Editor: Hye Jin
Vốn nên làm gì thì làm cái đó thôi, Tư Ninh Ninh đi theo mọi người phía sau múc nước rửa mặt, lúc sau mọi người ra cửa làm việc, có đem toàn bộ những thứ cần dọn thu thập sạch sẽ.
Sau khi mọi thứ sắp xếp lại thỏa đáng, cô từ không gian lấy ra chút đồ ăn lắp đầy bụng, cuối cùng đổ đầy nước, mang theo dây cột tóc tối qua chuẩn bị đi vào trong đội.
Đi trên đường, Tư Ninh Ninh vẫn suy xét những chuyện cần nói.
Lát nữa cô đối mặt với Yến Văn Xu cũng đối mặt với Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh vùi đầu lẩm bẩm, không ngờ người mà Tư Ninh Ninh đang nhớ thương đang ngồi xổm ở chỗ lớp xóa mù chữ.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh vùi đầu điên cuồng đi về phía trước, Hoắc Lãng trong góc ném một cục đá nhỏ đến chỗ Tư Ninh Ninh. Ai ngờ cô gái nhỏ một chân đá bay cục đá sang một bên, tiếp tục vùi đầu đi về phía trước.
“……”
Nhất thời nói không nên lời, lúc này hắn ném cái miếng ngói lớn hơn.
Và cũng y như vừa rồi, Tư Ninh Ninh một chân đá văng miếng ngói ra tận vài mét, cúi đầu đi về phía trước, không hề phát hiện ra Hoắc Lãng ở cách cô không xa.
Hoắc Lãng không thể ngồi im được nữa, hắn mà con ngồi đây nữa thì người đi mất tích không còn thân ảnh.
Hoắc Lãng đi lên hai bước, Tư Ninh Ninh không cho hắn kéo bím tóc của em ấy, cho nên hắn chỉ đành đẩy cái bím tóc sang một bên: "Em đang nghĩ gì vậy? Còn tập trung như vậy?"
Người đang nhớ thương xuất hiện đột ngột làm Tư Ninh Ninh giật mình, dừng hẳn lại trừng mắt nhìn chằm chằm người đến.
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng cong lên, chẳng những không bị Tư Ninh Ninh làm cho sợ hãi mà ngược lại trong lòng một loại cảm giác thích thú không thể tả được: "Anh không phải hù dọa em, vừa rồi ném hai cục đá đến nhắc nhớ em, mà em không chú ý đến."
“Hừm.” Tư Ninh Ninh quay hẳn mặt sang một bên, cực kỳ không vui.
Hoắc Lãng giật giật cái bím tóc: "Còn chưa nói, vừa rồi em suy nghĩ cái gì? Tập trung như vậy?"
Tư Ninh Ninh ngẩn người, mặc kệ trong đầu cô đang nghĩ đến cái gì, Hoắc Lãng nhắc đến, ngượng ngùng không biết trả lời làm sao: "Anh đừng có hỏi em nghĩ chuyện gì? Không phải là anh nói có chuyện muốn nói với em? Ở đây chờ em chính là muốn nói chuyện này?"
Tư Ninh Ninh mím môi, trong lòng rung động, lấy hết can đảm nhìn Hoắc Lãng: "Hiện tại anh nói đi."
“……”
Hoắc Lãng không bị ánh mắt của Tư Ninh Ninh hù dọa, mà tự dưng làm hắn hơi bất ngờ một chút.
Xoa xoa cái đầu, Hoắc Lãng không hiểu sao cô gái nhỏ ngày thường ngoan ngoãn thẹn thùng lập tức trở nên lợi hại nhường này.
Thấy Hoắc Lãng không nói gì, quẫn bách trong lòng bỗng nhiên vơi đi không ít, mơ hồ còn có chút đắc ý: "Anh không có gì muốn nói thì mang em đi tìm Yến đồng chí ngay đi."
Như thế nào không lời muốn nói?
Hoắc Lãng hắn đương nhiên có lời muốn nói.
Nắm cổ tay mảnh khảnh của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng đem Tư Ninh Ninh kéo qua một bên.
"Này, anh đang làm gì vậy?"
"Đổi một chỗ khác nói chuyện."
Lớp học xóa mù chữ đã lắp cửa sổ, giờ vẫn chưa có khóa lại, Hoắc Lãng kéo cái cửa gỗ ra, ấn Tư Ninh Ninh ngồi vào chiếc bàn nhỏ đầu tiên gần cửa.
Hắn liếc nhìn cô gái nhỏ: "Đồ vật buổi sáng anh tặng em, em thấy chưa?"
Cánh môi vô thức nhếch lên, đồng tử nhấp nháy, thành thật gật gật đầu: "Em thấy."
"Em có biết đó là cái gì không?"
Tư Ninh Ninh lại gật đầu một cái nữa, chậm rãi cúi đầu xuống.
Lông mày của Hoắc Lãng nhăn lại một lúc, hắn nhìn xuống cái đầu của cô gái nhỏ, trầm mặc một hồi lâu, yết hầu lăn qua lăn lại. giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Em nguyện ý nghe anh nói tiếp sao?"
Tư Ninh Ninh do dự ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nai tơ tròn xoe nhìn Hoắc Lãng.
Trong đôi mắt đen của Tư Ninh Ninh phản chiếu hình ảnh Hoắc Lãng nghiêm túc, ngơ ngác nhìn nữa ngày cũng không có tỏ thái độ nguyện ý hay không nguyện ý.
Tư Ninh Ninh chờ mong, đồng thời cũng sợ hãi.
Thậm chí, đáp án của nội tâm là sợ hãi nhiều hơn là chờ mong.
Bởi vì cô ý thức được Hoắc Lãng anh ấy đứng trước mặt cô là người đàn ông quá tốt, hơn nữa dự cảm tương lai cô sẽ không thể gặp được một người nào tốt hơn anh ấy. Tư Ninh Ninh cảm thấy mình thật may mắn, cũng cảm thấy rất khổ sở.
Những mảnh ký ức xẹt qua tâm trí chạm vào những điều buồn bã sâu thẳm trong lòng, nước mắt Ninh Ninh bỗng nhiên trào ra, đôi mắt đỏ hoe.
Có một số thứ mà Tư Ninh Ninh vẫn luôn ao ước, vẫn luôn khát vọng có được, vậy mà đến lúc chân chính chạm được vào rồi thì lại sợ hãi ...
Bởi vì cô sợ mình sẽ mất đi sự tốt đẹp này, mất đi người đàn ông tốt với cô.
Cô ghét cảm giác lo được lo mất, sợ hãi là sợ lần nữa bị vứt bỏ.
Có nguyện ý hay không chỉ là vài lời nói mà thôi, Tư Ninh Ninh do dự không nói ra lời.
“Em đừng khóc.” Hoắc Lãng hơi hơi khom người, dùng ngón tay thô lau đi nước mắt trên gương mặt cô gái nhỏ, không cần Tư Ninh Ninh nhiều lời, hắn tự mình lên tiếng: "Quân hàm của quân nhân chỉ có một đôi, đó là sự mệnh cũng là vật tượng trưng cho vinh quang."
"Nếu có thể, anh hi vọng em có thể suy xét cho anh một cơ hội, từ nay về sau em là vinh quang, là trách nhiệm của anh, quãng đời còn lại chúng ta cùng tiến cùng lùi."
Những lời nói nghiêm túc và chân thành như một lời tuyên thệ, càng khiến hai tay Tư Ninh Ninh siết chặt, cảm giác khẩn trương, căng thẳng đáp úp lại.
Tư Ninh Ninh khóe môi run rẩy, không trả lời Hoắc Lãng, cúi đầu, những giọt nước mắt tự ti cứ rơi mãi rơi mãi không thể khống chế được, tự thuật lại đoạn ký ức mà bản thân không nguyện ý vạch trần ra với bất kỳ ai:
"Em khi còn nhỏ sinh hoạt ở trong một gia đình đơn thân, ba em vẫn luôn quá bận, làm bạn bên người đủ các loại người không cùng huyết thống.
"Em lúc ấy luôn muốn được ba quan tâm, muốn được ba yêu thương, muốn được như bạn bè được ba ôm một cái, rồi cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm thoải mái với nhau."
"Nhưng trước nay đó là thứ xa vời mà em không có được."
"Giống như từ nhỏ đến lớn cho dù em làm cái gì, bất luận làm như thế nào, trước sau vẫn bị chán ghét."
Tư Ninh Ninh đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt, ngắn gọn giải bày nỗi đau sâu trong tận lòng mà trước nay không hề dám đề cập với bất kỳ ai: "Sau này dần dần trưởng thành, em đem ánh mắt nhìn xa hơn, tầm nhìn hướng xa hơn rộng lớn hơn, không phải chị nho nhỏ ở trong nhà nữa."
"Lúc đó em nghĩ, không ai yêu mình thì chính em phải tự yêu thương chính mình. Khả năng là có liên quan đến hoàn cảnh sống đi, em tự nói với chính mình, một nửa kia đối với em phải tuyệt đối chung thủy, muốn làm bạn lâu dài, không được tồn tại bất cứ cái gì dối trá."
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, còn ít hơi nước, nhợt nhạt cười, vẻ mặt mong manh mà yếu ớt: "Anh có chắc có thể hay không? Yêu em mãi mãi, tin tưởng lẫn nhau không chút dối trá?"
Tư Ninh Ninh tuổi nhỏ từng bị đánh bị ném vào trong phòng tối, đã từng thấy qua ánh mặt lạnh lùng nhất trên đời này.
Cho đến nay, những thứ mà cô khát vọng đồng thời cũng khiến cô sinh ra sợ hãi tổn thương.
Ngay lúc này đây, chính cô vạch trần vết sẹo trong lòng, đem miệng vết thương bày ra trước mặt cho Hoắc Lãng xem…
Đây là thẳng thắn nói chuyện với nhau, cũng là thử lòng nhau.
Trong đó một phần là đánh cược.
Tư Ninh Ninh đánh cược.
Đặt cược vào một người sẽ nguyện ý yêu thương quá khứ của cô, nguyện ý bao dung tương lai.
Tư Ninh Ninh cười bằng đôi mắt đỏ hoe, nếu không phải đôi mắt đỏ hoe kia, Hoắc Lãng sẽ tin.
Tin tưởng cô gái nhỏ kiên cường, thản nhiên có thể tiếp nhận hết những giả dối.
"Anh chắc chắn."
Giọng nói của Hoắc Lãng khàn khàn và nặng nề, lông mày nhăn lại, đôi mắt đau lòng không thể nào che đậy được.
Hắn không thể nhìn một Tư Ninh Ninh rơi lệ.
Mà giờ khắc này giọng nói của Tư Ninh Ninh run rẩy, mang theo tiếng nấc nhỏ, gương mặt cố banh ra nụ cười sáng sủa, nỗ lực duy trì dáng vẻ đạm nhiên, thoải mái, làm Hoắc Lãng nhớ đến một sự kiện.
Vào một buổi chiều một hôm nọ, cô gái nhỏ quật cường hai mắt phiếm hồng hỏi hắn, cô ấy có đáng giá được yêu thương hay không.
Trong chính cái khoảnh khắc ấy như có một gai nhọn đâm thật sâu vào chỗ mềm mại nhất trong trái tim của Hoắc Lãng.
Quá khứ thế nào khiến cô gái nhỏ trong sáng kia rơi lệ?
Đôi tay Hoắc Lãng run run nắm lấy đôi tay nho nhỏ của Tư Ninh Ninh đặt vào trong lòng, Tư Ninh Ninh càng khóc, tay hắn không tự chủ mà run lên kịch liệt: "Anh không biết là em đã trải qua những chuyện gì."
Hoắc Lãng không thể thay đổi quá khứ, đều hắn có thể là tương lai.
Hoắc Lãng gật đầu, dựa đầu vào lòng bàn tay nhỏ, yên lặng một hồi, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, đôi mắt kiên định đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Tư Ninh Ninh: "Anh cam đoan với em, anh sẽ bù đắp hết thảy những gì còn thiếu."
Che chở.
Yêu thương.
Nuông chiều.
Chỉ trong hai câu ngắn ngủn, cả những việc nho nhỏ mà Hoắc Lãng đã làm, Tư Ninh Ninh không kìm được nước mắt, nước mắt lần thứ hai chực trào.
Thái độ kiên quyết và chân thành của Hoắc Lãng khiến Tư Ninh Ninh khó mà không cảm động.
Tuy gia đình không mỹ mãn, không hạnh phúc, thế nhưng trong lòng Tư Ninh Ninh luôn ao ước sau này có một gia đình hạnh phúc, nhưng chuyện tình cảm luôn là một cái hố khiến cô không dám đặt chân vào, bởi vậy xúc động cũng được, cảm động cũng được, Tư Ninh Ninh vẫn duy trì lý trí.
Tư Ninh Ninh rút tay về, hít hít mũi, thân thể kéo xa khoảng cách Hoắc Lãng: "Hoắc Lãng, em biết suy nghĩ cùng thái độ của anh, nhưng em không thể đáp ứng quãng đời còn lại cùng tiến cùng lùi."
"Bởi vì ..."
Hoắc Lãng nhíu mày muốn nói chuyện, bị Tư Ninh Ninh đưa tay chặn miệng, cưỡng bách nuốt lời muốn nói vào bụng.
Đôi mắt đỏ ứng: "Em vừa rồi còn chưa có nói xong."
"Được rồi ... em nói đi."