hòa hợp tiếp xúc với nhau trước. Nếu trong khoảng thời gian này cảm thấy đối phương có thể, hai chúng ta cùng chung nhận thức không có ý kiến gì với nhau, đến lúc đó chúng ta bàn tiếp cũng không muộn."

Hoắc Lãng nhíu mày nghiêm túc nói: "Có cần phiền phức như vậy không? Anh cảm thấy em thật tốt."

Hơn nữa nói thật, lúc hắn hạ quyết tâm nói chuyện buổi tối hôm đó, hắn đã sẵn sàng chuẩn bị kết hôn, vì thế hai hôm trước hắn ở huyện thuận tiện hỏi thăm về danh ngạch và trình tự mua gạch ngói.

Chính là vì muốn xây nhà thật nhanh, đặng chờ kết hôn, Tư Ninh Ninh có ngôi nhà rộng rãi thoáng đãng để ở.

Tư Ninh Ninh nào biết ý tưởng của Hoắc Lãng, nếu mà biết chắc chắn là trừng mắt mà hỏi hắn: Cái gì mà chưa thổ lộ đã nghĩ đến việc xây nhà mới, sao không nghĩ luôn cả cái tên của con cái suy nghĩ luôn đi.

Kỳ thật, Hoắc Lãng có nghĩ đến chuyện này rồi.

Chỉ là hắn cảm thấy văn hóa hắn không tốt được bằng Tư Ninh Ninh, mấy cái tên nghĩ ra đều như ý nguyện, gạt bỏ ý niệm.

Nhưng mà hết thảy hết thảy, Tư Ninh Ninh không biết, nhăn mặt đứng lên, bất thình lình làm Hoắc Lãng khó mà phòng bị, bị cô gái nhỏ lùi lại hai ba bước: "...... Làm sao vậy?"

Tư Ninh Ninh mở to mắt, quật cường nổi lên mà lại giống như làm nũng hơn: "Anh không muốn?"

Hoắc Lãng lắc đầu: “Không có, anh nguyện ý."

Chính là hắn cảm thấy không cần thiết lắm.

Bất quá Tư Ninh Ninh đã muốn từng bước một thì hắn tán đồng.

Dù gì đi nữa là là đối tượng của hắn rồi, hắn không sợ có người có thể từ tay hắn cướp đi.

Càng nghĩ Hoắc Lãng càng vui vẻ, đôi mắt đào hoa sáng ngời, lão luyện trầm ổn ngày thường không thấy đâu, ngây ngô như chàng thanh niên mới lớn, sờ soạng trên người, cởi xuống từ cổ một mặt dây chuyền hay đeo, đưa sang trước mặt Tư Ninh Ninh:

"Cái này cũng cho em, anh mang lên cho em!"

Cái mặt dây chuyền là màu đen, mà cái gọi là mặt dây chuyền cũng không phải loại bình thường mà là một viên đạn màu bạc.

Quân hàm lúc sáng, cả cái mặt dây chuyền vỏ đạn Tư Ninh Ninh liền biết không đơn giản, chắc là có ý nghĩa độc đáo gì đó: "Đây là?"

Cái tay vui vẻ Hoắc Lãng dừng lại, vừa mới vui vẻ bỗng thu liễm hơn phân nửa, tiếng nói chầm chậm vang lên: "Là vỏ đạn súng lục."

"Nó đối với anh mà nói ý nghĩa vô cùng to lớn, nó là một nút thắt trong lòng anh, cũng là vật thời thời khác khác nhắc nhở trách nhiệm lưu anh lại nơi này."

"Bây giờ anh giao lại cho em, không phải có nghĩa là anh từ bỏ trách nhiệm vốn có, mà trên cơ sở trách nhiệm, anh mở ra cái sợi dây cố chấp trói buộc trên người bấy lâu nay, theo đuổi ý nghĩa thật sự để anh tồn tại ở nơi này."

Lời nói của Hoắc Lãng rất mơ hồ, khi tập hợp toàn bộ tin tức lại, Tư Ninh Ninh mơ hồ phỏng đoán ra một số tin tức.

Cái vỏ đạn hắn là có quan hệ với anh cả thực sự nhà họ Trần, nó nhắc nhở "trách nhiệm", trách nhiệm anh ấy lưu lại nơi này vì Sớm Mầm và Hòa Cốc.

Còn về những gì Hoắc Lãng nói, từ trách nhiệm ban đầu, theo đuổi ý nghĩa thực sự để lưu lại nơi này.

Là cô a ....

“Em sẽ giữ nó thật tốt. ” Tư Ninh Ninh vén bím tóc sang một bên, hơi vươn cổ về phía trước để cho Hoắc Lãng đeo mặt dây chuyền lên cổ cho cô: "Vì món quà đặc biệt này, em cũng sẽ tặng anh một phần quà tặng độc nhất vô nhị."

Sau khi đeo mặt dây vào, Tư Ninh Ninh buông cái bím tóc, đứng thẳng người, từ trong túi quần lấy ra cái đồng bồ bỏ túi, cô kéo bàn tay Hoắc Lãng, thả cái đồng hồ thắt sợi dây len đen vào.

Tư Ninh Ninh khóe môi cong lên, đôi mắt đỏ ửng tinh nghịch chớp chớp: "Độc nhất vô nhị toàn thế giới."

Hừm, xem là vậy đi, ít nhất từ đây đến 50 năm sau, nó chính là độc nhất vô nhị.

Còn 50 năm sau, kia đại khái là cái thứ hai đi.

Tư Ninh Ninh buồn cười với chính suy nghĩ bản thân mình.

Nghĩ nghĩ, biểu tình bất giác trở nên nghiêm túc hơn.

Nếu cô và Hoắc Lãng ở bên nhau, và vẫn còn sống đến tương lai 50 năm sau ...

Cô sẽ tiết lộ với anh toàn bộ mọi thứ về cô ...

Về việc cô xuyên không đến đây, cùng với không gian bí ẩn.

Hoắc Lãng không thể lý giải được sự nghiêm túc của Tư Ninh Ninh, chỉ cho rằng cái đồng hồ này đối với em ấy mà nói có cái ý nghĩa đặc thù gì đó.

Vuốt ve cái mặt đồng hồ, đánh giá một vòng, cái mặt đồng hồ tinh xảo, thiết kế màu sắc chủ đạo vàng và trắng, xung quanh còn được khảm một vòng đá rực rỡ.

Dù là bề ngoài hay là thủ công bên trong, thiết kế độc đáo có phong cách riêng, so với mấy cái đồng hồ trước đó mà hắn thấy tinh xảo hơn rất nhiều.

Giống y như chủ nhân của nó.

Hoắc Lãng hơi nhướng mày: "Anh cũng sẽ trân quý bảo tồn."

Giọng nói trầm xuống, không đợi Tư Ninh Ninh mở miệng, hắn đã cúi đầu đeo cái đồng hồ bỏ túi đeo lên cô, nhét vào bên trong quần áo.

Kết thúc còn vỗ vỗ ngực, còn không quên "ừm" với Tư Ninh Ninh một tiếng.

Nhìn thấy Hoắc Lãng đem đồng hồ quả quýt như bảo bối, Tư Ninh Ninh ngượng ngùng, điều chỉnh cảm xúc mím môi, vén cái cổ áo của Hoắc Lãng ra: "Cái này chỉ là cái đồng hồ bình thường, không có ý nghĩa trọng đại gì cả ... Anh không cần phải...."

Hoắc Lãng thuận thế bắt lấy đôi tay đang níu vào quần áo mình: "Là em đưa anh, đây chính là ý nghĩa."

Tư Ninh Ninh sửng sốt một hồi, khi nhận ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Lãng, mặt cô đỏ bừng.

"Anh có tật xấu!"

Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy Hoắc Lãng ra chạy ra bên ngoài.

Hoắc Lãng chân dài đi theo, cười cười, hắn đuổi theo hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta là đối tượng."

Tư Ninh Ninh mạnh miệng: "Nếu anh nghĩ không phải thì là không phải."

"Anh mới không nghĩ như vậy."

Nghĩ như vậy chỉ có đồ ngốc, bằng không người đứng đắn nào sẽ đem vợ tương lai đẩy ra bên ngoài.

Bàn tay to của Hoắc Lãng vuốt vuốt cái mái tóc ngắn, gương mặt tuấn tú đắc ý không thể che dấu được.

Hắn đi theo bên cạnh Tư Ninh Ninh đi về phía đội một đoạn, nửa đường bỗng nhiên dừng bước chân duỗi tay ngăn cản Tư Ninh Ninh lại.

Tư Ninh Ninh nhìn xuống bàn tay to lớn chắn trước mặt, nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng, nhíu mày do dự: "Làm gì?"

"Tay.” Hoắc Lãng bình tĩnh phun ra một chữ, đồng thời vươn lòng bàn tay to thăm dò về phía Tư Ninh Ninh.

Ngây người chẳng hiểu ra sao, đến khi nhìn thấy cái tay đáp ở trước mặt mình.

Nói như thế nào nhỉ?

Đàn ông trưởng thành khi yêu, so với thanh niên mới lớn thẳng thắn hơn rất nhiều.

Tư Ninh Ninh im lặng, đặt tay phải vào lòng bàn tay của Hoắc Lãng, rõ ràng là thẹn thùng không thôi ngoài miệng giả vờ ghét bỏ: "Cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, bị người ta cử báo."

"Em sợ cái gì? Ở đây cũng không có ai."

Hoắc Lãng anh ách cười, không thể chọc thủng cô nàng kiêu ngạo.

Vậy mà vừa dứt lời cách đó không xa truyền đến giọng nói thô bạo:

"Này! A Lãng, thanh niên trí thức Tư, hai người đến rồi! Vừa lúc thật đấy, chú có việc tìm hai cháu!"

Triệu Hoành Binh mặc một cái áo ngắn dính bùn, trên vai vắt một cái khăn lau mồ hôi đen đen trắng trắng, lúc này bước đi mạnh mẽ hướng về phía hai người bọn họ.

Hoắc Lãng nắm tay Tư Ninh Ninh không hề có ý buông ra, Tư Ninh Ninh giãy dụa hai lần, thấy anh ấy vẫn không buông ra, chỉ đành đưa bàn tay khác nhéo eo của anh ấy.

Thừa dịp Hoắc Lãng ăn đau cô rút được tay về, đi lên hai bước đón người: "Đội trưởng có chuyện gì vậy ạ?"

Triệu Hoành Binh tiến lại gần, thở hổn hển, lấy khăn lau mồ hôi, lặng lẽ vuốt vuốt trái tim đang đập mạnh, xua tay mở miệng:

“Sáng nay chú đi lên đại đội rồi đi vào thị trấn, trong trấn đồng chí kia nói cồn thuộc về chất nguy hiểm, chỉ những đồng chí ở trạm y tế, biết y học mới được lãnh, những người khác muốn lãnh cần phải được phê duyệt, hơn nữa lượng dùng không nhiều lắm."

Nói chuyện, Triệu Hoành Binh lên dùng ngón tay để mô ta, đại khái khoảng 7-8 cm: "Đại khái lãnh được một bình nhỏ như này."

Tư Ninh Ninh khóe miệng giật giật .

Cái này mà gọi là không nhiều lắm?

Đó là cực kì ít luôn đó.

Triệu Hoành Binh cũng cho rằng như vậy là quá ít. Nhưng trên trấn đã nói rồi, ít không nói còn số lần được lãnh không nhiều, không phải nhân viên y tế một tháng lãnh chỉ được một lần!

Cồn không được nhiều, không bảo quản kỹ không đậy nắp lại càng vơi nhiều, đến lúc đó đã ít rồi còn ít hơn nữa, vô ích.

Cồn không đủ dùng, Triệu Hoành Binh từ bỏ ý định dùng còn, vuốt vuốt cái ót, tiếp tục câu chuyện với Tư Ninh Ninh:

"Thanh niên trí thức Tư, cháu lúc trước có nói không có cồn có thể dùng vôi sống hòa nước rồi dùng đúng không? Chú ở trấn trở về đi đại đội, đại đội trưởng nói chỉ cần nấm có thể ổn định sinh trưởng, vôi sống cần nhiều ít đội sẽ cấp đủ."

Mặc dù Tư Ninh Ninh tiết lộ rằng có thể dùng cả cồn và vôi sống với nước, cơ mà Triệu Hoành Binh không biết loại nào tốt hơn trong quá trình nuôi trồng nấm giống.

Vấn đề này ban đầu được giao cho Tư Ninh Ninh, là nhiệm vụ ủy thác thêm, nếu bởi vì cái này mà tăng thêm đội khó cho người ta, liền tính ngày thường Triệu Hoành Binh không tinh tế lắm cũng có chút băn khoăn.

Rõ ràng là hắn nhờ người ta hỗ trợ, kết quả cái gì cũng không thể giải quyết được còn phải chờ người ta đến khắc phục, cái này xem sao mà được.

"Thanh niên trí thức Tư, cháu nghĩ việc này có ổn không? Có phải là tăng lên độ khó khăn không?"

Triệu Hoành Bình siết chặt hai tay cọ cọ thận trọng hỏi: "Nếu là có thể về sau chúng ta không cần dùng cồn, chỉ dùng vôi sống thôi."

Tư Ninh Ninh không chút do dự gật đầu nói: "Được ạ đội trưởng, như vậy cũng có thể."

Bình Luận (0)
Comment